Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 240: Sư Phụ Đại Nhân





Sau khi đại tuyết sau, đoàn người Ngự Thiên Dung trở về Hội Họa Viên, Hoài Ngọc phu nhân mang nhiều tâm sự, thường thường nhìn ra ngoài cửa lớn, tựa hồ đang chờ đợi người nào đến…
Ngự Thiên Dung tuyên bố với người trong Hội Họa Viên việc Hoài Ngọc phu nhân chính là bà ngoại của Duệ Nhi, dặn dò mọi người phải phục vụ cho tốt, thế nên bọn hạ nhân trong Hội Họa Viên tuy rằng có chút tò mò lại cũng không dám mạo muội hỏi.
Ngự Thiên Dung trừ bỏ ở cùng với Duệ Nhi, thời gian còn lại trong ngày ít khi ở cùng với Hoài Ngọc phu nhân, cho nên cũng không chú ý đến tâm tư của bà.
Thẳng đến ngày thứ mười, có hai vị khách không mời xuất hiện ở Hội Họa Viên, Ngự Thiên Dung mới biết được Hoài Ngọc phu nhân vẫn không buông tha cho ý tưởng khiến nàng khôi phục trí nhớ.
Hoài Ngọc phu nhân vẻ mặt mong chờ nhìn vị đại thúc trung niên đang bắt mạch cho Ngự Thiên Dung, cũng chính là sư phụ của Ngự Thiên Dung —— Mạc Đào.

Người này là một nam tử trung niên nhỏ gầy, thoạt nhìn thập phần khôn khéo, cũng thập phần quỷ dị, khiến người ta không dám dễ dàng tới gần.
Vị khách còn lại đương nhiên chính là sư huynh của nàng, Lam Tĩnh Phong.
Hai người bọn họ vừa nhận được thư bồ câu đưa tin của Hoài Ngọc phu nhân liền ngày đêm chạy đến, bất quá, bởi vì lúc nhận được thư, bọn họ đang ở Mạnh quốc cho nên dù về gấp cũng mất một ít thời gian.

Mạc Đào liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, ánh mắt kia mang theo xa cách, cũng lẫn thêm một chút trách cứ, bất quá khi nhìn về phía Hoài Ngọc phu nhân lại lập tức trở nên thực ôn hòa, “Thân thể nàng ta tốt lắm, không có vấn đề gì lớn.

Chỉ là —— “
“Chỉ là cái gì?” Hoài Ngọc phu nhân lo lắng hỏi.
Mạc Đào nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Nàng cũng không giống người mất trí nhớ, ta tìm không thấy dấu hiệu, có thể là chính nàng không muốn nhớ nên cố ý quên đi!”
“Kia —— “
“Đối với loại bệnh tâm lý tự chọn mất trí nhớ này là không thể chữa, trừ phi chính nàng muốn nhớ lại.”
Hoài Ngọc phu nhân nghi hoặc nhìn Ngự Thiên Dung, “Thiên Dung, con một chút cũng nhớ không ra sao?”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Mẫu thân, ta xác thực không có trí nhớ trước kia của Ngự Thiên Dung, nhưng ta cũng đã nói, ta không cần nhớ lại chuyện trước kia của Ngự Thiên Dung.

Lần này, ta nể mặt mẫu thân ái nữ sốt ruột mà để —— sư phụ bắt mạch, về sau, ta sẽ không chấp nhận chuyện như thế này lần nữa.

Hy vọng, mẫu thân cũng nhớ kỹ điểm ấy.

Nếu mẫu thân cảm thấy ta, người không có trí nhớ trước kia của Ngự Thiên Dung, không thích hợp làm nữ nhi của mình, ta cũng không có cách nào.”
“Không phải, mẫu thân không phải ghét bỏ con, chỉ là hy vọng con nhớ lại một chuyện trước kia, như vậy mới có lợi cho con!”

Ngự Thiên Dung thở dài, “Mẫu thân muốn ta nhớ lại cái gì, cứ trực tiếp nói cho ta biết là được.”
“Ta ——” Hoài Ngọc phu nhân chỉ biết nhìn Ngự Thiên Dung, lại liếc nhìn Mạc Đào một cái.
Mạc Đào mắt lạnh liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Đã hơn một năm không gặp, con đã thay đổi nhiều lắm, ngay cả đạo lý tôn kính mẫu thân cũng quên!”
Ngự Thiên Dung liếc xéo nhìn Lam Tĩnh Phong đứng phía sau Mạc Đào, lại quay sang Mạc Đào, thập phần có lễ trả lời: “Sư phụ trách lầm, bản tính ta vốn như thế, thích thẳng thắn nói chuyện, không thích nói một đàng làm một nẻo!”
Mạc Đào trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, lại nhìn sang Lam Tĩnh Phong, “Tiểu tử, ta đã nói, con không cần phải đi cứu nàng, cứu cũng là lãng phí khí lực, xem bộ dáng hiện tại của nàng kìa, trong lòng còn có chúng ta sao?”
“Ha ha, sư phụ a, sư muội là bị Nam Cung Tẫn gây thương tích, mất trí nhớ cũng là việc không thể nề hà, chúng ta sao có thể trách tội sư muội đâu? Nàng nhưng là người bị hại lớn nhất a!”
“Hừ, nàng đó là tự làm tự chịu! Uổng phí ta truyền nhiều y thuật như vậy cho nàng, lại không học được cái gì có ích, chỉ có mỗi một cái Nam Cung Tẫn hậu viện đã chịu không nổi, thật sự là làm ta mất mặt!”
Ách! Xem ra vị sư phụ này ngại Ngự Thiên Dung không có độc chết đám nữ nhân trong hậu viện của Nam Cung Tẫn a! Sư phụ quá cường hãn a!
“Ha ha, sư phụ, ngài cũng biết tính tình sư muội luôn luôn dịu dàng, làm sao có thể nhẫn tâm độc hại người khác!”
Dịu dàng? Mạc Đào liếc nhìn Lam Tĩnh Phong một cái, lại quét mắt về phía Ngự Thiên Dung, “Con cảm thấy vị sư muội trước mắt này coi như dịu dàng sao?”
Ách, Lam Tĩnh Phong trầm mặc, xác thực người này tính ra còn chưa dính đến một phân nào dịu dàng a! Thu được ánh mắt lạnh lùng của Ngự Thiên Dung, Lam Tĩnh Phong lại vội vàng bổ sung: “Vẫn là rất khả ái, ít nhất là tốt hơn so với trước kia nhiều lắm, sư phụ không phải cảm thấy sư muội trước kia rất mềm lòng sao? Con cam đoan, hiện tại sư muội đã muốn hoàn hoàn toàn toàn thay đổi, so với trước kia ác hơn nhiều, ách, không phải, là quyết đoán hơn!”
Mạc Đào liếc nhìn hai người bọn họ một cái, “Quên đi, ít nói qua cho chuyện với ta.”

“Đại ca, Thiên Dung —— “
“Hoài Ngọc, muội đừng lo lắng, nàng như vậy không phải rất tốt sao? Miễn cho bị người ta khi dễ.”
“Nhưng mà —— “
“Hoài Ngọc, chúng ta đã nhiều năm không gặp, muội không có cho người chuẩn bị rượu thịt thiết yến chiêu đãi ta?”
Hoài Ngọc phu nhân ngẩn ra, lập tức mặt hơi đỏ lên, “Thực xin lỗi, đại ca, muội không có ý chậm trễ đại ca, chỉ là lo lắng…”
“Được rồi, ta cũng mang Tĩnh Phong đến, tạm thời chúng ta sẽ không rời đi, có hắn ở một bên chiếu cố nha đầu, muội không cần lo lắng!”
Hoài Ngọc phu nhân nghe vậy vui vẻ, vội vàng gật đầu, “Vậy là tốt rồi, đại ca, đi bên này.” Đi tới cửa lại xoay người nói với Ngự Thiên Dung: “Thiên Dung, con phải chiêu đãi sư huynh ngươi cho tốt.”
Ngự Thiên Dung nhìn Lam Tĩnh Phong hòa hòa khí khí cười, “Đã biết, ta sẽ chiêu đãi sư huynh thật tốt, mẫu thân yên tâm ôn chuyện với sư phụ đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.