Ở bên cạnh một cái hồ nhỏ yên lặng vắng vẻ, vài tên tiểu khất cái chừng hơn mười tuổi đang tụ tập một chỗ.
Một trong số đó chính là tên tiểu tử vụng trộm nhìn lúc Ngự Thiên Dung rời đi, giờ đang bắt chướt khẩu khí của Ngự Thiên Dung, thuật lại những lời Ngự Thiên Dung nói, sinh động như thật.
Còn tiểu khất cái đã đụng vào Ngự Thiên Dung, nghe xong liền trợn trừng mắt, “Tiểu Tứ Tứ, ngươi nói là sự thật?”
Tiểu khất cái tên Tiểu Tứ Tứ gật gật đầu, “Thiếu bang chủ, là thật, ta chính tai nghe!”
“Nàng nói ta đáng thương? Hừ, nữ nhân đáng giận!”
Ách! Cả bọn Tiểu Tứ Tứ đều nháy mắt, chẳng lẽ bọn họ làm khất cái không phải đáng thương sao? Thiếu bang chủ đây là tức cái gì a?
“Đi, chúng ta đi gặp nàng!”
A? Bọn người Tiểu Tứ Tứ càng thêm trừng lớn mắt nhìn thiếu bang chủ của bọn họ, “Thiếu bang chủ, thế này không tốt đi?” Nào có ai trộm bạc còn chủ động đưa lên?
“Hừ, ta muốn trộm một lần nữa, ta cũng không tin, nàng còn có thể lập tức phát hiện!”
Ách! Người ta đã biết ngươi là trộm, lần sau lại gặp liền nghĩ tới, như thế nào lại không phát hiện a?
“Các ngươi đứng đó làm chi, theo ta đi a!” Tiểu khất cái quay đầu lại thấy các huynh đệ nhà mình đều ngây ngốc đứng tại chỗ, khó hiểu thúc giục nói.
Tiểu Tứ Tứ nuốt nuốt nước miếng, nhược nhược khuyên nhủ: “Ừm, thiếu bang chủ a, ta thấy, chúng ta vẫn là đừng đi, lão bang chủ không phải thường nói, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện thôi!”
“Không, ta không phục!” Vị thiếu bang chủ này cong cong miệng, vẻ mặt bất mãn.
Hắn tự nhận thủ pháp không tệ, sao lại bị một nữ nhân dễ dàng phát hiện là mình trộm? Còn nói hắn đáng thương, thế này thử hỏi hắn làm sao nuốt xuống khẩu khí này được?
…
Kết quả, bọn huynh đệ Tiểu Tứ Tứ chỉ có thể cùng thiếu bang chủ đi tìm Ngự Thiên Dung, rất nhanh, bọn họ nghe được tin Ngự Thiên Dung đang ở Đậu Đỏ Phường.
Khi cả bọn tiến đến, thì thấy Ngự Thiên Dung đang ngồi ăn bánh ở nhã gian lầu hai! Mà Ngự Thiên Dung khi nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bọn dưới lầu cũng có chút kinh ngạc.
Đứa nhỏ không phải vừa mới trộm đó sao? Sao lại tới nữa, hơn nữa, ánh mắt đứa nhỏ đó nhìn nàng sao có vẻ giận dữ a?
Tiểu Tứ Tứ thấy ánh mắt Ngự Thiên Dung hướng về phía bọn họ, vội vàng kéo thiếu bang chủ nhà mình, “Thiếu bang chủ, ta thấy, hay là thôi đi! Nam tử hán không nên so đo với nữ tử!”
Thiếu bang chủ phủi tay một cái, “Tiểu Tứ Tứ ngươi choáng váng a, chúng ta còn chưa có lớn đâu, không tính là nam tử hán, cho nên, câu nói kia của lão cha ngươi vô dụng.”
Ngạch! Tiểu Tứ Tứ bất đắc dĩ nhìn thiếu bang chủ bọn họ bẹp bẹp từng bước lên lầu, bất đắc dĩ phải đi theo.
“Uy!”
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn tên tiểu trộm trước mắt, “Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ta có việc sao?”
“Hừ, đây là bạc của ngươi!” Bộp một tiếng, hắn đem bạc đặt trên mặt bàn.
Ánh mắt Trì Dương hiện lên một đạo hàn quang, định ra tay ném bọn họ đi, Ngự Thiên Dung đưa tay ngăn hắn lại, “Chỉ là một ít tiểu hài tử, yên tâm.”
“Hừ, nữ nhân, nói cho ngươi, ta muốn trộm một lần nữa, nếu ngươi có thể lập tức phát hiện, ta liền… Ta mặc ngươi xử trí!”
Ách? Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Vì sao?”
“Ta không phục!”
Ngạch! Khuôn mặt trầm mặc của Trì Dương cũng dâng lên mấy hắc tuyến, tiểu quỷ này thật sự là… hết chỗ nói rồi!
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, suy nghĩ một hồi, gật gật đầu, “Được, vậy thì chúng ta đánh cuộc đi! Nếu ngươi thắng, ta sẽ đưa ngươi gấp mười lần bạc, nếu ngươi thua, liền giúp ta làm một chuyện.”
“Được!”
“Khoan đã, trước tiên phải nói là làm chuyện gì? Bằng không ngươi lừa thiếu bang chủ chúng ta thì sao?” Tiểu Tứ Tứ bên cạnh tinh ranh kéo thiếu bang chủ nhà mình lại.
Ngự Thiên Dung tán thưởng nhìn Tiểu Tứ Tứ, “Rất đơn giản, giúp ta trộm lại một vài thứ, yên tâm đi, thứ ta muốn các ngươi trộm là những thứ ta hôm nay bị người khác đánh cắp.”
“Được, ta đáp ứng!” Vị thiếu bang chủ kia sảng khoái gật đầu.
Tiểu Tứ Tứ lại giữ chặt hắn, nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi đã có thể phát hiện thân thủ của thiếu bang chủ, vì sao còn có thể bị người khác đánh cắp? Bị trộm là vật gì?”
“Ừm, bởi vì người nọ chờ lúc ta không ở đó mới trộm, vật bị trộm a, là một vài tranh.”
“Ai nha, Tiểu Tứ Tứ, dong dài làm chi, bổn thiếu gia có gì không dám đánh cược!”
“Thiếu bang chủ!”
“Tránh ra, tránh ra!” Vị thiếu bang chủ kia đẩy Tiểu Tứ Tứ ra, đi đến trước mặt Ngự Thiên Dung, vươn tay ra, “Vỗ tay làm chứng!”
Ngự Thiên Dung mặt mang tươi cười đưa tay cùng hắn vỗ tay, “Một lời đã định.”
“Vậy ngươi trước hết mời chúng ta ăn bánh.” Thiếu bang chủ thực đương nhiên yêu cầu.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, nói với Trì Dương bên cạnh: “Ngươi đi gọi người dọn lên vài món bánh, mỗi loại trong cửa hàng đều dọn một đĩa lên!”
“Vâng, phu nhân.”
Bọn Tiểu Tứ Tứ nghe vậy, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, mỗi một dạng đều có a? Tốt như vậy?
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị thật sự đưa lên đủ loại bánh, còn cung kính nói với nữ nhân trước mặt bọn họ: “Phu nhân thỉnh chậm dùng.”
“Ừm, vất vả các ngươi, không cần chờ ở đây, ngươi đi làm việc đi, có gì cần ta sẽ cho Trì Dương đến nói.”
“Vâng, phu nhân.”
Bọn Tiểu Tứ Tứ mắt nhìn chằm chằm vào đủ loại bánh ngọt, bọn họ ngay cả một lần cũng chưa bao giờ nếm qua những món bánh tinh xảo như vậy, càng đừng nói là mỗi một dạng đều có!