Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 249: Bất Mãn





Trở lại Hội Họa Viên, Ngự Thiên Dung còn chưa kịp ngồi xuống đã có nha hoàn đến mời nàng đến tiền thính ăn cơm, nói là Hoài Ngọc phu nhân muốn mời nàng qua cùng nhau ăn cơm.

Ngự Thiên Dung thở dài, nhìn nha hoàn nói: “Nói với bà ấy là ta đã ăn ở bên ngoài, nói bà hãy ăn cùng thiếu gia đi!”
Nha hoàn muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, “Có gì muốn nói thì nói đi, đừng cố kỵ.”
“Phu nhân, lão phu nhân còn mời một vị khách quý.”
Khách quý? “Là ai?”
“Là đương kim Hộ Quốc đại tướng quân.” Nha hoàn nói xong có chút lo lắng nhìn Ngự Thiên Dung.
Sắc mặt Ngự Thiên Dung lập tức lạnh lùng, liếc nhìn nha hoàn một cái: “Ngươi đi nói cho lão phu nhân, nói ta không rảnh.”
“Vâng, phu nhân.” Nha hoàn xoay người rời đi.
Trì Dương thấy Ngự Thiên Dung giận tái mặt, mở miệng nói: “Phu nhân, nếu không, để ta đi xem lão phu nhân?”

“Không, ngươi mang Duệ Nhi lại đây, nói ta muốn dẫn hắn đi ra ngoài chơi.

Còn lão phu nhân, để mặc bà tiếp đón khách quý đi!”
“Vâng, phu nhân.”
Trì Dương đi vào sân của Hoài Ngọc phu nhân, quả nhiên gặp Nam Cung Tẫn.

Hoài Ngọc phu nhân đang khách khí nói chuyện với hắn, Duệ Nhi ngồi bên cạnh trầm mặc không nói.

Trì Dương đến gần Duệ Nhi, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, phu nhân nói ta tới mang ngươi đi chơi.”
Mắt Duệ Nhi sáng lên, lập tức đứng lên, kéo tay áo Trì Dương, “Trì thúc thúc, mẹ thật sự muốn dẫn ta ra ngoài chơi?”
Trì Dương gật gật đầu, nắm tay Duệ Nhi liền rời đi.
Hoài Ngọc phu nhân thấy vậy ngẩn ra, lập tức gọi Trì Dương lại, “Thiên Dung nàng muốn đi làm cái gì?”
Trì Dương quay đầu nhìn Hoài Ngọc phu nhân, “Lão phu nhân, phu nhân muốn đi làm cái gì, thuộc hạ không thể nào can thiệp, ta chỉ biết phu nhân là chủ tử của Hội Họa Viên, lời của nàng ai cũng không thể không nghe!”
“Ngươi ——” đây là thái độ đối với chủ tử sao? Hoài Ngọc phu nhân trong lòng thập phần bất khoái, “Ngươi nói với Thiên Dung, ăn cơm xong lại đi, ăn cơm xong ta —— “
“Lão phu nhân, thực có lỗi, phu nhân nói, nàng không muốn ăn, chỉ muốn mang thiếu gia ra ngoài chơi.

Ngài vẫn là tự mình chậm rãi hưởng dụng đi!”
Hoài Ngọc phu nhân sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng quát Trì Dương thì Trì Dương đã ôm Duệ Nhi lắc mình chạy lấy người.

Điều này khiến bà tức giận quá, nhịn không được đập bàn một cái, “Đúng là trong mắt vô chủ!”
“Bá mẫu đừng tức giận, những hộ vệ bên cạnh nàng đều ngạo khí như vậy.” Nam Cung Tẫn cười nhẹ, hắn cũng không trông cậy vào Ngự Thiên Dung sẽ nể mặt mẫu thân mình mà ăn cơm với hắn.
“A Tẫn, con và Thiên Dung —— “
“Bá mẫu không cần để ý, là ta thương tổn nàng, hiện tại nàng không chịu gặp ta cũng là bình thường, ta sẽ cố gắng!”

Hoài Ngọc phu nhân than nhẹ một tiếng, “Giữa vợ chồng có gì mà phải mang thù, tục ngữ nói: vợ chồng đầu giường đánh nhau, đến cuối giường làm hòa.

Có chuyện gì thì mọi người cùng nói với nhau, thông cảm cho nhau, cùng sống vui vẻ không phải tốt lắm sao?”
Nam Cung Tẫn mỉm cười, “Nàng không giống với trước kia, không thể miễn cưỡng, bá mẫu yên tâm, ta sẽ cố gắng.”
“Vậy là tốt rồi, ta cũng sẽ giúp con khuyên nàng.”
“Cám ơn bá mẫu.”

Có một lần tất có lần thứ hai, vè sau, Hoài Ngọc phu nhân thỉnh thoảng lại mời Nam Cung Tẫn đến ăn cơm, có đôi khi là Nam Cung Tẫn tự mình đến thăm bà.

Hoài Ngọc phu nhân cũng thường xuyên cho người đi mời Ngự Thiên Dung đến cùng ăn cơm, đáng tiếc, Ngự Thiên Dung một lần cũng không tới.
Hoài Ngọc phu nhân thở dài, cảm thấy nữ nhi mình thay đổi nhiều lắm, vài lần tận tình khuyên bảo đều bị nàng lạnh lùng gạt đi.
“Hoài Ngọc, muội lại thở dài cái gì?” Mạc Đào vừa vào sân liền thấy Hoài Ngọc phu nhân thở dài thở ngắn.
Hoài Ngọc phu nhân lại thở dài một tiếng, “Còn không phải là vì lo cho Thiên Dung, đại ca nói xem, nàng việc gì phải quật cường như vậy, không chịu tha thứ cho A Tẫn a! A tẫn đã nói, hắn là bị thiếp lừa mới oan uổng Thiên Dung, lại nói, hắn cũng là bị hại, sao Thiên Dung không chịu thông cảm cho hắn a?”
“Chuyện của người trẻ tuổi để cho người trẻ tuổi tự mình giải quyết đi, muội sầu cũng vô dụng!”
“Đúng vậy, quản không được nàng, nhưng chung quy vẫn là nữ nhi của muội, sao có thể không quan tâm?” Nói xong nhìn Mạc Đào, lại hỏi: “Đại ca, đại ca nói trí nhớ của Thiên Dung thật sự không thể khôi phục sao?”
Mạc Đào lắc đầu, “Hoài Ngọc, ta đã nói rồi, chuyện này không phải ta có thể quyết định, nếu chính nàng không muốn nhớ lại, cho dù ta dùng loại dược gì cũng không có tác dụng.


Ta thấy, muội tâm tình thực phiền táo, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo giải sầu đi!”
“Đi đâu?”
“Đi ra bờ sông tản bộ một chút đi!”
“Cũng được.” Hoài Ngọc phu nhân mỉm cười, “Đại ca chờ một chút, muội đi đổi bộ quần áo.”

Trong viện của Ngự Thiên Dung, nha hoàn đang cẩn thận hồi báo hành động mấy ngày gần đây của Hoài Ngọc phu nhân, Ngự Thiên Dung càng nghe càng như châm lửa, sắc mặt càng ngày càng trầm, đến nỗi nha hoàn không dám nói tiếp phần sau.
Hạ Duyệt phất tay ra hiệu cho nha hoàn, bảo nàng lui ra ngoài, “Phu nhân, ta thấy không bằng cho lão phu nhân một mình ở riêng một viện đi, như vậy, bà ấy làm chuyện gì cũng không e ngại mắt của phu nhân.”
“Được, lập tức đi làm, mau chóng chuẩn bị cho tốt, tòa viện cách vách không phải có không ai ở đúng không, ngươi mau chóng đi tìm người mua về, tu sửa cho tốt, rồi cho bà ấy dọn qua.” Ngự Thiên Dung bắt đầu hối hận mình đã đón bà trở lại, bất quá, Duệ Nhi lại thật sự rất thích bà.

Ai…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.