Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 252: Tâm Tính Đứa Nhỏ





Ngự Thiên Dung nhìn bọn họ, lắc đầu mỉm cười, người có bạn bè thật tốt!
“Mẹ —— “
Mọi người giương mắt nhìn sang liền thấy một tiểu chính thái phấn nộn xuất hiện trước mặt, trực tiếp đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, tò mò nhìn nhóm thiếu niên hơn mình chừng vài tuổi, “Mẹ, bọn họ là ai a?”
“À, bọn họ a, là những người bạn nhỏ của mẹ, đến giúp mẹ làm việc.”
Duệ Nhi liếc mắt đánh giá bọn Tiểu Tứ Tứ bọn họ vài cái, chuyển hướng nhìn sang Ngự Thiên Dung, nói: “Mẹ, con cũng có thể giúp mẹ làm việc!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, ôn nhu ôm lấy hắn, “Mẹ biết, bất quá Duệ Nhi còn nhỏ, chờ thêm vài năm nữa, mẹ liền trông cậy vào con bảo hộ mẹ a!”
“Dạ, Duệ Nhi nhất định sẽ bảo hộ mẹ thật tốt!”
“Duệ Nhi, những người bạn nhỏ này đều lớn hơn con, con phải gọi là ca ca, biết không?”
“Dạ!”
Vị thiếu bang chủ kia nhìn Duệ Nhi, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiểu Tứ Tứ, ngươi cảm thấy đứa nhóc con này thế nào?”

Ách, trên mặt Ngự Thiên Dung toát ra mấy đường hắc tuyến, Duệ Nhi của nàng tám tuổi, bọn nhỏ cũng chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, chỉ lớn hơn có bốn, năm tuổi đã gọi người ta là đứa nhóc con? Ai…
Tiểu Tứ Tứ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới nói: “Thực không tệ, bất quá, thiếu bang chủ hết hy vọng đi, hắn sẽ không đi theo ngươi.”
“Hứ, dù có đi theo, ta chưa chắc sẽ thu đâu!” Thiếu bang chủ mắt nhìn chằm chằm Duệ Nhi, Duệ Nhi không cam lòng yếu thế trừng mắt lại nhìn hắn, lại nghe hắn nói: “Uy, tiểu tử kia, ngươi có muốn theo chúng ta cùng nhau ăn hương uống lạt*?”
Ngạch!
Duệ Nhi chính là lạnh lùng liếc nhìn hắn, thúy thanh nói: “Thật ngại quá, ta không thích đi theo ăn với người khác, hơn nữa, ta không thích ăn cay.”
* ăn hương uống lạt: cái này nghĩa đại loại là ăn sung mặc sướng.

Chỗ này, Duệ Nhi chơi chữ, “lạt” có nghĩa là “cay”
Một loạt quạ đen bay qua, mọi người buồn cười nhìn bộ mặt đen thui của thiếu bang chủ.
Duệ Nhi làm như không thấy, chui vào lòng Ngự Thiên Dung, “Mẹ, hôm nay con muốn đi chơi.”
“Được, đợi một lát, để mẹ xử lý xong một chuyện liền dẫn con đi.”
“Dạ, con đến thư phòng đọc sách, chờ mẹ.”
“Ừm, ngoan, đi đi!”
Duệ Nhi trước khi đi còn kiêu ngạo liếc nhìn vị thiếu bang chủ kia một cái: hừ, ta mới không so đo với ngươi đâu!
Vị thiếu bang chủ kia trừng mắt nhìn lại, tên ranh con này, đúng là không biết thức thời! Thật muốn đá một cước đá ——
“Thiếu bang chủ, hắn nhỏ hơn chúng ta, ngươi đừng làm xằng bậy!”
Ngạch! Thiếu bang chủ cúi đầu, hắn đang làm gì a, tự dưng lại tranh cãi với một đứa nít ranh! Ai…
“Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì còn chưa nói cho ta biết đâu, chúng ta đều xem là người quen, phải nói ra nha!” Ngự Thiên Dung gọi thiếu bang chủ hoàn hồn lại.
Vị thiếu bang chủ kia liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Tên bổn thiếu gia a, muốn nói đương nhiên có thể, ngươi cho chúng ta mỗi người một phần bánh nữa, ta sẽ nói cho ngươi!”
Ôi chao, Tiểu Tứ Tứ mắt trợn trắng, có kiểu trả giá đáng xấu hổ như vậy sao!

Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Được, Trì Dương, ngươi đến Đậu Đỏ Phường, cho bọn hắn mỗi người một phần mang về.”
“Hì hì, tên của ta a, là Lê Trạch Thái, là lão đại của bọn hắn!”
“Ừm, tên rất hay.

Lê thiếu gia đúng không, như vậy, kế tiếp phải nhờ các ngươi dụng tâm nhiều hơn, giúp ta điều tra chuyện này!”
Lê Trạch Thái vỗ ngực cam đoan nói: “Yên tâm, ta Lê Trạch Thái đã đáp ứng chuyện gì, tuyệt không nuốt lời!”
“Phu nhân!” Trì Dương đi trở lại, cúi đầu nói vào tai Ngự Thiên Dung: “Đậu Đỏ Phường xảy ra chút chuyệt, tiểu nhị bên kia báo lại, có một vị quý nhân trong cung đến Đậu Đỏ Phường làm khó dễ, nói là bánh của chúng ta có mê dược.

Chưởng quầy đang ứng phó, mời ngươi tiến đến làm chủ.”
Trong cung? Sắc mặc Ngự Thiên Dung khẽ trầm, nàng đã nói Long Tường Vân hạ chỉ không cho mình tiến cung để tránh cho mình bị cuốn vào màn cung đấu, không ngờ đã vậy còn có người tìm tới cửa gây sự! Nhìn nhìn bọn nhỏ Lê Trạch Thái, ôn hòa cười nói: “Lê thiếu gia, như vậy, chuyện những bức tranh liền kính nhờ các ngươi điều tra, có tin tức gì, lập tức nói cho ta biết.

Hôm nay có chuyện, ta sẽ không phụng bồi, còn bánh a, lần sau sẽ tặng gấp hai cho các ngươi.”
Lê Trạch Thái nhìn nhìn Trì Dương, gật gật đầu, “Được, các huynh đệ, đi thôi!”


Ngự Thiên Dung để Trì Dương ở lại nhà bảo hộ Duệ Nhi, cùng Hạ Duyệt đến Đậu Đỏ Phường, vừa mới đến trước cửa Đậu Đỏ Phường đã nghe bên trong truyền ra một giọng nữ bén nhọn, “Các ngươi dám nói không phải các ngươi cho mê dược vào trong bánh? Rõ ràng là các ngươi gặp sắc khởi tâm, thấy chủ tử chúng ta xinh đẹp nên muốn… Hừ, ngoan ngoãn khai thật ra, bằng không chúng ta bẩm báo quan phủ cho các ngươi chịu không nổi!”
“Thật không? Không biết vị khách này là cư nhiên quý giá đến thế?”
Thanh âm lạnh lùng truyền đến, ánh mắt mọi người liền tụ tập vào bóng dáng Ngự Thiên Dung ở cửa, nha hoàn đang nói chuyện cũng nhìn về phía Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua vị khách quý kia, rõ ràng chính là Ngự Liên!
Xem bộ dáng không chút sợ hãi kia của nàng ta, chẳng lẽ lại là Long Tường Vân dung túng? Xem ra hắn thật đúng là sủng Ngự Liên quá mức!
Chưởng quầy thấy Ngự Thiên Dung đã đến, thở phào nhẹ nhõm, tiến lên cung kính nói: “Phu nhân, ngài đã đến.”
“Ừ, các ngươi đi làm việc, nơi này để ta xử lý.”
“Vâng, phu nhân.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.