Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 263: Bùi Phu Nhân Xứ Lý





Xảo Vân bất đắc dĩ nhìn tỷ tỷ của mình, “Chuyện cảm tình là không thể gấp, tỷ tỷ vẫn là kiên nhẫn một chút đi!”
“Đáng tiếc, kiên nhẫn của ta đã dần dần bị mài mòn hết.”
Xảo Vân lắc đầu, than nhẹ, “Tỷ—— tiểu thư a, ngài cũng đừng tùy hứng, giữ gìn thân mình mới là trọng yếu.”
“Vân Nhi.”
Thanh âm Bùi phu nhân từ ngoài phòng vọng vào, Cốc Vân vội vàng chỉnh sửa tư thế, kéo quần áo cho tử tế, chỉ để lại nước mắt trên mặt, tự mình đi mở cửa, “Nương, sao nương lại tới đây?”
Bùi phu nhân liếc nhìn nha hoàn phía sau một cái, “Còn không mau đặt thố thuốc xuống.”
“Nương —— “
“Vân Nhi a, đây là thuốc bổ, ta cố ý cho người nấu, con thừa dịp còn nóng thì uống đi, rồi sớm một chút nghỉ ngơi, như vậy mới tốt cho thân thể!”
Cốc Vân mặt mày cảm kích nhìn Bùi phu nhân, “Nương, nương đối với con —— “

“Vân Nhi, con làm sao vậy? Ai chọc giận khiến con mất hứng?” Bùi phu nhân lúc này mới thấy nước mắt trên mặt Cốc Vân, nhịn không được lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là con nhất thời có chút sầu não thôi.”
“Nói bậy, con hôm nay không phải cùng Nhược Thần tiến cung tham gia cung yến sao? Có phải trong cung bị ủy khuất, hay là tên tiểu tử Nhược Thần kia khi dễ con? Ta đi giáo huấn hắn!”
“Không cần!” Cốc Vân đưa tay giữ chặt Bùi phu nhân, “Nương, không liên quan đến phu quân, là chính con tâm tình không tốt!”
Bùi phu nhân làm sao tin tưởng, gặn hỏi một hồi rốt cục khiến Cốc Vân kể ra sự tình.

Nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, Bùi phu nhân nhịn không được nhíu mày, “Ta ban đầu cũng cảm thấy nàng ta kiêu ngạo, sau tiếp xúc nhiều với Duệ Nhi, lại cảm thấy nàng ta là một nữ tử đáng thương.

Không thể ngờ nàng ta còn có ý khác thường đối với Nhược Thần, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Một hạ đường phụ như nàng ta cư nhiên mơ tưởng tiến vào đại môn Bùi gia chúng ta! Hừ! Trừ phi ta chết, Bùi gia đại môn tuyệt đối không để nàng ta tiến vào! Vân Nhi, con yên tâm đi, ta sẽ làm chủ cho con, có ta ở đây một ngày, nàng ta cũng đừng mơ bước nửa bước vào đại môn của Bùi gia chúng ta!”
Cốc Vân cúi đầu, thấy không rõ lắm thần sắc của nàng, chỉ nghe giọng nói của nàng nghẹn ngào nức nở, “Nương, nương đừng như vậy làm, bằng không, phu quân nhất định sẽ trách con —— “
“Hắn dám, một hạ đường phụ mà thôi, hắn có thể vì nàng ta mà phản sao? Con hãy lo dưỡng thai đi, chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được, ta tuyệt không để con lại chịu ủy khuất nữa!”
Bùi phu nhân tức giận bừng bừng rời đi viện của Cốc Vân, về lại phòng mình thì trong lòng đã là một trận lửa lớn.

Ngự Thiên Dung khá lắm, dám nhiều lần chọc tức con dâu nhà mình! Thế này chẳng phải cố ý khiến tôn tử tương lai của bà chịu tội đó sao?
Không được, nếu không nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này, bà sẽ không an tâm!

Sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung còn chưa tỉnh dậy, vài người Bùi phủ đã tới Hội Họa Viên, nâng hai thùng đồ đến, để lại một phong thư rồi đi.

Khi Ngự Thiên Dung đến, nha hoàn đem thư giao cho nàng, nàng mở ra xem xong, sắc mặt đều giận tái đi, nhịn không được hung hăng ném thư xuống đất, ánh mắt đảo qua hai cái rương kia, “Mở ra ta xem!”
Thấy Ngự Thiên Dung tức giận như thế, nha hoàn lo lắng mở rương ra, thì thấy trong một rương chứa đầy vàng bạc châu báu, rương kia là tốt nhất lăng la tơ lụa, còn có thế lấp lánh phản quang!
Tốt, tốt lắm, thật sự là rất tốt! Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hai cái rương, “Tìm Hạ quản gia đến!”
“Vâng, phu nhân.”
Một lát sau, Hạ Duyệt vội vàng đi vào, nhìn vẻ mặt hờn giận của Ngự Thiên Dung, tò mò hỏi: “Phu nhân, xảy ra chuyện gì?”
“Hạ Duyệt, ngươi dẫn người ra đường cái, tìm một nơi náo nhiệt nhất, nâng hai cái rương ra, dựng một lôi đài, nói là Bùi gia muốn hành thiện đồng thời nghe ý kiến của dân chúng ý, mặc kệ tốt xấu, chỉ cầu tự giác.

Nếu bọn họ ai có thể nói ra một cái tốt hoặc một cái không tốt của Bùi gia, chỉ cần là thật, sẽ đưa một thứ bất kì trong rương, tùy tiện chọn, đem đi đưa hết mới thôi!”
Hạ Duyệt trừng mắt nhìn những thứ trong rương, mở to miệng, “Phu nhân, toàn bộ đều cho?”
“Vô nghĩa, người ta đã hào phóng như thế, ngươi còn thay Bùi gia đau lòng làm cái gì!”
“Ách, mấy thứ này là của Bùi gia? Sao lại —— “
“Hạ quản gia, mấy thứ này là do Bùi phu nhân sai người đưa tới nói là tặng cho phu nhân.” Nha hoàn đứng bên cạnh thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung càng lúc càng không tốt, vội vàng lên tiếng giải thích.
A? Bùi phu nhân vô duyên vô cớ đưa châu báu cho phu nhân làm cái gì? Còn đưa nhiều như vậy?

“Hạ Duyệt, ngươi còn nhìn cái gì? Nhanh đi tán tài a!”
“Nga, vâng, phu nhân.” Hạ Duyệt tuy không biết Bùi phu nhân làm sao lại đắc tội phu nhân nhà mình, bất quá, xem sắc mặt của phu nhân liền biết là chuyện chẳng tốt lành gì, ai, phiền toái!
Phượng Hoa vừa vặn đi vào, nhặt lá thư trên mặt đất, mở ra xem, sắc mặt cũng nhịn không được thay đổi.

Vị Bùi phu nhân này thực quá không biết suy nghĩ đi? Phu nhân khi thì có ý đồ gì với đứa con bảo bối nhà bà ấy? Thú vị, bất quá, mớ tiền này đưa ra thật rất oan! Chỉ sợ lại nhạ phu nhân châm lửa, làm ra chuyện tương phản a!
Thoáng nhìn ý cười trên khóe miệng Phượng Hoa, Ngự Thiên Dung tức giận nói: “Phượng Hoa, ngươi tựa hồ thực nhàn?”
Phượng Hoa vội vàng xua tay, “Phu nhân, ta hôm nay còn phải tiếp tục điều tra hai cái giống nhau như đúc… Chuyện đó a, ha ha, ta không quấy rầy phu nhân làm việc.” Nói xong thân ảnh chợt lóe, ly khai sân.
Hắn sẽ không đi làm nơi trút giận đâu, bất quá, vị Bùi phu nhân kia cũng quá vũ nhục người ta đi! Cư nhiên có thể chọc giận một nữ nhân không vội không nóng nảy như Ngự Thiên Dung, hay, hay lắm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.