Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 271: Không Bằng Trời Tính





Hắc y nhân nghe lén đến một tòa viện bình thường, đem toàn bộ lời nói của Ngự Thiên Dung kể lại một nữ tử che mặt ngồi trong phòng, “Nga, ngươi là nói, nàng định một mình đi với Bùi Nhược Thần đến Thiên Trúc?”
“Đúng vậy, tiểu thư, ngài nói, chúng ta —— “
“Hừ, xem tình huống đi!”
“Tiểu thư, nàng không mang theo hộ vệ, đây là cơ hội tốt a!” Một nha hoàn đứng bên cạnh nữ tử che mặt bỗng lên tiếng đề nghị.

Nếu Ngự Thiên Dung hoặc Nam Cung Tẫn nhìn thấy nha hoàn này chắc chắn sẽ giật mình.

Nha hoàn này rõ ràng chính là nha hoàn thiếp thân của sủng thiếp Tuyết Nhi mà lần đó Nam Cung Tẫn đã tha chết.
Nữ tử che mặt quay sang nhìn nàng, “Tiểu Đào, ngươi đúng là rất hy vọng ả sớm chết!”
Tiểu Đào biến sắc, “Tiểu thư, nô tỳ là vì tiểu thư lo lắng —— “
“Đừng che dấu, bổn tiểu thư không có hứng thú với xuân tâm của ngươi, thứ ta muốn chính là Ly Quốc náo động lên thôi.


Cho nên, ngươi có tình có ý gì với Nam Cung Tẫn, ta cũng mặc kệ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho tốt là được.

Tương lai, khi Nam Cung Tẫn trở thành tù nhân, ta đem hắn thưởng cho ngươi cũng là việc rất nhỏ.”
Tiểu Đào sắc mặt vui vẻ, “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ hết sức làm tốt mỗi một nhiệm vụ mà tiểu thư giao cho.”
Nữ tử che mặt khe khẽ thở dài, “Ừm, xem hiện tại mà nói, ngươi làm việc thực không tệ, chẳng những khiến Nam Cung Tẫn làm ra hành vi sủng thiếp diệt thê, còn có thể toàn thân trở ra sau khi chuyện bị bại lộ, lại không bị bất luận kẻ nào hoài nghi, điểm ấy thực đáng tán thưởng.

Nếu không phải Ngự gia bỗng nhiên bị chèn ép thất thế, ả Ngự Thiên Dung kia lại tự dưng đổi tính, thì chuyện khơi mào cừu hận giữa Ngự gia và Nam Cung gia đã dễ như trở bàn tay rồi! Đúng là người tính không bằng trời tính a!”
“Tiểu thư yên tâm, sau này vẫn còn có cơ hội!” Lúc này Tiểu Đào đã bỏ tư thế thấp kém trong tướng quân phủ, ánh mắt sắc bén nhìn ra xa, lóe ra vẻ si mê cùng ghen tị.
Nữ tử che mặt lặng yên cười, u nhã nhấc lên một góc khăn che mặt, bưng ly trà trên bàn lên, tao nhã khẽ nhấp một ngụm, “Ừm, người muốn hoàn nghiệp lớn phải có kiên nhẫn.” Tạm dừng hồi lâu, môi son lại khẽ mở, “Trà này, không tệ!”
Tiểu Đào tự hào trả lời: “Đây là phương pháp pha trà gia truyền của nhà nô tì, cho tới nay đều rất được những người uống qua yêu thích…”
Nữ tử che mặt khẽ cười nói: “Bao gồm Nam Cung Tẫn sao?”
Mặt Tiểu Đào đỏ lên, “Hắn cũng từng nói qua trà này ngon.”
Nữ tử che mặt liếc nhìn Tiểu Đào một cái, nữ nhân một khi đã nhìn trúng một người nam nhân đều trở nên như si như cuồng, may mà, nàng ta là bộ hạ của mình mà không phải người khác, bằng không với tâm cơ thâm trầm kia, đối với mình sẽ không phải là một mối nguy hại bình thường!
“Tiểu thư, kia —— Ngự Thiên Dung…”
“Ta đều có tính toán.

Ngươi làm tốt chuyện của ngươi là được, không cần quản chuyện này.

Khi cần ngươi ra tay, ta đương nhiên sẽ gọi ngươi.” Dừng một chút, nữ tử che mặt lại thở dài nói: “Lần này Cốc gia xuất ra mười mấy ám vệ, lại không thể thương tổn Ngự Thiên Dung mảy may nào.


Xem ra, thực lực của ả càng ngày càng mạnh.

Nhất là bốn hộ vệ kia, muốn loại bỏ ả, trước hết phải bước qua thi thể của bốn người kia mới được!”
“Tiểu thư, y ngài xem, Cốc gia —— “
Nữ tử che mặt xuy cười một tiếng, dùng loại ngữ khí cực kì khinh thường nói: “Chỉ vì nữ nhân Cốc Vân kia đố kỵ mà đột ngột xuất ra một đống ám vệ, Cốc gia đó thật sự không đáng chờ mong.

Vốn tưởng làm ngư ông đắc lợi một hồi, không nghĩ đến cư nhiên còn chưa đụng đến vạt áo của người ta thì toàn quân đã bị giết, thật sự là đáng buồn!”
“Tiểu thư, Cốc Vân nôn nóng như thế, đối với chúng ta mà nói cũng không có chỗ hỏng, ả càng khó xử Ngự Thiên Dung, chúng ta càng dùng ít sức!”
“Nói cũng phải, bất quá, đừng mong đợi ở bọn họ quá lớn.”
“Vâng, tiểu thư.”
Nữ tử che mặt liếc mắt đánh giá Tiểu Đào, thản nhiên mệnh lệnh: “Tiểu Đào, nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi trở về tiếp tục ẩn núp trong Bùi gia đi! Không đến lúc tất yếu, không được tiết lộ thân phận của mình.”
“Tiểu thư yên tâm, nô tì dịch dung lẻn vào Bùi gia, đến nay còn không có bất luận kẻ nào khả nghi nô tì.”
“Ừ, tốt, đi đi.”
Sau khi Tiểu Đào rời đi, hộ vệ bên cạnh nữ tữ che mặt mở miệng hỏi, “Tiểu thư, sao không mượn cơ hội này trừ bỏ Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung? Nếu trừ bỏ được bọn họ, kinh thành Ly Quốc sẽ bị dao động không nhỏ.


Hơn nữa Tịch Băng Toàn sủng nịch Ngự Thiên Dung như vậy, nói không chừng còn có thể đến Ly Quốc nháo một phen!”
“Ta nghĩ, không cần chúng ta động thủ, cũng có người luyến tiếc buông tha cho cơ hội lần này.” Trong giọng nói nữ tử che mặt mang theo một ít chờ mong và vui sướng, tựa hồ đã biết được tin gì đó.
Hộ vệ khó hiểu nhìn chủ tử của mình, “Còn có ai?”
Nữ tử che mặt lặng yên cười, “Ngươi nghĩ, thế lực theo dõi Bùi Nhược Thần chỉ có chúng ta sao? Hoặc là nói, ngươi cho là kẻ địch của Bùi Nhược Thần chỉ một phe thôi sao?”
“Chẳng lẽ còn có?”
“Đương nhiên, đừng tưởng rằng tên Long Tường Vân kia là đứa ngốc, hắn có thể ngồi vào chiếc long ỷ, đương nhiên phải có vài phần bản lãnh!”
Hộ vệ há hốc miệng, hồi lâu mới ra tiếng, “Tiểu thư là nói, Long Tường Vân sẽ đối phó Bùi Nhược Thần? Không thể nào! Hắn sao lại —— “
“Vì cái gì sẽ không? Nếu một con hổ, ngay cả bên cạnh có người nào cũng không phát giác, vậy hắn đã sớm là một con mèo chết.”
“Nhưng mà —— “
Nữ tử che mặt tức giận xua tay, “Đừng dong dài nữa, cứ xem sẽ biết, chúng ta hiện tại chỉ cần án binh bất động là tốt rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.