Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 273: Đúng Dịp Thử





Sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung bị nha hoàn đánh thức, nguyên nhân a, đương nhiên là vì Bùi đại thiếu gia đã đến, còn mang theo một chiếc xe ngựa xa hoa, bất quá, hộ vệ a, chỉ dẫn theo hai người.

Rửa mặt chải đầu xong, Ngự Thiên Dung còn chưa kịp ăn bữa sáng đã bị Bùi Nhược Thần kéo lên xe, “Ở trên xe ăn, rút ngắn thời gian!”
Mẹ nó, cũng không phải đi cướp nhà băng, gấp làm cái gì! Ngự Thiên Dung thầm mắng, Hạ Duyệt đưa hành lý cho Ngự Thiên Dung, rất lo lắng nhìn nàng, “Phu nhân, đi đường phải bảo trọng!”
“Ừm, ta biết, trong nhà liền kính nhờ các ngươi.”
Ra tới cửa nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, Ngự Thiên Dung ngẩn ngơ, đây là xe ngựa sao? Ước chừng năm thước dài hai thước ngang, có đến ba con ngựa cùng kéo!!! Mà cái xe ngựa này vừa nhìn liền phải kêu một tiếng xa xỉ! Dùng loại gỗ dầu tốt nhất để đóng, lại là loại có hoa văn, xe ngựa tầm thường xe ngựa căn bản không dùng nổi.

Màn cửa cũng là loại tơ lụa tốt nhất, khi gió thổi qua, phiêu phiêu đãng đãng, rất có phong cách lãng mạng…

“Đi lên đi, sớm một chút đến Thiên Trúc, miễn cho đến trễ, hộ vệ kia của ngươi đã bái đường thành thân với người ta xong rồi nha!” Bùi Nhược Thần ở một bên trêu ghẹo nói.
Nhắc tới chuyện này, Ngự Thiên Dung liền nhịn không được giận tái mặt.

Bùi Nhược Thần thấy nàng như thế, lại bổ sung: “Bất quá, nếu đi cùng ta, cộng thêm thiên lý mã của ta, cam đoan có thể đến trước! Cho nên —— “
“Là chính ngươi muốn thuận đường đi cùng, đừng mơ tưởng lấy được cái gì của ta!” Ngự Thiên Dung không lưu tình chút nào cắt đứt lời hắn, trong lòng thầm mắng, còn chưa bắt đầu đi đâu, ngươi đã nghĩ bóc lột ta, thực nghĩ ta là đồ ngốc sao!
Bùi Nhược Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Cũng được, coi như ta là làm việc thiện, đi thôi!”
Hạ Duyệt nhìn ba con thiên lý mã kia, trong lòng càng thêm bất an, có chuyện lớn gì khiến Bùi Nhược Thần phải lấy ra ba con thiên lý mã quý giá để đi? Đây là chuyện rất đáng suy nghĩ a! Phu nhân đi lần này không biết là phúc hay họa a! Chờ Phượng Hoa điều tra xong trở về, vẫn là bảo hắn theo sau, âm thầm bảo hộ phu nhân!
Nhìn xe ngựa biến mất khỏi tầm nhìn mình, Hạ Duyệt mới quay trở lại viện, an bài sự tình.

Trì Dương nay lúc nào cũng đi theo bảo hộ bên cạnh Duệ Nhi, như hình với bóng.
Vừa mới trở lại nội viện, Hạ Duyệt liền thoáng thấy thân ảnh Phượng Hoa đang miễn cưỡng dựa vào cửa, không biết đang nhìn về hướng nào, “Ngươi rốt cục đã trở lại? Phu nhân vừa mới đi a!”
Phượng Hoa nhìn hắn một cái, không đáp lời.

Hạ Duyệt khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi sao vậy, có ai đắc tội ngươi?”
Phượng Hoa khẽ cười một tiếng, “Ai dám đắc tội ta?”

“Quên đi, ta đang tính nói với ngươi, ngươi âm thầm đi theo bảo hộ phu nhân đi, ta cứ cảm thấy chuyến đi lần này với Bùi Nhược Thần không đơn giản! Phu nhân —— “
“Giờ không phải đúng dịp sao, đây là cơ hội tốt để thử Bùi Nhược Thần.”
A? Hạ Duyệt có chút chưng hửng nhìn Phượng Hoa, “Chuyện đó và phu nhân có liên quan gì a? Ta là lo lắng Bùi Nhược Thần làm phiền hà phu nhân, mà không phải lo lắng hắn hại phu nhân!”
Phượng Hoa cười cười, “Nếu gặp phải nguy hiểm, ta tin Bùi Nhược Thần sẽ bảo hộ phu nhân, bằng không, hắn sau này biết tìm ai hoàn thành giao dịch? Nếu ngay cả hắn mà cũng không thể tránh nguy hiểm, ngươi cảm thấy ta đến có thể giúp được cái gì sao?”
Ôi chao? Hạ Duyệt kỳ quái nhìn Phượng Hoa, “Phượng Hoa, ngươi không có bị sốt đi?” Nói xong còn đưa tay định thử trán của hắn.
Trên mặt Phượng Hoa hiện lên mấy cái hắc tuyến, phủi tay đẩy ra Hạ Duyệt, “Ta rất khỏe, nếu ngươi thấy nhàm chán thì đi cửa hàng kiếm tiền đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta!”
Hạ Duyệt khinh bỉ nhìn Phượng Hoa, “Hứ, không phải nhờ có ta kiếm nhiều tiền, các ngươi mới có bạc mà phung phí sao!”
Phượng Hoa trợn trắng mắt, xoay người rời đi, lười lại trả lời.
Hạ Duyệt nhìn bóng dáng Phượng Hoa, có chút sửng sốt, hắn làm sao vậy? Còn chưa thấy qua hắn thiếu sức sống như vậy đâu!
Phượng Hoa rời khỏi Hạ Duyệt, lơ đãng đi vào Trúc Viên, nhìn cái bàn quen thuộc, trong đầu mơ hồ hiện lên một bóng người thản nhiên ngồi đánh đàn.


Tiếng đàn đó, thường xuyên quanh quẩn trong trái tim hắn.

Không biết từ khi nào, tiếng đàn của nàng đã thẩm thấu vào máu của hắn, thường thường rục rịch, khiến người ta cảm thấy an ổn, bình yên.
Tiếng đàn đó thật rất xứng với điệu múa trong tuyết lần trước.

Hắn bỗng nhiên rất muốn xem điệu múa tuyệt vời đó, cũng rất muốn lại nghe tiếng đàn ai uyển đó…
Phu nhân, nàng là phu nhân, còn hắn là hộ vệ của nàng? Ha ha… Đôi khi, có một số việc thật sự rất châm chọc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.