Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 274: Mây Đen





Sau khi đoàn người Ngự Thiên Dung lên đường, rất nhanh liền đi lên núi.

Thiên Trúc, một nơi khiến Ngự Thiên Dung tò mò, cũng là một nơi khiến nàng cảm thán.

Nơi đó có một nam tử muốn vì nàng mà giao ra hạnh phúc của bản thân.

Chưa bao giờ biết sẽ có người yêu mình như vậy, lòng của nàng, đã sớm bị cảm động rối tinh rối mù, lại thiên ngôn vạn ngữ không biết nói từ đâu.

Sau khi lên xe ngựa, Bùi Nhược Thần không lại làm phiền nàng nữa, chỉ là ngồi bên cạnh vừa phẩm trà vừa lẳng lặng đọc sách.

Trong xe ngựa to như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, hai hộ vệ thì ở bên ngoài cùng hai mã xa phu đánh xe ngựa.
Thiên lý mã chính là thiên lý mã, chỉ trong nửa ngày đã rời kinh thành rất xa, hành tẩu trên sơn đạo, tiếng vó ngựa không ngừng quanh quẩn, nghe ra có chút cô tĩnh…
Ngự Thiên Dung vén màn xe nhìn cảnh trí bên ngoài.


Mùa đông, thật sự là một thời điểm tiêu điều, rất nhiều cây đã rụng lá, nhánh cây cao thấp mọc chằng chịt khắp núi.

Phóng mắt nhìn ra tận cùng, ánh nắng chiều tà tạo thành một đường thẳng trên chân núi.

Trời càng tối, cảnh núi non dần biến thành tranh thuỷ mặc, những núi gần trông như được vẽ bằng loại mực đậm đặc.
Hướng ra của sơn đạo nằm ở phía tây nam, thế núi từ rộng dần trở nên chật hẹp.

Trời lúc này còn chưa tối lắm, nhưng mây đen trên trời càng lúc càng nhiều, mây tựa hồ càng áp càng thấp, sắc trời cũng càng lúc càng ám.

Những sợi ánh sáng cuối cùng le lói chen giữa những tầng mây, gió đông thở phì phì bay trên không, tạo ra những âm thanh nhàn nhạt thê lương.
Dưới kiểu thời tiết khó khen tặng này, sơn đạo trống rỗng, rất phù hợp với không trung thê lương, gần như quỷ nị.

Ngự Thiên Dung bỗng nhiên rùng mình một cái, khiến nàng không khỏi buông tay vén màn xe, chui lại vào trong xe ngựa, kìm lòng không đậu sờ sờ hai cánh tay: làm sao vậy?
Bùi Nhược Thần lúc này đã bỏ sách xuống, vẻ mặt đạm mạc ngưng thần lắng nghe động tĩnh chung quanh… Ngự Thiên Dung thấy vẻ mặt hắn như vậy, bất giác khẩn trương theo, cảm giác nguy hiểm sắp xảy ra! Trong lòng nhịn không được thầm mắng: ta mới vừa rời nhà không đến một ngày liền lọt vào tập kích, vận khí cũng phải loại tốt bình thường a!
“Xoát, xoát, xoát!” Bỗng dưng, không một chút báo trước, từ khắp bốn phương tám hướng, tiếng xé gió dày đặc vang lên, xông đến đánh úp cỗ xe ngựa cô linh linh trên sơn đạo.
Mũi tên nhọn, thiết liên tử*, phi đao, vô số ám khí bay tới, như mưa rền gió dữ điên cuồng tập kích xe ngựa!
So với mưa to tầm tả còn dày đặc hơn!
* Thiết liên tử = dây xích sắt
Oanh một tiếng, một thanh thiết liên tử va vào xe ngựa, trực tiếp đánh bay đỉnh xe.
Bốn người đi theo Bùi Nhược Thần, bao gồm mã xa phu đều có thể xem như cao thủ, phản ứng cực nhanh, hầu hết ám khí lại đều nhằm vào người trong xe ngựa, trừ bỏ một người không kịp đề phòng bị thương thét lớn một tiếng, những người khác trong nháy mắt liền nhận ra tình hình không ổn, thuận tay rút ra binh khí trong người, bang bang bàng bàng, đánh rơi hết ám khí bắn về phía mình.
“Bảo vệ tốt thiếu gia!” Quát khẽ một tiếng, bốn người chia làm bốn hướng thủ hộ xe ngựa, chặn đứng ám khí phóng tới.

Người bị thương là bị trúng tên trên vai, tuy rằng đau đến mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cường ngạnh không hừ một tiếng.
Sau màn tập kích ám khí dị thường dày đặc kết thúc, bốn phía thoáng chốc trở lại yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió gào thét, không còn thanh âm gì khác.
Bùi Nhược Thần trong lòng cũng nhịn không được trầm xuống: sát thủ! Hơn nữa là huấn luyện có tổ chức, có kinh nghiệm hợp chiến!
Xoát xoát vài tiếng.


Hơn mười bóng người chia làm bốn phía, đột nhiên xuất hiện quanh xe ngựa, phong tỏa mọi hướng có thể từ trong xe ngựa phá vòng vây.

Mỗi người đều dùng khăn đen che mặt, đao kiếm lóe ra.
Một gã hắc y nhân trong số đó tàn ngược nói: “Ma Âm công tử, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi! Sảng khoái một chút, đi ra đánh một trận phân thắng bại đi!”
Ngự Thiên Dung nhịn không được khẽ mắng, cái gì mà một trận phân thắng bại? Bọn họ rõ ràng là lấy nhiều đánh ít!
“Sau khi ta đi xuống, ngươi chặt đứt dây cương, cưỡi ngựa chạy tới trước, đừng quay đầu.” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên cúi xuống, khẽ dặn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung chấn động, kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, thằng nhãi này sao lại đột nhiên làm việc thiện?
Sai, ý tưởng của nàng rất nhanh bị đánh tan, bởi vì Bùi Nhược Thần lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Ngươi lưu lại chỉ là trói buộc của ta!”
Đồ xấu xa, người này thật sự khiến người ta không thể không hận!
Bùi Nhược Thần quần áo trắng thuần, tay cầm ống sáo, thản nhiên xuống xe ngựa, “Không ngờ chỉ là một Bùi Nhược Thần cư nhiên cần xuất động nhiều sát thủ bậc nhất như vậy, Bùi mỗ thật sự cảm thấy vinh hạnh a!”
“Hừ, ngươi cứ ở đó mà vinh hạnh đi! Hôm nay nhất định phải lấy đi đầu của ngươi.” Gã hắc y nhân kia lạnh lùng nói.
Bùi Nhược Thần đảo mắt nhìn đám sát thủ chung quanh, tổng cộng có mười chín người, bất quá, con đường phía trước hẳn là còn có mai phục! Ha ha, đối phó thật đúng là trăm phương ngàn kế, kiên quyết muốn cho hắn chết a! Không ngờ chuyết đi đột ngột lần này của hắn cũng bị người ta thu được tin tức, còn có thể lập tức điều đến nhiều sát thủ bậc nhất như vậy đến để mai phục, đối phó hắn!
Mà Ngự Thiên Dung lúc này ngồi trong xe ngựa im lặng lắng nghe.

Bùi Nhược Thần dù có bình tĩnh cỡ nào, nàng cũng nghe ra trong thanh âm hắn có lẫn một chút khẩn trương, đúng vậy, chính là khẩn trương, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện Bùi Nhược Thần cũng sẽ khẩn trương!
Đúng như lời hắn nói, mình hiện tại mà đi xuống sẽ chỉ là trói buộc.

Những đối thủ này, ngay cả hắn cũng phải cố kỵ, gà mờ như nàng đương nhiên càng không cần phải nói.


Vậy phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới có thể phá vây?
“Thiếu gia, những người này không cần ngài động thủ, ngài mang Ngự phu nhân đi trước, thuộc hạ cản phía sau!”
“Không cần cản phía sau, nếu phải đi thì phải đi cùng nhau!” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên thản nhiên nói.
Ngự Thiên Dung nghe vậy có chút sửng sốt, hắn cư nhiên không phải loại chủ tử bỏ rơi thuộc hạ?
“Hừ, một người cũng không được đi!” Trong mắt gã hắc y người bịt mặt lộ ra một tia khoái cảm biến thái.

Tựa hồ có một loại khoái trá tàn ngược đối với việc Bùi Nhược Thần sắp tử vong.

Hắn nhìn thoáng qua xe ngựa, ánh mắt lạnh hơn, “Trên xe ngựa có nữ nhân sao? Hừ, Bùi Nhược Thần, ngươi hôm nay dù có chết cũng nên sáng mắt, ít nhất còn có nữ nhân âu yếm chôn cùng!”
Mẹ nó, ai là nữ nhân của hắn, còn âu yếm! Nói hưu nói vượn! Ngự Thiên Dung ngồi trong xe ngựa thầm mắng, nhưng không dám mạo muội lao ra.
Đột nhiên “Phanh” một tiếng, một hỏa tiễn bay thẳng hướng lên trời!
“Là tín hiệu cầu cứu của Bùi gia!” Thủ lĩnh hắc y sát thủ trong lòng biết nếu lại kéo dài thêm, tất có biến cố, nghiến răng một cái, vung tay lên, ngoan độc nói: “Cùng tiến lên! Hừ, xe ngựa kia, các ngươi phóng hỏa đốt cho ta!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.