Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 276: Khắc Tinh Của Ma Âm





Ngự Thiên Dung mắt lạnh đảo qua chung quanh, bàn tay giấu trong ống tay nhanh chóng lấy ra mê dược, chỉ cần tìm được cơ hội liền ra tay!
“Ngự Thiên Dung, ngươi tốt nhất thành thật một chút, bằng không, ta cam đoan mê dược của ngươi còn chưa rời khỏi tay, thiên thiên ngọc thủ của ngươi đã bị phế đi!”
Thanh âm lạnh lùng truyền đến, thiếu chút nữa đâm thủng màng tai Ngự Thiên Dung.

Mẹ nó, đây là loại người gì a? Dùng cái thứ công phu quái gở như sư tử rống điếc tai với một kẻ gà mờ như nàng, rất đáng khinh bỉ!
Bất quá, nàng cũng biết đối phương không phải đe dọa suông, cho nên tạm thời vẫn thản nhiên đứng, chờ đợi đối phương động tĩnh.

Địch động ta động, địch bất động, ta bất động!
Đang lúc giằng co, một bóng áo trắng khẩn cấp tới gần.


Ngay khi bóng áo trắng tiến gần, một chuỗi tiếng đàn loáng thoáng vang lên, như lá trúc xao động, như xa như gần, như lọt vào trong sương mù, như cửu thiên tiên âm.

Ngự Thiên Dung thấy là Bùi Nhược Thần, trái tim mới hơi buông lỏng một ít, vốn bị tiếng đàn thu hút, lại thoáng thấy sắc mặt Bùi Nhược Thần nháy mắt đại biến, rất nhanh tỉnh táo lại…
Phóng mắt nhìn khắp thế gian, người có thể phá giải Ma Âm của hắn đếm được trên đầu ngón tay.

Người thứ nhất đương nhiên là sư phụ của hắn, nhưng sư phụ hắn không bao giờ khó xử hắn.

Người thứ hai là chính hắn.

Nếu còn có người thứ ba, như vậy chỉ có thể nói hắn rất nông cạn, hoặc là đã có người luyện được Ma Âm cao hơn hắn!
Tuy rằng chỉ là biến hóa trong giây lát, Ngự Thiên Dung cũng mẫn cảm nhận ra hắn khác thường, trong lòng cảnh linh vang lớn, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Tiếng đàn này có vấn đề?”
“Không có vấn đề gì, bất quá là có thể khắc chế Ma Âm của ta thôi.” Bùi Nhược Thần phong khinh vân đạm nói, đồng thời kéo Ngự Thiên Dung đi xa hơn mười thước, lại thêm mấy thước nữa, chính là vực sâu không thấy đáy…
Tử chiến đến cùng? Lòng bàn tay Ngự Thiên Dung đổ mồ hôi, như vậy còn có thể nói ra phong khinh vân đạm, tố chất tâm lý của hắn thật đúng là tốt quá!
Bùi Nhược Thần nhìn lên một chỗ xa xa trên đỉnh núi, trong ánh mắt lóe ra một loại tình cảm không biết tên… Hồi lâu sau lại nói với Ngự Thiên Dung: “Nếu hôm nay chết đi, ngươi có tiếc nuối gì?”
“A?” Ngự Thiên Dung há hốc mồm, tiếc chứ, cả một bó to a! Nàng thật vất vả sống lại, thật vất vả trải qua được vài ngày thư thái, lại phải một lần nữa đi tìm chết, có thể không tiếc nuối được sao?
Bất quá, nếu thật sự không thể thoát, lại một lần nữa tử vong, nàng cũng không gì phải tiếc nuối.

Dù sao ông trời đối với cũng không tệ, ha ha, ít nhất đã cho nàng trọng sinh một lần rồi a! Đây không phải thiên đại ban ân sao?
Bùi Nhược Thần thấy nàng tuy rằng kinh ngạc, nhưng không thất kinh, lại bổ sung một câu, “Hôm nay, chúng ta có khả năng thật phải cùng đi một chuyến xuống hoàng tuyền!”

Ngự Thiên Dung bừng tỉnh, nhìn hắn một cái, lạnh nhạt cười, “Nếu thật sự phải chết, vậy thì chết đi! Cũng không có gì to tát lắm.”
Bùi Nhược Thần lúc này kinh ngạc, chết, ai không sợ? Sống, ai không muốn? Khó gặp được một nữ tử bình tình như nàng.

Trong lòng chợt động, bỗng nhiên có chút không đành lòng, nàng, kỳ thật có thể không chết!
Ngay lúc ý niệm này vừa thoáng rục rịch trong đầu, tiếng đàn kia lại vang lên.

Nghe thấy âm thanh đó, sắc mặt Bùi Nhược Thần lập tức hiện ra tàn khốc.

Nếu người này muốn phản bội hắn, như vậy, cũng đừng trách hắn kéo theo nàng làm đệm lưng! Hắn, Bùi Nhược Thần, cho dù chết cũng sẽ không chết vô thanh vô tức!
“Ma âm bị khắc chế nên không thể đánh nhau?” Ngự Thiên Dung bĩu môi hỏi hắn.
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng lắc đầu, “Lại thêm vài tên sát thủ bậc nhất đến, ta cũng không để vào mắt, đáng tiếc, kẻ đối phó với ta lần này điều ra không chỉ mười mấy tên, trên núi kia còn giấu một đám cao thủ ám khí nhất lưu.

Khi bọn sát thủ ở đây công kích, phỏng chừng bọn họ sẽ bắn ám khí đầy trời, trên ám khí tất nhiên sẽ có kịch độc.


Vốn Ma Âm của ta có thể ngăn cản ám khí, đáng tiếc, gặp phải khắc tinh! Chỉ cần có một ám khí đánh trúng chúng ta, chúng ta đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Oa oa, ghê gớm như vậy a, cư nhiên có thể nhìn xuyên qua vòng vây mai phục của kẹ địch! Đáng tiếc, có thể nhìn ra cũng không thể chiến thắng a!
“So với bị trúng ám khí, không bằng chúng ta tự mình đi vào tử địa rồi lại tái sinh.” Bùi Nhược Thần mỉm cười nhìn Ngự Thiên Dung, không báo trước một tiếng, thẳng tay kéo Ngự Thiên Dung nhảy xuống vực sâu.

Đến tận lúc này, Ngự Thiên Dung mới thất bại hiểu ra, thằng nhãi Bùi Nhược Thần này là muốn tự sát!
Mẹ nó, cái loại người gì vậy, tự sát cũng muốn dắt người khác đi cùng!
“Đừng —— “
Một thanh âm tức giận truyền đến, một thân ảnh quen thuộc chạy lại, đưa tay muốn giữ lấy Ngự Thiên Dung, rất nhanh, nhưng không kịp chạm tay vào nàng, trơ mắt nhìn Ngự Thiên Dung bị Bùi Nhược Thần kéo rơi vào vực sâu…
Ngự Thiên Dung không tin nổi nhìn bóng người trên miệng vực, ngay cả kinh hô đều quên, chỉ ngây ngốc nhìn đôi mắt quen thuộc kia…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.