Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 281: Tự Trách





“Triển đại ca!” Lôi Thiên Kiều không thể chịu được bị Triển Cảnh bỏ qua, đi đến bên cạnh hắn, kéo ống tay áo của hắn, “Triển đại ca, ngươi trả lời ta a.


Triển Cảnh nhìn về phía Lôi Thiên Kiều, nữ tử này, vốn có thể giúp mình học được phương pháp giải độc, nhưng, buồn cười, phu nhân lại vì muốn ngăn cản quyết định của hắn mà chết ở trên đường!!!
Sao có thể như vậy?
Sao có thể?
Sao có thể!
Thế này không phải là chưa giải được độc, phu nhân đã bị hắn hại chết sao? Ha ha ha —— hắn tự cho mình hy sinh một chút là có thể giúp được phu nhân, không ngờ, chính điều này lại khiến cho nữ tử hắn thích mất đi tánh mạng!
Triển Cảnh không trả lời Lôi Thiên Kiều, ngửa mặt lên trời bi cười rộ lên, tiếng cười kia vọng ra đầy bi thương, cô tịch, còn có không cam lòng!
“Triển Cảnh!” Lôi Chí Tôn một chưởng tung qua, “Tiểu tử, không nghe bảo bối nữ nhi của ta nói chuyện sao?”

Không hề phòng bị, Triển Cảnh bị chưởng phun ra một ngụm máu tươi, rốt cục hoàn hồn một ít, bất quá hắn còn chưa mở miệng, Độc Quái liền giận dữ, “Lôi Chí Tôn, ngươi dựa vào cái gì đánh đồ đệ của ta?” Nói xong định tung chưởng đánh nhau, lại bị Triển Cảnh đưa tay ngăn lại.

Triển Cảnh nhìn Lôi Thiên Kiều, thực nghiêm túc nhìn, nữ tử trước mắt hoạt bát đáng yêu, tính tình thẳng thắn, có thể xem là một nữ tử tốt.

Hắn thực thưởng thức nàng, chính là, không có tình yêu nam nữ, “Lôi cô nương, nay ta cũng không có gì giấu diếm, ta cưới ngươi, thật là vì có thể được đến phương pháp giải Triền Tâm Cổ Độc.


Lôi Thiên Kiều chịu đả kích lui về phía sau vài bước, vẻ mặt bi thương nhìn Triển Cảnh, “Ngươi… Ngươi tuyệt không thích ta?”
“Thực xin lỗi, ta đối với Lôi cô nương chỉ tình bằng hữu, không có tình yêu nam nữ.

Mấy tháng trước, phu nhân bị kẻ khác ám toán, trúng Triền Tâm Cổ Độc, ta và sư phụ đều vô kế khả thi, vì tìm kiếm giải dược mới đến Thiên Trúc thỉnh giáo… Sau đó gặp các ngươi, còn chuyện sau đó ta không cần nói ngươi cũng biết.


“Phu nhân? Nàng cũng không phải thê tử của ngươi, ngươi vì sao lại làm như vậy?” Lôi Thiên Kiều không cam lòng nhìn Triển Cảnh.

Nàng có biết một ít về vị ‘phu nhân’ trong miệng Triển Cảnh, mấy lần nói chuyện phiếm, Triển Cảnh đều nhắc tới một nữ nhân, nàng cũng biết hắn là hộ vệ của nữ nhân kia, nhưng không ngờ hắn cư nhiên sẽ vì chủ tử mà trả giá đến mức này! Điều này khiến nàng sao thể chịu nổi?
Triển Cảnh vô lực nhìn vực sâu, “Phu nhân sao có thể trở thành thê tử của ta, nàng là nữ tử mà ta tôn kính…” Nếu nàng là thê tử của hắn thì thật tốt, đáng tiếc! Ông trời không những không cho hắn toại nguyện, nay ngay cả một chút hy vọng cũng cự tuyệt!
“Nàng tốt đến thế nào, có so được với ta được không? Vì cái gì ngươi chướng mắt ta?”
“Nàng tốt lắm, trong lòng ta không người có thể so sánh.


Lôi cô nương, đối với ngươi, ta thực có lỗi, nay phu nhân đã rời đi, ta cũng không cần thiết ngụy trang, hết thảy đều là ta thực xin lỗi các ngươi! Muốn đánh muốn giết, đều từ ngươi!”
“Ngươi!” Lôi Thiên Kiều hai mắt đỏ hoe, môi đỏ mọng cắn nát, trừng mắt nhìn Triển Cảnh, vì sao hắn không thương mình?
Lôi Chí Tôn càng nghe, cơn tức càng lớn, nếu không phải Độc Quái như hổ rình mồi, lão nhất định lướt qua nữ nhi xông lên đánh chết tên tiểu tử Triển Cảnh kia! Mẹ nó, một hậu bối vô danh, cư nhiên dám ghét bỏ bảo bối nữ nhi của lão!
Phốc!
Trường kiếm đâm vào ngực Triển Cảnh, Lôi Thiên Kiều bi phẫn nhìn Triển Cảnh, “Một kiếm này là ngươi thiếu ta!”
Triển Cảnh không sao cả nhìn nàng, cười nhẹ, “Vậy Triển Cảnh đã không còn thiếu Lôi cô nương! Lôi cô nương sau này nhất định sẽ tìm được phu quân của mình.


Lôi Thiên Kiều nghe vậy, trong lòng thêm đau xót, nước mắt nhịn không được ào ào chảy xuống, “Triển Cảnh, ngươi điên rồi, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!” Nói xong dậm chân một cái, chạy vội rời đi.

“Nữ nhi —— “
Lôi Chí Tôn đuổi sát theo sau, đuổi theo một đoạn xa mới kịp đi lên ngăn bảo bối nữ nhi nhà mình lại, “Thiên Kiều, đừng tức giận, phụ thân sẽ tìm cho một lang quân còn tốt hơn tên tiểu tử kia gấp mười lần!”

Lôi Thiên Kiều cong cong môi đỏ mọng, gắt giọng: “Cha!”
“Được được, cha không nói nữa, bất quá nhát kiếm kia của con cũng thực độ, phỏng chừng tiểu tử kia phải ăn khổ!”
A? Lôi Thiên Kiều cả kinh, thế này mới nhớ tới lúc nãy nhất thời tức giận cư nhiên không chú ý kiếm của mình đâm vào đâu, vạn nhất… Lôi Thiên Kiều biến sắc, khẩn trương lay lay cánh tay Lôi Chí Tôn, “Phụ thân, Triển Cảnh, hắn không có bị con làm tổn thương gân cốt đi?”
Lôi Chí Tôn sờ sờ cằm, ừm hừ ừm hừ hai câu, mới chầm chậm nói: “Hẳn là không có, mặc kệ nó, dù sao con không phải đã nói về sau gặp hắn nữa đó thôi!”
“Cha! Con đó là nhất thời tức giận! Không được, con phải quay lại nhìn xem.

” Lôi Thiên Kiều nói xong, thân ảnh lay động lắc mình quay lại.

Lôi Chí Tôn lắc đầu, nữ nhi này a, một khi đã quyết tâm thật đúng là khó thay đổi tâm ý a! Bất quá, lão nghĩ tới cái phu nhân gì đó mà tiểu tử kia thích đã chết, tên tiểu tử kia có thích nàng ta đến nào cũng không thể cưới người chết! Cho nên, nữ nhi nếu thực không bỏ xuống được, cơ hội đi tranh thủ vẫn là rất lớn! Ừ… Nếu thực sự khó quá, lão sẽ hạ chút mê dược, như vậy, như vậy… Hắc hắc, để xem tên đó còn dám không thành thành thật thật cưới nữ nhi nhà mình sao!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.