Lại nói, sau khi Bùi Nhược Thần kéo Ngự Thiên Dung rơi xuống vực sâu, Ngự Thiên Dung vì quá khiếp sợ khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, nên quên luôn mình hẳn là nên mắng tên Bùi Nhược Thần này quá ngoan độc!
Bất quá một hồi sau cũng hoàn hồn, đến lúc hoàn hồn bùi Nhược Thần đã kéo nàng bay giữa những vách núi, tuy rằng nhờ vậy tốc độ của hai người đã giảm xuống, nhưng đầu óc vẫn bị choáng váng, dù có bị trúng mê dược cũng tỉnh táo.
Bất quá, có nhiều lúc, thanh tỉnh không nhất định là chuyện tốt.
Ví dụ như, hiện tại, ngón tay Ngự Thiên Dung đang hung hăng nhéo Bùi Nhược Thần, bởi vì khi bọn họ càng gần tới đáy vực, Ngự Thiên Dung càng thấy rõ sinh vật phía dưới: toàn là một đám chờ ăn thịt uống máu bọn họ! Nếu nói hồng lang và cự mãng gặp được trong lần bị tóm đến Ám Thần Sơn Trang là tiểu vũ trụ, thì mấy mặt hàng chính là đại vũ trụ!
Cự xà khổng lồ ngoác to mồm máu, thân thể của nó nếu cuộn lại quả thực có thể làm một cái giường lớn, nếu không sợ chết, phòng chừng cái giường này co dãn tốt lắm.
Ngoài cự xà ra, còn có mấy con dị thú khác, bộ dạng rõ ràng là giống hổ, trên lưng lại thêm hai cái cánh lớn, xem ra cũng có thể giương cánh bay cao!
“Đây là Bách Thú Vực Sâu! So với việc bị tiếng đàn của tên đó khắc chế Ma Âm của ta, khiến cho chúng ta bị trúng kịch độc, còn không bằng rơi xuống đây, dùng Ma Âm của ta để khiêu chiến Bách Thú Vực Sâu trong truyền thuyết.” Giọng nói kiêu ngạo của Bùi Nhược Thần truyền đến, Ngự Thiên Dung thiếu chút nữa phát điên.
Đằng nào cũng là chết nha! Đánh một trận với bọn người đó tuy là tử, nhưng có thể lưu lại toàn thây, còn tới nơi này a, thất bại chính là thi cốt vô tồn! Biến thành đồ ăn trong bục đám súc sinh này! Nghĩ đến chính mình có khả năng bị bọn sinh vật này ăn từng ngụm từng ngụm vào bụng, nàng liền nhịn không được lạnh cả người!
“Ngươi tự bảo trọng, ta sẽ đối phó với bọn chúng.
Nếu trước lúc ta thu thập xong bọn chúng, ngươi đã rơi vào miệng chúng nó, thì đừng trách ta thấy chết mà không cứu!” Bùi Nhược Thần lãnh khốc nói xong liền lấy ống sáo đặt lên môi.
Tiếng sáo chậm rãi vang lên, quanh quẩn trong đáy vực, âm lượng dần dần cao lên.
Tiếng sáo càng sâu trầm, càng cuồng nộ, gió xoáy cuồn cuộn nổi lên cũng càng lớn, đến lúc Bùi Nhược Thần tiếp đất, xung quanh hắn đã có một vòng gió lốc thật lớn, mà hắn đang đứng trung tốc của lốc xoáy.
Đám dị thú dưới đáy vực vốn là muốn đi lên cắn xé con mồi, nhưng khi Ma Âm vang lên, chúng đều lui ra sau một ít, tựa hồ cảm ứng được gió xoáy kia là một mối nguy hiểm rất lớn!
Ngự Thiên Dung tự dùng khinh công bay qua bay lại trên vách đá, người không biết tình hình nếu nhìn thấy còn tưởng rằng nàng đang luyện công.
Chỉ có Ngự Thiên Dung âm thầm kêu khổ, đi lại trên vách đá thật đúng là vất vả a! Khỉ thật, tên Bùi Nhược Thần kia muốn giết sao không nhanh ra tay một chút, lại chậm thêm chút nữa, mình liền vô lực.
Khoan đã —— trong người nàng không phải còn rất nhiều dược sao, sao không lấy ra dùng? Ngự Thiên Dung bỗng nhiên ảo não vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng mình bị Bùi Nhược Thần lôi kéo đến choáng váng đầu! Lập tức lấy ra một bao mê dược cực mạnh, bởi vì đám sinh vật phía dưới thật sự có hơi lớn, Ngự Thiên Dung sợ mê dược bình thường không có tác dụng.
Bàn tay vung lên, một làn bụi phấn mỏng manh bay ra.
Đám dị thú to lớn vốn đang rụt lui bỗng nhiên hưng phấn lên, không những không bị mê dược làm lùi bước, còn chạy như điên về hướng Ngự Thiên Dung thả mê dược ra…
“Mẹ nó!” Nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, Ngự Thiên Dung có bình tĩnh thế nào cũng nhịn không được chửi nhỏ một tiếng.
Ngươi đoán thử xem, đám dị thú này cư nhiên há mồm hớn hở liếm lấy bụi phấn mê dược, như thể đó là tuyệt thế mỹ vị! Mắt thấy mê dược của mình chẳng những không làm gục bọn dị thú, ngược lại càng khiến chúng nó thêm thần thái sáng láng, mọi người nói, Ngự Thiên Dung có thể không buồn bực sao!
“Ngu ngốc!” Bùi Nhược Thần đang thổi sáo cũng nhịn không được chửi nhỏ một câu, đang trong tình huống không rõ ràng, nữ nhân này không thể an ổn một chút sao? Ngay cả đối phương hỉ ác thế nào cũng không biết, còn dám tùy tiện ra tay, tưởng là dị thú giống người sao!
Há hốc mồm kinh ngạc một hồi, Ngự Thiên Dung bắt đầu bi ai lên.
Bởi vì đám dị thú này đều đi theo nàng, lè đầu lưỡi liếm liếm tựa hồ còn chưa hết thèm, hy vọng nàng có thể bố thí thêm một chút mỹ vị!
Ô ô… Đừng hành hạ người ta như vậy a! Ngự Thiên Dung khóc không ra nước mắt, vội dùng khinh công bay đi, ai ngờ vị đại ca lão hổ có cánh kia cư nhiên còn không khách khí xoạt cánh đuổi theo nàng! Nhất thời, trong sơn cốc người thú truy đuổi, kêu la liên tục, thập phần náo nhiệt!
Bùi Nhược Thần nhìn cảnh tượng kia, quả thực hết chỗ nói rồi! Thấy đám dị thú đó sau khi ăn mê dược đều thiếu hơn phân nửa hung tính, hắn đành thu công, ngồi trên cây ung dung nhìn Ngự Thiên Dung bị phi hổ đuổi theo, khóe môi gợi lên sáng lạn tươi cười.
Xem ra, Bách Thú Vực Sâu này cũng không phải không thể phá được, chỉ là vận khí của đám ngu ngốc kia không tốt thôi.
“Bùi Nhược Thần, ngươi dám không giúp ta, tin hay không ta rảnh rỗi nhất định hạ độc ngươi, cho ngươi và đại xà hôn môi!” Ngự Thiên Dung thấy người nào đó cư nhiên thấy chết mà không cứu, còn ngồi xem diễn say sưa, nhịn không được tức giận rống ra một câu.
Bùi Nhược Thần vô tội nhún nhún vai, “Ta lại không giống ngươi có mê dược trên người, chúng nó đều không có hứng thú với bản công tử, ta đâu còn cách nào?”
“Ngươi vô liêm sỉ! Tự sát thì thôi, còn kéo ta làm đệm lưng, ta… Món nợ này, ta sau này nhất định sẽ tính! Nha —— đừng đuổi theo ta a, ta đã hết rồi!” Cho dù có nàng cũng sẽ không cho, muốn chết sao! Hừ!
Nếu không, sử dụng Hóa Cốt Tán, cho bọn chúng dắt nhau đi gặp Phật tổ đi! Ngự Thiên Dung vừa toát ra ý niệm này trong đầu liền bị chính mình nhéo một cái.
Hai vị phi hổ đại ca này chỉ là rượt đuổi theo mình, không có động sát tâm, mình không thể quá ngoan độc vậy a!