Nam tử áo lam biến sắc, nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi có Hóa Cốt Tán?”
Ách, sao hắn vừa nghe đã biết rồi? Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Ngươi biết nhiều như vậy, còn hỏi làm gì!”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn nam tử áo lam mắt một cái, ánh mắt đột nhiên chợt lóe, đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Các hạ gọi sai rồi, nàng không phải cô nương, là phu nhân!”
Nam tử áo lam ngẩn ngơ, nhìn hai người bọn họ, “Nguyên lai là vợ chồng, trách không được ngay cả thủ đoạn giết người ngoan tuyệt đều giống nhau đến thế.”
Ai với ai là vợ chồng a! Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, “Ai nói chúng ta là vợ chồng? Nói lung tung!”
Ngạch! Áo lam nam tử ngẩn ra, không phải sao? Kia hắn ——
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Nàng là phu nhân, nhưng không phải phu nhân của ta.”
Thế này không phải là đùa giỡn người ta sao! Nam tử áo lam dù có tu dưỡng thế nào, cũng không nhịn được một trận buồn bực, “Các ngươi là loại người nào? Vì sao đến Bách Thú Vực Sâu? Có mục đích gì?” Hắn nhìn ra được hai người kia căn bản là không chịu chút tổn hại nào, nếu là bị đuổi giết đến mức rơi xuống vực, sao lại không hề bị thương? Cho nên, hắn đoán, bọn họ là có mục đích, tuy rằng đã trăm năm qua mới có một người dám mạo muội xuống đây săn dị thú, nhưng khó bảo toàn sẽ có vài kẻ tài cao mật lớn lại tham lam sẽ không sợ chết tiến đến.
Bùi Nhược Thần cười mà không đáp, Ngự Thiên Dung thì cực kì buồn bực chỉ vào Bùi Nhược Thần, oán hận nói: “Mục đích? Tới nơi này thì có mục đích gì chứ! Chúng ta là bị người ta đuổi giết, sau đó người này gặp phải khắc tinh, biết không thể thắng, dù có đánh cũng thể thoát, nên kéo ta cùng nhảy xuống vực!”
A? Đánh cũng thể thoát! Nam tử áo lam đánh giá Bùi Nhược Thần, ánh mắt tràn đầy không tin.
Lúc giao thủ ban nãy, hắn rõ ràng phát hiện nam nhân này thực lực rất mạnh, cho dù bị mấy chục cao thủ giang hồ vây công cũng không nhất định sẽ thất bại, sao lại không thể thoát thân? Còn lựa chọn nhảy xuống vực?
Thật sự là nói không thông, giải thích duy nhất chính là hắn tin tưởng mình nhảy xuống sẽ không chết, còn có thể thu được ưu việt khác! Nghĩ đến đây, ánh mắt nam tử áo lam nhìn về phía Bùi Nhược Thần không khỏi trở nên sắc bén, “Xem ra các hạ sớm đã có tính toán?”
Bùi Nhược Thần khẽ cười một tiếng, “Vốn không có tính toán, bởi vì dù có kế hoạch cũng không thể cản nổi biến hóa.
Vốn là tính thà làm ngọc vỡ, bất quá, không ngờ có thể tuyệt cảnh phùng sinh*.
Sau đó lại gặp các ngươi, đánh vỡ lời đồn về Bách Thú Vực Sâu trên giang hồ, có thể nói, hiện tại, ta lại có tính toán.”
* tuyệt cảnh phùng sinh: trong tình cảnh nguy hiểm nhưng vẫn có đường sống
“Các hạ thật đúng là thẳng thắn thành khẩn a! Tựa hồ cũng rất tự tin thực lực của mình có thể ở Bách Thú Vực Sâu muốn làm gì thì làm!”
“Sai, ta đối Bách Thú Vực Sâu này không có hứng thú, lại càng không muốn ở tại chỗ này muốn làm gì thì làm, chỉ là nghĩ nên đi lên thế nào, đương nhiên, thuận tiện mang theo vài món thu hoạch ngoài ý muốn cũng không ngại.”
Gì, nói thế này là thế nào? Ngự Thiên Dung càng nghe càng tức điên lên, bởi vì, càng nghe lại càng cảm thấy Bùi Nhược Thần nhảy vực không phải vì tự sát, mà là có mưu đồ khác! Cũng phải, hắn phúc hắc như vậy, sao có thể dễ dàng tự sát như vậy đâu! Nàng căm tức chính là hắn thích làm cái gì thì tự mình đi làm đi, việc gì phải kéo mình làm đệm lưng?
Nam tử áo lam tựa hồ rất thưởng thức thần thái bình tĩnh của Bùi Nhược Thần, “Các hạ có bực này khí độ thật khiến cho Lan mỗ bội phục, Bách Thú Vực Sâu đã thật lâu chưa có khách tới! Tại hạ là Bách Thú Vực Sâu thiếu chủ, Lan Tĩnh, không biết các hạ lần này muốn có thứ gì?” Lần giao thủ vừa rồi, hắn đã xác định thực lực của người này không ở dưới mình, xem ra, lâu không ra giang hồ, tin tức đã kém linh thông!
“Vô Tình Quả, Đoạn Tâm Thảo.” Không chút hứng thú với thân phận của nam tử áo lam, Bùi Nhược Thần rất phong khinh vân đạm nói ra tên hai loại dược thảo.
Lan Tĩnh nghe mà chấn động, hai tròng mắt bắn ra hai luồng tinh quang, “Ngươi muốn hai loại dược vật này để làm gì?”
“Đương nhiên là giải độc.” Bùi Nhược Thần liếc xéo nhìn Lan Tĩnh một cái, cho dù ngươi là thiếu chủ của Bách Thú Vực Sâu thì thế nào? Giang hồ đồn đãi đến Bách Thú Vực Sâu chỉ có đi không có về, hắn không tin, hắn lần này không những có đi có về, còn phải lấy được dược thảo mình cần!
“Ngươi nằm mơ, Vô Tình Quả đã đành, nhưng Đoạn Tâm Thảo là chí bảo của Bách Thú Vực Sâu chúng ta, có thể giúp người luyện võ đề cao mười năm công lực, là bảo vật mà người trong võ lâm tha thiết mơ ước, ngươi muốn là có thể lấy được sao?” Lan Tĩnh còn chưa mở miệng, một vị hoàng y thị nữ liền mở miệng giáo huấn.
Ánh mắt Bùi Nhược Thần lạnh xuống, đảo qua thị nữ kia, “Bách Thú Vực Sâu thật lâu trước kia chỉ là nơi ở của những chim quý thú lạ, chính là, sau lại bị những người tị thế các ngươi đến định cư, tước chiếm cưu sào* liền cho rằng đây là địa bàn của các ngươi.
Ha ha, chiêu này thật đúng là rất hay a!”
* tước chiếm cưu sào: hành động chiếm đoạt thứ không thuộc về mình, sau đó mặt dày phủ nhận luôn quyền sở hữu của chủ nhân đích thực.
Tước: là chim sẻ, Cưu: là chim tu hú.
Chim tu hú là loài chim không biết làm tổ và không biết ấp trứng.
Mỗi khi sắp đẻ trứng, chim tu hú sẽ tìm một tổ chim sẻ, ăn một quả trứng của tổ chim này rồi đẻ vào đó một quả trứng của mình.
Trứng của tu hú nhỏ gần bằng kính thước của trứng chim sẻ và có hoa văn tương tự khiến cho chim sẻ nhầm tưởng rằng đó là trứng của mình.
Thường trứng chim tu hú sẽ nở sớm hơn hoặc cùng ngày với quả trứng đầu tiên của chim sẻ.
Mặc dù mới nở ra còn đỏ hỏn và mắt còn chưa nhìn thấy ánh sáng nhưng tu hú con đã thể hiện bản lĩnh của một ác thủ.
Nó nhanh chóng dùng sức mạnh cơ bắp, đôi cánh và phần lưng để đẩy chú chim chích non tội nghiệp mới nở cùng những quả trứng còn lại văng ra khỏi tổ.
Âm mưu của nó là độc chiếm nguồn thức ăn nuôi dưỡng bầy con của cặp chim sẻ
“Ngươi nói cái gì?”
“Nói thật, chẳng lẽ Bách Thú Vực Sâu ngay từ đầu đã là của Lan gia sao? Nói đùa a, bất quá chỉ là tổ tông các ngươi đến ở trước mà thôi.
Truyền lại mấy đời liền tự xem mình như chủ nhân, thật đúng là buồn cười! Cường thủ hào đoạt cũng kém so với các ngươi!”
Cao! Lời này thật sự là cao, Ngự Thiên Dung bội phục nhìn Bùi Nhược Thần, chỉ một câu liền thuận tiện chỉ trích luôn mấy đời tổ tông nhà người ta! Bất quá, lời này quả thật có lý.