Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 287: Ngươi Chỉ Là Con Kiến





Không kịp giải thích, Bùi Nhược Thần kéo vội Ngự Thiên Dung nhảy tránh ra, còn chưa mở miệng, trong rừng phong đột nhiên tuôn ra hai cổ khí thế cực kì mạnh mẽ, như nổi cơn sóng thần bao phủ khắp rừng phong!
Cường địch! Hơn nữa là loại cường trong các loại cường!
Trong lòng hai người đồng thời có cùng nhận định!
Nhưng dù vậy, việc mà hai người có thể làm cũng chỉ là kiên trì đối mặt, bởi vì bọn họ đã không thể trốn!
Nhất là Bùi Nhược Thần, sau khi vào Bách Thú Vực Sâu phát hiện nơi đây còn có người sống, hắn liền kiên định tâm ý của mình: Vô Tình Quả và Đoạn Tâm Thảo, hắn nhất định phải có! Cho nên, cho dù biết rõ kẻ địch rất cường thế, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha!
Hai người khoác áo bào màu tro xuất hiện trước mắt bọn họ, hai mắt tỏa sáng như thần, có đồng dạng quả quyết và sát khí, đó là ánh mắt chỉ có ở những người khống chế quyền sanh sát trong tay.

Chỉ nhìn đến ánh mắt này, có thể tưởng tượng được, trong mắt bọn họ, căn bản chính là xem chúng sinh như con kiến, còn bản thân chính là sát thần! Không ngờ Bách Thú Vực Sâu cư nhiên có nhân vật như vậy, đây mới là nguyên nhân chính khiến những kẻ đột nhấp có đi mà không có về!
Lan Tĩnh thấy hai người nọ xuất hiện, vẻ mặt cung kính nói, “Nhị thúc, Tam thúc…”

“Sao lại thế này?” Người được gọi là Nhị thúc trừng mắt lạnh nhìn Lan Tĩnh.

Lan Tĩnh khẽ cúi đầu, “Nhị thúc, bọn họ không phải —— “
“Ta hỏi ngươi bọn họ sao còn đứng đó? Chẳng lẽ tu luyện nhiều năm như vậy, ngươi còn đánh không nổi bọn họ?”
Lan Tĩnh khẽ nhíu mày, “Nhị thúc, thúc hãy nghe con nói, bọn họ không phải kẻ đột nhập.


“Hừ, không phải kẻ đột nhập, vì sao vừa ra tay liền làm bị thương một thị nữ của ngươi, tiếp theo lại dùng hạ tam lạm* thủ đoạn đánh ngã Khâm Nhi?”
* Hạ tam lạm = ba hạng hèn kém nhất; mình ko biết ba hạng hèn kém nhất là gì, đại khái có thể hiểu là thô bỉ, vô sỉ, chơi xấu, v.

v…
Hạ tam lạm? Nói gì vậy? Ngự Thiên Dung nghe mà đầy bụng buồn bực, bất quá, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, người ta là cao thủ a, tự cho mình là bất phàm, đương nhiên nói chuyện cũng là nói ngang ngược, nàng nếu đi so đo, chẳng phải trở thành đứa ngốc?
Trên người Bùi Nhược Thần lại tản ra lãnh khí, đúng, lãnh khí, Ngự Thiên Dung cảm nhận được rất rõ ràng! Kinh ngạc nhìn sang hắn, sao lại thế này, mới nãy còn thực trấn định a?
“Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên, đừng để người ta làm ngươi bị thương, vậy đã là lập công lớn! Bọn họ, để ta đến đối phó!” Bùi Nhược Thần nhẹ giọng dặn dò, tuy rằng nhẹ giọng, nhưng đối với người có nội công tu vi đạt tới thượng tầng, âm thanh thế này đã là rất lớn!
Hai người kia mắt đầy sát ý nhìn về phía Bùi Nhược Thần, vị Tam thúc của Lan Tĩnh mở miệng nói: “Tiểu tử, khẩu xuất cuồng ngôn, không tệ, ít nhất lá gan này không tệ; lại nói, biết thương hương tiếc ngọc cũng không tệ! Bất quá, phải xem ngươi có năng lực hay không!”
“Nhị thúc, Tam thúc, đừng kích động, có chuyện từ từ nói, bọn họ quả thật không phải người bụng dạ khó lường, mong hai vị thúc thúc thủ hạ lưu tình!”
Ở trong mắt Lan Tĩnh, thực lực của Bùi Nhược Thần tuy rằng tương đương với mình, không, có lẽ còn mạnh hơn so với mình, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của hai vị thúc thúc nhà mình! Ngày thường, cho dù có đến mười hắn cũng không phải đối thủ của hai vị thúc thúc a!

Nhị thúc kia hừ lạnh một tiếng, “Lòng dạ đàn bà!”
Bùi Nhược Thần không nói thêm lời vô nghĩa, lập tức thổi sáo, ngay từ đầu đã dùng đến tám phần công lực, khi gặp phải đối thủ càng mạnh, xuống tay cũng sẽ càng nhanh, càng ngoan độc!
Ngự Thiên Dung sớm đã tránh ra ngay khi hắn giơ cây sáo lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào chiến trường, nay, nàng và Bùi Nhược Thần chính là đồng bọn cùng tiến cùng lui!
“Ma Âm! Ha ha… không tệ, không tệ, để xem ngươi học được mấy tầng!”
Tam thúc của Lan Tĩnh nói xong liền phóng người lên trước, quang ảnh lần lượt thay đổi, chỉ trong một chốc, hai người đã qua hơn trăm chiêu.

Thân ảnh của bọn họ quá nhanh, hơn nữa Ma Âm của Bùi Nhược Thần tạo ra gió xoáy, nên Ngự Thiên Dung căn bản thấy không rõ lắm tình huống bên trong gió xoáy, trái tim không khỏi thấp thỏm, Bùi Nhược Thần, ngươi trăm ngàn đừng bị gì a!
“Tiểu nha đầu, ngươi lo lắng hắn?”
Nhị thúc của Lan Tĩnh nhìn như thập phần ôn hòa hỏi chuyện nàng, nhưng, Ngự Thiên Dung lại cảm thấy ánh mắt hắn mang theo thật sâu hàn ý, trong lòng không khỏi chấn động.

Lập tức lại nghĩ, nàng việc gì phải sợ hắn a! Không phải là võ công cao một ít sao, tính cách tàn khốc một chút sao, hắn đã muốn giết mình thì cho dù có e ngại hay lo lắng thế nào cũng sẽ bị giết, một khi đã như vậy, việc gì phải sợ?
Lại nói, chính mình cũng không phải chưa từng chết!

Nghĩ như vậy, Ngự Thiên Dung giương lên bộ mặt ngạo nghễ đối diện Nhị thúc của Lan Tĩnh, “Hắn là đồng bạn của ta, ta đương nhiên lo lắng.

Thực không biết các ngươi vì sao ép sát không buông? Chúng ta bất quá là gặp phải tập kích, vì bảo hộ tôn nghiêm của bản thân không bị giẫm lên, mới bất đắc dĩ lựa chọn nhảy xuống vực, thật vất vả không chết, lại bị các ngươi vây sát, đây là đạo lý gì?”
“Bách Thú Vực Sâu không chấp nhận ngoại nhân, chỉ cần nguyên nhân này là đủ rồi.


“Hừ, nói cho cùng, không phải là các ngươi ở trong này vài năm sao, sau đó liền chiếm đất làm vương, còn bá đạo không cho ngoại nhân xâm nhập, thật sự là quá mức bá đạo!”
“Tiểu nha đầu, ta không đánh võ mồm với người! Chờ lão Tam thu thập tiểu tử kia xong, ta sẽ tiễn ngươi đi luôn, cho các ngươi trên đường xuống hoàng tuyền có bạn đi cùng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.