Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 288: Khấp Huyết Ma Địch





*Từ “địch” ở đây là sáo, là vũ khí của Bùi Nhược Thần.

Vốn định ghi là “Khấp Huyết Ma Sáo”, nhưng thấy cái tên này chẳng có sức đe dọa nào hết nên giữ nguyên là “Khấp Huyết Ma Địch”
Xem thường, rõ ràng là đang xem thường nàng! Ngự Thiên Dung từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên bị người ta xem thường đến như vậy, xem sinh mệnh của nàng còn rẻ rung hơn cả con kiến! Đây là kẻ mạnh làm vua, kẻ có tiền ra lệnh đó sao!
Nếu thế đạo là như thế, như vậy nếu lần này có thể sống sót, nàng nhất định phải nghĩ hết biện pháp trở thành người càng mạnh!
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu đau đớn, giương mắt liền thấy một người áo trắng bị bay văng ra ngoài, đó là Bùi Nhược Thần! Ngự Thiên Dung thân ảnh chợt lóe, tiến lên ôm lấy người hắn, vì chịu lực đánh rất lớn, hai người tiếp tục bay đi, thẳng đến đụng vách đá mới rơi xuống thượng, hai người đều là miệng phun máu tươi.
Ngự Thiên Dung cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều thiếu chút nữa bị đập nát, lại nghe đỉnh đầu truyền đến một âm thanh vô lực thanh âm, “Ngu ngốc! Không phải đã nói ngươi tránh ra sao?”
Mẹ nó, người này, cứu ngươi còn bị mắng!

Ngẩng đầu đang định phản bác, lại thấy mặt mày Bùi Nhược Thần đã tái nhợt, trán đầy mồ hôi, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ rất lớn, không khỏi nóng vội hỏi, “Ngươi thế nào?”
Bùi Nhược Thần cười khổ, “Ngươi đã như vậy, còn hỏi ta thế nào? Thực ngu ngốc!”
“Ngươi —— ôi!” Ngự Thiên Dung ôm thắt lưng hô đau, đây chính là chân chính hàng thật giá thật gãy thắt lưng, mẹ nói, lão già kia thực quá độc ác! Muốn một chưởng hai mệnh a!
“Đã nói là ngu ngốc rồi a!” Bùi Nhược Thần chậm rãi hít thở mấy hơi, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung cư nhiên có một tia ôn nhu.
Ngự Thiên Dung cũng nhìn hắn, mỉm cười, lại nói, “Ngươi đi đi, ta biết, nếu chỉ có một mình ngươi, khẳng định sẽ thoát được, không cần vì ta chết ở chỗ này.”
Bùi Nhược Thần thân mình chấn động, lập tức tự giễu nói: “Ta ngay cả một người đều đánh không lại, làm thế nào trốn? Ngươi cũng quá tin tưởng ta đi!”
“Không, ngươi đi được! Phía trước ta đã phát hiện, khinh công của ngươi, so với Phượng Hoa, Tịch Băng Toàn đều lợi hại hơn.

Bọn họ tới gần ta, ta còn có một chút cảm giác, nhưng khi ngươi tới gần ta, ta đều không phát giác, mà có thể phát hiện cũng là vì ta mẫn cảm hơn so với người bình thường mà thôi.”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Thế này không thể được, thiếu ngươi, ta tìm ai lấy Thành Tâm Hoàn?”
Nói xong cũng không chờ Ngự Thiên Dung mở miệng, liền thấy sáo ra thổi.

Bất quá, lần này, trong tay hắn không phải là cây sáo bình thường vẫn dùng, mà là một cây sáo nhỏ đỏ sẫm như máu, thoạt nhìn có vẻ đang tỏa ra sát khí, như viên ngọc sau cơn mưa đón nắng tẫn hiển ánh sáng…
Tiếng sáo trầm buồn u uẩn vang vọng dưới đáy vực, từng vòng từng vòng quanh quẩn, sau đó âm thanh càng lúc càng dày đặc, dần dần tạo ra một loại khí thế hiên ngang thách thức thiên địa…

Ba thúc cháu Lan Tĩnh đều vô cùng chấn động.
“Khấp Huyết Ma địch!” Sắc mặt Nhị thúc của Lan Tĩnh đại biến, nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, “Ngươi là đệ tử của Khấp Huyết Chí Tôn?”
Bùi Nhược Thần lại có tai như điếc, tiếp tục thổi, lấy hắn và Ngự Thiên Dung làm trung tâm, mọi sinh vật trong phạm vi nửa dặm đều bị cuốn vào trong lốc xoáy cường đại.

Nếu Lan Tĩnh không được Nhị thúc và Tam thúc đúng kéo lui ra sau một dặm, không chừng cũng sẽ bị kia gió xoáy đáng sợ kia làm cho tan xương nát thịt!
Không ngờ trên đời này cư nhiên có bực này thần công, quả thực có thể nói là Ma Công!
Lan Tĩnh ngây ngốc nhìn kia một mảnh rừng phong hóa thành tro tàn, giờ phút này, hắn đã quên rừng phong kia là cảnh trí mà hắn yêu nhất, hoàn toàn đắm chìm trong uy lực của Khấp Huyết Ma địch trong tay Bùi Nhược Thần.
“Không ngờ Khấp Huyết Chí Tôn cư nhiên còn có truyền nhân!” Nhị thúc của Lan Tĩnh thở dài một tiếng, không biết là kinh hỉ hay ưu thán.
Lan Tĩnh nghe giọng điệu của Nhị thúc như vậy, biết ngay phương diện này khẳng định có chuyện xưa, “Nhị thúc, chẳng lẽ các thúc biết vị Khấp Huyết Chí Tôn kia? Người đó và Khấp Huyết Ma địch có liên quan gì sao?”
Nhị thúc của Lan Tĩnh thở dài một tiếng, “Năm mươi năm trước, trên giang hồ xuất hiện một thanh niên tài tuấn, hắn thiên phú dị lĩnh, năm mười tám tuổi đã không có ai có thể làm địch thủ trên giang hồ, dùng ống sáo kia tạo thành dư âm kinh chấn giang hồ… Sau này, hắn và một vị tiểu thư thế gia lưỡng tình tương duyệt, nề hà nàng kia sớm đã có hôn ước, vì thế, Khấp Huyết Chí Tôn dẫn nàng bỏ trốn, lưu lạc thiên nhai.

Đáng tiếc, cuối cùng lại phát hiện nàng chỉ vì cây sáo của hắn, trong cơn giận dữ, hắn tự tay giết nàng, đến thế gia đó tiến hành rồi một hồi đại sát hại… Ma Địch vang lên, mọi thứ trong phạm vi vài dặm đều hóa thành tro tàn, đầy trời huyết vũ, nhiễm đỏ mắt người qua đường.

Từ đó trở đi, trên giang hồ mới có tên Khấp Huyết Ma địch.

Sau trận giết chóc đó, hắn ẩn cư lánh đời, tính cách cũng trở nên khác thường, không chịu thân cận bất luận kẻ nào, không ngờ rốt cuộc hắn lại thu một đồ nhi!”
“Nhị thúc, nghe ngữ khí của thúc, vị Khấp Huyết Chí Tôn đó là tự nghĩ ra võ công?”
“Đúng vậy, giang hồ vốn còn có một loại công pháp dùng Ma Địch, nhưng uy lực không bằng Khấp Huyết Ma địch, đây là Ma Địch mà hắn dùng huyết vũ để sáng tạo ra.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.