Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 289: Chính Là Độc Ngươi





“Ngọc Tiêu Cửu Âm của Nhị thẩm cũng không thể so sánh được sao?”
Nhị thúc của Lan Tĩnh lắc đầu, “Nếu gặp phải sư phụ, đương nhiên không thể so được! Bất quá, tên tiểu tử kia phỏng chừng lúc này đã là nguyên khí đại thương, bằng không uy lực không có khả năng chỉ có bao nhiêu đây!”
Gì, uy lực này mà là nhỏ? Lan Tĩnh trong lòng một trận ngạc nhiên, thế này là thế nào a, như vậy, hắn căn bản không phải là đối thủ của người ta nha, mệt hắn vừa rồi còn kiêu ngạo!
“Thừa dịp hắn nguyên khí đại thương, chúng ta tiến đến trảm thảo trừ căn đi!”
Lan Tĩnh trừng mắt nhìn Tam thúc nhà mình, “Tam thúc, thúc cũng quá không phúc hậu đi!”
“Hỗn tiểu tử, phúc hậu thì có ích gì? Bảo toàn bản thân mới là tốt nhất! Thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, tuy rằng hắn là đồ đệ của Khấp Huyết Chí Tôn, bất quá ai biết hắn có phải là người lương thiện không, tuyệt đối không thể lưu lại kẻ có khả năng uy hiếp Bách Thú Vực Sâu về sau!”
Ách, thế này, nhớ lại Bùi Nhược Thần đã nói, Lan Tĩnh bắt đầu cảm thấy Lan gia bọn họ thực đã chiếm nơi này làm vua, giờ còn giở trò diệt khẩu, thật sự là có chút xấu hổ!

Đáng tiếc Tam thúc hắn không thèm để ý đến hắn, trực tiếp vụt bay đi, tiến đến hai người Ngự Thiên Dung, chuẩn bị diệt khẩu.

“Nhị thúc, Tam thúc không sợ người ta lại dùng Ma Địch một lần nữa?”
Nhị thúc của Lan Tĩnh lắc đầu, “Công lực của hắn không bằng Khấp Huyết Chí Tôn, hơn nữa hiện tại, chỉ sợ đã đến cực hạn, bằng không, sức mạnh của Khấp Huyết Ma Địch sao có thể chỉ phát huy được một phần ba!”
Thì ra là thế, nhưng mà —— Lan Tĩnh khó xử nhìn Nhị thúc nhà mình, cầu tình nói: “Nhị thúc, các thúc đã quen biết sư phụ của hắn, vì sao không nương tay một lần?” Sau lần giao thủ vừa rồi, hắn đã rất thưởng thức Bùi Nhược Thần, không hy vọng người này phải táng thân ở Bách Thú Vực Sâu.

“Tĩnh nhi, đại trượng phu không thể có lòng dạ đàn bà, tuy rằng… Ai… thôi, thôi, để chuyện này cho Nhị thúc của con đi, nếu hắn có thể vượt qua ải của Tam thúc, chúng ta sẽ bỏ qua cho hắn!”
A? Lan Tĩnh lại chưng hửng, cái này mà gọi là buông tha sao? Người ta đã bị thương nặng, ngươi còn bảo cao thủ như Tam thúc đi đánh giết người ta, ai mà địch nổi a? Lần đầu tiên thấy Nhị thúc nhà mình nguyên lai thực vô lương!
Lan Tĩnh bất an, lắc mình tiến đến, hy vọng có thể kịp ngăn lại Tam thúc nhà mình, nhưng, khi hắn đuổi tới hiện trường, một lần nữa chưng hửng!
Người nằm trên mặt đất đúng là Bùi Nhược Thần, bất quá bên cạnh còn một người nữa là Tam thúc của hắn, người duy nhất còn đứng, không, nửa quỳ là nữ tử kia, khóe môi nàng không ngừng tràn ra máu tươi đỏ sẫm, lại cố chấp không chịu ngã xuống, hai mắt mang theo tức giận trừng mắt nhìn Tam thúc nhà mình.

Tại sao có thể như vậy? Nàng có thể đả bại Tam thúc? Tam thúc của hắn tên là Lan Đào Hải, là nhân vật cao thủ trong Lan gia hắn a!
Không có khả năng a! Nhưng là, máu tươi nhiễm đỏ bàn tay của nàng không phải là của Tam thúc thì là ai?
“Tam thúc!” Lan Tĩnh tiến lên nâng dậy Tam thúc của mình, “Tam thúc, sao lại thế này?”

Lan Đào Hải nhìn chất nhi nhà mình, đưa tay chỉ vào Ngự Thiên Dung, “Ả, tâm tư ác độc, giết!”
Lan Tĩnh lúc này mới phát hiện sắc mặt Lan Đào Hải chuyển thành màu tín, hiển nhiên là trúng độc, “Nàng dùng độc ám toán thúc?”
Lan Đào Hải gật gật đầu, bằng không, tiểu nha đầu này có thể là đối thủ của hắn sao? Bất quá, cũng trách hắn quá khinh địch, căn bản không để nàng ở trong lòng, nghĩ đến chỉ cần xử lý Bùi Nhược Thần là đủ, về phần nữ nhân này, một kiếm là có thể dễ dàng giải quyết! Không ngờ Ngự Thiên Dung lại xuất ra Bách Độc Tán.

Bách Độc Tán vô sắc vô vị, khó lòng phòng bị, với lại Lan Đào Hải lúc trước khi đến không để ý xem thiếu niên hồng y kia bị trúng độc gì, cho nên càng thêm không để ở trong lòng…
Ai biết, hắn liền vì vậy mà trúng bi kịch! Cho nên nói, đại nhân vật có đôi khi trăm ngàn không thể bỏ tiểu nhân vật qua trước mắt, nhất là những lúc có liên quan đến tánh mạng.

Lan Tĩnh khó xử nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Cô nương, ách, không phải, vị phu nhân này, ngươi có thể giao giải dược ra được không?”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, “Dựa vào cái gì ta muốn giao ra?”
“Giao ra sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái!” Lan Đào Hải nổi giận gầm lên một tiếng, đối với việc bản thân bị gục trong tay một thiếu nữ tử, hắn thập phần chưa hết giận, thập phần thập phần buồn bực! Quả thực là bình sinh đại nhục!

Ngự Thiên Dung cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, đến ngồi bên cạnh Bùi Nhược Thần, buồn bã nói, “Vậy thì ngươi chờ người ta đến nhặt xác đi!” Nàng sở dĩ dùng Bách Độc Tán mà không phải Hóa Cốt Tán chính là không muốn hai bên nháo đến mức ngươi chết ta sống, hy vọng bọn họ có thể nhân tính một chút, đừng quá cương quyết làm theo ý mình.

Không ngờ vị đại thúc râu dài này cư nhiên như vậy ác độc như vậy! Thế này thử hỏi nàng sao có thể không giận, sao có thể không ngoan độc?
Lan Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Tam thúc nhà mình, thấp giọng khuyên nhủ: “Tam thúc, độc dược của nàng thật sự rất kỳ lạ, dược của chúng ta không giải được, con thấy, hay là chúng ta lui lại một bước đi!”
“Hừ, chỉ là một chút độc dược của một ả nữ nhân ti bỉ, chẳng lẽ kỳ hoa dị thảo trong Bách Thú Vực Sâu của chúng ta không giải được?”
Ti bỉ? Lời này sao nghe quen tai quá vậy? Ngự Thiên Dung liếc mắt trợn trắng, bọn người ở Bách Thú Vực Sâu này sao đều tự cho mình là đúng như vậy? Bọn họ giết người thì xem là đương nhiên, đến lượt nàng dùng độc trả đũa lại thành ti bỉ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.