Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 292: Nhân Tình Thôi





Ngự Thiên Dung tươi cười sáng lạn nhìn Lan Tĩnh, “Thứ nhất, cho chúng ta an toàn rời đi nơi này, trở lại trên miệng vực.

Thứ hai, ta muốn Vô Tình Quả và Đoạn Tâm Thảo.

Ừm… Về phần hai điều kiện còn lại, chừa lại cho Bùi Nhược Thần quyết định đi!”
Lan Tĩnh lúc này rốt cuộc hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, thế này có phải là quá tham rồi không?”
Ngự Thiên Dung phất phất tay, vẻ mặt tiếc hận nhìn hắn, “Chẳng lẽ Lan thiếu chủ cảm thấy mạng của Tam thúc và chất nhi của mình không đáng giá đến vậy? Về phần mạng chúng ta, vốn không đến phiên các ngươi can thiệp, ta thế này vẫn là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi a! Nói trắng ra, là cho các ngươi một bậc thang đi xuống!”
Ngạch? Nói rất trình tự nha! Lan Tĩnh chưa bao giờ xuất cốc, nói chuyện đương nhiên không có nhiều loan loan quẹo quẹp như vậy, lúc này cảm thấy nữ tử trước mắt thật sự rất biết xảo biện!
“Lan thiếu chủ, thế nào?”

Lan Tĩnh gãi gãi đầu có điểm khó xử, thả hay không thả bọn họ đi, Nhị thúc vẫn còn chưa quyết định, Vô Tình Quả thì có thể dễ dàng cho bọn họ, nhưng Đoạn Tâm Thảo thì có chút phiền toái, dù sao, cho dù là ở trong Bách Thú Vực Sâu, cũng chỉ có mấy cây Đoạn Tâm Thảo thôi a! Kia chính là cực phẩm dược thảo a! Hàng năm kết trái, bọn họ cũng chỉ hái lấy hai quả để dùng thôi, hơn nữa, còn phải lưu lại để tăng cấp bậc, vì càng già, càng trân quý.

Đến nay, theo hắn biết, để lại lâu nhất cũng chỉ có tám quả, đều là trên mười năm.

Còn lại đều là tân sinh, dược hiệu yếu hơn không chỉ vài lần!
Ngự Thiên Dung thấy bộ dáng hắn khó xử, khe khẽ thở dài, “Nếu Lan thiếu chủ đã khó xử như vậy, giữa ngươi và ta liền coi như hết! Dù sao, có hai người chôn cùng, ta cũng thấy rất có lời! Tuy rằng, ta cảm thấy mạng của bọn họ không đáng giá đến vậy.”
“Ngươi nói cái gì!”
Một giọng nữ bén nhọn truyền đến, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện màu áo phấn hồng.

Giương mắt nhìn kĩ, thấy một cô gái khuôn mặt tròn trịa, hai hàng lông mày thon dài, tướng mạo rất đẹp, chỉ là trong ánh mắt mang theo ba phần quật cường, ba phần hung ác.
Lan Tĩnh vừa thấy người tới, mày liền nhíu lại, “Đường muội, sao muội lại tới đây?”
Nữ tử này chính là một trong số các đường muội của Lan Tĩnh, tên là Lan Hân Đình, trời sinh tính tình hoạt bát, xinh đẹp đáng yêu, lại được mọi người sủng ái, thường ngày điêu ngoa quen thói, đối với người trong nhà thực cũng không có gì, nhưng lần này nếu chọc giận vị Ngự phu nhân này thì thực không tốt a!
Lan Hân Đình vốn là đến xem đường ca có lấy được giải dược chưa, đối với tiểu chất nhi Lan Khâm, nàng là thương yêu thật sự, tuy rằng chính nàng không lớn tuổi hơn, bất quá, trong những người đồng lứa, nàng là nhỏ nhất, cho nên, có được Lan khâm làm hậu bối, nàng thực sự rất trân quý! Nay vừa tới cửa lại nghe thấy một câu như vậy, có thể không giận sao? Nữ nhân này quả thực chính là giựt râu lão hổ, tự tìm đường chết!
Căm giận trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, xoát một tiếng, nàng liền rút đoản kiếm bên hông ra, “Nói, ngươi rốt cuộc có giao giải dược hay không?”
Lan Tĩnh quýnh lên, vội vàng kéo nàng lại, “Đường muội, đừng hồ nháo, có chuyện từ từ nói.”
“Hừ, ta thực không biết ả có gì để từ từ nói! Đường ca, ca đừng kéo ta, hôm nay ả nếu không giao giải dược ra, muội sẽ giết ả!”
Ngự Thiên Dung thản nhiên quét mắt liếc nhìn Lan Hân Đình một cái, không giận cũng không cười, thản nhiên nói: “Nguyên lai, những người ở Bách Thú Vực Sâu đều hạng không phân rõ phải trái a!”

“Hừ, là chính ngươi được cho vài phần mặt mũi còn không biết xấu hổ, dám vọng tưởng ra điều kiện với chúng ta!”
Lan Tĩnh thầm kêu không xong, lại không có cách nào ngăn cản, vị đường muội này nếu quyết tâm làm cứng lên, mười con trâu cũng không kéo về được!
Lan Khâm kiên trì ra trận, ôn hòa khuyên nhủ: “Ừm, đường muội a, ngồi xuống hít thở mấy hơi, sau đó chúng ta và Ngự phu nhân sẽ từ từ nói chuyện được không!”
“Hừ, ta thấy bọn hắn chính là muốn đến cướp Đoạn Tâm Thảo, nếu không, sao đã rơi xuống vực sâu mà vẫn không bị gì đâu!”
Ách, nhìn vẻ mặt của Lan Hân Đình lúc này, Ngự Thiên Dung cảm thấy mình chính kẻ cướp đáng giận! Cô gái nhỏ này thật thú vị a!
“Nói, ngươi có cho hay không?”
Ngự Thiên Dung chậm rãi đứng lên, ngáp một cái, “Ai… thật sự là mệt a!”
“Ngươi!”
“Muốn giải dược sao, đơn giản thôi, ta nói rồi, trao đổi a! Chẳng lẽ các ngươi thấy trong thiên hạ có bữa ăn nào không cần trả tiền sao?”
Lan Tĩnh xấu hổ cười khẽ, Lan Hân Đình cũng không chịu nhường, trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi nghĩ ngươi là ai, muốn cái gì chúng ta sẽ cho cái đó sao! Hừ, nằm mơ!”
“Ừm, tốt, ta đây tiếp tục đi nằm mơ đây!” Dứt lời liền định quay về phòng nghỉ ngơi.
“Đứng lại!”

Một thân ảnh chợt lóe, trước mắt Ngự Thiên Dung liền nhiều ra một người, trên cổ cũng nhiều ra một phen đoản kiếm, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, “Cô nương như vậy tựa hồ rất không nhã nhặn nha!”
“Đối với ngươi, ta vốn không cần nhã nhãn! Nhanh giao giải dược ra đây!”
Lan Tĩnh thấy Lan Hân Đình đột nhiên tiến đến liền hô to không ổn, quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, đường muội nhà hắn liền hoa hoa lệ lệ ngã xuống, hai mắt còn đang trừng to kinh ngạc, không biết mình bị làm sao vậy.

May mà Lan Tĩnh đúng lúc đỡ lấy nàng, bằng không, cái ót khẳng định sẽ sưng một cục to.
A, trời ạ, Lan Tĩnh lúc này đã đoán ra câu tiếp theo của Ngự Thiên Dung là bọn họ lại thiếu nàng một món nợ nhân tình!
Quả nhiên, bên tai bay tới một giọng nói nhẹ nhàng, “Lan thiếu chủ, ngươi xem —— “
Lan Tĩnh ngẩng đầu nhìn Ngự Thiên Dung, “Ha ha, ha ha, này, cái kia, Ngự phu nhân a, những điều kiện khác đều được, chính là Đoạn Tâm Thảo, ta không thể tự tiện làm chủ, ngươi xem…” Có thể lui một bước được không! Đừng làm rất cương nha! Thế nào thì các ngươi cũng phải nên lo lắng chuyện cường long không thể đánh nổi địa đầu xà a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.