Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 294: Đồng Hương A





Lan Bác Thiên gật gật đầu, gọi một thị nữ đi mời Ngự Thiên Dung đến, bất quá khi hắn nhìn thấy vẻ dị thường sáng ngời trong mắt mẫu thân nhà mình, tò mò mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Từ lúc đi ra từ
trong bụng mẹ, kể từ khi hắn có trí nhớ, vốn chưa từng thấy ánh mắt mẫu thân nhà mình có lúc thần thái sáng láng như thế.

Một lát sau, thị nữ bên ngoài báo, “Lão phu nhân, nô tỳ đã mời Ngự phu nhân tới.


Ngự Thiên Dung đẩy cửa đi vào, chậm rãi, tò mò nhìn ngắm xung quanh, sau đó cảm nhận được một đôi ánh mắt nóng cháy, quay mặt nhìn sang, thấy một lão phụ nhân, chừng tám mươi tuổi! Bất quá, vì sao khi nhìn thấy cặp mắt kia, nàng cư nhiên có một loại cảm thụ khác thường?
“Tiểu thư, ngươi có biết một nơi tên là Trung Quốc? Hoặc là có biết vài người, tên là Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình?”
Oanh ——

Đồng hương a!!!
Người Ngự Thiên Dung nhịn không được run lên, “Ta biết, còn biết ở nước Mỹ có Nhà Trắng, còn có Chiến Tranh Thế Giới…”
Quan Thanh Thu nghe vậy, thân thể cũng run lên, thậm chí còn kích động so với lúc nhắc tới con gái.

Bà lão lệ tung hoành đến gần Ngự Thiên Dung, sau đó, hai người làm một động tác khiến Lan Bác Thiên và Lan Tĩnh đều mở rộng tầm mắt: Hai người họ, hai nữ tữ hẳn là mới lần đầu gặp mặt, đứng đó ôm nhau!!!
Bọn họ đây lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân nhà mình càn rỡ như thế này a! Vì thế, hai thúc cháu bọn họ, đều cùng dụi dụi mắt.

Đây vẫn là vị mẫu thân luôn như chim nhỏ nép vào người phụ thân, ở trước mặt bọn họ thì ôn nhu như nước đó sao?
Đây vẫn là vị tổ mẫu hiền lành dịu dàng đó sao?
Bọn họ không có nằm mơ đi?
Thật lâu sau, Quan Thanh Thu mới ý thức được đám con cháu mình đều ở đây, vội vàng ho nhẹ hai tiếng che dấu xấu hổ, “Ừm, à, vị tiểu thư này là một vị tri kỉ… ừm, cháu gái của tri kỉ, cho nên, các con đi làm việc đi, để ta tiếp vị tiểu thư này là được rồi!”
Gì? Tri kỉ? Lan Bác Thiên hồ nghi nhìn mẫu thân mình, trước kia vốn không nghe mẫu thân nói có bạn tri kỉ gì đâu a?
“Khụ khụ, các con còn không đi?” Quan Thanh Thu bãi cái giá trưởng bối uy nghiêm ra, trừng mắt nhìn bọn họ.

Tuy rằng rất nghi hoặc, Lan Bác Thiên vẫn cùng cháu rời đi, thế giới này thật đúng huyền huyễn!
Con, cháu vừa đi, Quan Thanh Thu lập tức thở dài một tiếng, “Ta còn tưởng rằng đến chết cũng sẽ không gặp được… Gặp được đồng hương! Ngươi là thế nào đến?”
Ngự Thiên Dung có điểm quýnh, rầu rĩ nói: “Ta là nhất thời trượt chân… Vô ý rơi xuống núi! Ha ha!”
Nhất thời trượt chân? Quan Thanh Thu nghi hoặc nhìn nàng, “Xui xẻo như vậy sao? Ta vậy là còn may, là thầy thuốc tuyên bố ta bị bệnh nan y, ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy xuống biển —— sau đó…”
Ngự Thiên Dung ghen tị nhìn bà, “Lão bà bà, ngươi thật đúng là may mắn a, đây rõ ràng là trọng sinh a! Ai… ta là đi vẽ phong cảnh, vẽ phong cả a, cứ như vậy trượt một cái—— ai… thật sự là bất đồng mệnh! Đúng rồi, lúc ngươi tới đây là mấy tuổi?”
“Ở nơi đó, ta mười chín tuổi, lúc đến đây mới mười tuổi! Đã qua bảy mươi hai năm!”
Ngự Thiên Dung bội phục nhìn bà, “Lợi hại, tám mươi hai tuổi còn bảo dưỡng không tệ a, nhìn ra là phong vận do tồn a!”

“Hứ, bớt ba hoa đi! Ta chỉ là cảm thấy cô đơn thôi, cho dù gả cho một nam nhân thập phần tốt, ta vẫn cảm thấy có một nơi ở đáy lòng thủy chung cô đơn!”
Ngự Thiên Dung đồng ý gật gật đầu, “Hiểu được, không có lòng trung thành tuyệt đối!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cho dù như vậy…”
“Ừ ừ…”

Lan Bác Thiên thật sự rất tò mò, sau một hổi nghe lén bên trong nói chuyện, vẫn không hiểu ra sao, chỉ nghe toàn những lời kì quặc, nếu không phải xác định mẫu thân mình không có vấn đề, hắn không chừng sẽ nghĩ người ở bên trong có hơi điên!
Nói chuyện với nhau một hồi, Ngự Thiên Dung phát hiện ra một vấn đề rất hết chỗ nói.

Chính là vị đồng hương này của mình, Quan Thanh Thu, cốc chủ của Bách Thú Vực Sâu, rõ ràng đã tám mươi hai tuổi, tâm trí lại như một cô gái hai mươi tuổi, quả thực là không có kinh nghiệm sống gì hết, ý tưởng đơn thuần như một một đường thẳng, mà tư duy a, đơn giản như tờ giấy trắng!
Khiến nàng nhịn không được, ôm trán ai thán, “Ta thực hoài nghi, chức cốc chủ này của ngươi là làm như thế nào!”
“Ha ha, chuyện này rất đơn giản, sự vụ lớn nhỏ gì đều là do đám con ta Lan Bác Thiên xử lý, ta chỉ là ngồi trên danh nghĩa thôi!
Nga! Thì ra là thế! Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi thật đúng là mệnh tốt a, lâu như vậy mà tâm tư vẫn còn đơn giản, lợi hại a, xem ra tên lão công kia của ngươi cũng rất cưng chiều ngươi! Bội phục!”
Sắc mặt Quan Thanh Thu hiện lên một chút ửng đỏ, “Hắn xác thực đối tốt với ta lắm.



Xỉu! Ngự Thiên Dung nuốt nuốt nước miếng, “Ừm, lúc trước khi tới nay, ngươi làm cái gì a?”
“Ta a, khi đó đang là một giáo viên dạy nhà trẻ, thời đại học rất thích nghiên cứu thơ cổ, những thứ khác đều không thích! Còn có khi đó…”
Ách! Thơ cổ? Nghiên cứu?
Ngự Thiên Dung nghe nghe, rốt cuộc hiểu được, vị bà bà trước mắt này a, chính là một trạch nữ, còn là một trạch nữ cổ giả, học vấn tốt lắm, bất quá, chỉ số thông minh xử thế thật kham ưu! Nói thế nào thì, như vậy cũng rất trong sáng a, nghiêm trọng trong sáng a!
“Ừm, ta nghĩ, ta có thể làm tỷ tỷ của ngươi!”
Bốp ——
Tay Quan Thanh Thu không chút khách khí gõ lên đầu Ngự Thiên Dung, “Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì a, dù có là đồng hương, tuổi của ta vẫn lớn hơn ngươi, cái gì mà tỷ tỷ? Tôn lão yêu ấu, ngươi không biết a!”
“Ha ha, tiểu lão sư a, ngươi đừng vỗ, cùng lắm thì ta gọi ngươi là a di!” Ai, thật không nói gì nổi!
Quan Thanh Thu gật gật đầu, “Ừm, gọi thế còn nghe được! Yên tâm, về sau có chuyện gì ta sẽ giúp ngươi!”
“Về sau hẳn là không nên có chuyện gì phải phiền toái đến ngươi a, bất quá hiện tại thật là có chút việc nhỏ cần làm phiền ngươi…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.