Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 296: Cường Hãn A





Hôm nay, trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, hết thảy đều có vẻ thật hài hòa…
Quan Thanh Thu cười khanh khách nhìn Ngự Thiên Dung, “Nghe nói chiếc nhẫn ngọc kia của ngươi là từ tay cháu ngoại trai của ta, đúng không?”
“Ừm, đúng vậy!”
“Chuyện tốt a, có câu hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, ngươi xem, hai người chúng ta thật đúng là duyên phận tốt, chẳng những gặp nhau ở thế giới rộng lớn, ngươi và cháu ngoại của ta còn có dây dưa, hắc hắc, phải nói là thật sự là rất hữu duyên!”
“Nè, ngươi đừng hiểu lầm, ta tuy rằng từng có một đoạn tình với hắn, bất quá, không đến mức đàm hôn luận gả, hơn nữa, chúng ta đã chia tay! Cho nên, ngươi đừng tính kế bừa! Huống hồ, ngươi còn chưa có kiểm tra gì a, chỉ bằng một chiếc nhẫn ngọc đã khẳng định hắn là cháu ngoại trai của ngươi, hừm, quá ẩu!”
Quan Thanh Thu trừng mắt nhìn nàng một cái, “Sẽ không sai, đứa con gái kia của ta tính tình thực bướng bỉnh, nếu không phải con trai của nàng, nàng chắc chắn sẽ không truyền nhẫn cho hắn!”
“Được được, xem như là cháu ngoại trai của ngươi, bất quá, a di a, ngươi cũng đừng lôi kéo ta vào a! Ta thật không muốn cùng một chỗ với cháu ngoại trai kia của ngươi.


Hắn là loại người nào a, là Tiêu Dao Hầu của Thanh Quốc a! Tương lai không biết sẽ lâm vào bao nhiêu trận tranh đấu đâu, ta ăn no rửng mỡ rồi sao, tự dưng lại đi theo hắn vào vũng nước bùn đó?”
Quan Thanh Thu trừng mắt, “Vậy thì có sao chứ, con gái của ta cũng rất là đơn thuần, ta sợ nàng ứng phó không nổi mới không đáp ứng, nhưng ngươi rõ ràng chính là kẻ tinh ranh, ngươi nếu đứng bên cạnh hắn, dùng trí tuệ ở nơi đó của chúng ta, khẳng định có thể giúp hắn.”
Phốc!
Ngự Thiên Dung phun ra một miệng trà, xem ra bà lão này đang tìm trợ lực cho cháu ngoại trai nhà mình a!
“Hay là ngươi coi trọng tên Bùi Nhược Thần kia?” Ánh mắt Quan Thanh Thu sáng ngời nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, hoàn toàn không có chút nào gọi là tuổi già sức yếu.
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhìn bà, “A di a, bà bà a, ngươi đừng quản chuyện cảm tình của ta, dưa hái xanh không ngọt a!”
“Ngươi nói ngươi và cháu ngoại của ta từng có một đoạn tình, ta làm sao biết chắc là ngươi thực để bụng với hắn?” Quan Thanh Thu bỗng nhiên nghi hoặc nhìn Ngự Thiên Dung, “Chẳng lẽ ngươi chỉ có ý đùa bỡn cháu ngoại của ta?”
Sốc, quá sốc!
Nàng mà đùa bỡn Tịch Băng Toàn?
A, trời ạ, đây là cách nói gì? Hơn nữa, vị đồng hương hơn tám mươi này không phải vẫn luôn ở nơi thâm sơn rừng già sao, tự dưng sao lại kiếm đâu ra lời oan uổng thế này? Hay là bà vốn là người bao che khuyết điểm?
“Uy, nha đầu, ta nhắc ngươi trước nha, tuy rằng chúng ta là đồng hương, chuyện gì cũng dễ thương lượng, nhưng nếu ngươi khi dễ cháu ngoại trai của ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
Khinh bỉ a, khinh bỉ a, lão bà bà này vì mặt mũi của mình mà đã vài thập niên không để ý đến con gái của mình, này lại giáo huấn nàng không được khi dễ cháu ngoại trai của mình, thật là rất… Không bình thường!
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Ta nói, a di a, nếu hai người chúng ta có ai đó chịu ủy khuất, tuyệt đối là ta bị khi dễ, ngươi chẳng lẽ cháu ngoại trai của ngươi sẽ vô năng như vậy sao?”
Lời này thật dễ nghe, Quan Thanh Thu híp mắt ha ha cười, “Nói cũng phải, bất quá, ngươi và ta dù sao không giống, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a, cho nên ta phải bắt ngươi cam đoan về sau không được khi dễ cháu ngoại trai của ta!”
Cam đoan? Ngự Thiên Dung không nói gì nổi, nhìn Quan Thanh Thu mà mắt giần giật, đây là cái thế đạo gì a?

Cháu ngoại trai của bà ép mình đáp ứng trong vòng một năm không được có ái muội với nam nhân khác, còn bà ngoại này thì trực tiếp ép nàng về sau không được khi dễ cháu ngoại trai của mình! Ai… Đúng là không phải người một nhà, không thể bước khỏi cánh cửa a!
Quan Thanh Thu nhìn sắc mặt của Ngự Thiên Dung, vẻ mặt bỗng nhiên có chút gian trá, nói: “Vì tỏ vẻ công bình, ta sẽ không không công khi dễ ngươi.

Trong Bách Thú Vực Sâu có nơi luyện võ tuyệt hảo, ta sẽ cho các ngươi đi vào đó luyện tập.

Sau khi trở ra, tin tưởng nhất định sẽ đề cao lên một tầng công lực mới!”
Ngự Thiên Dung cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, vội vàng xua tay, “Ta thấy cái này không cần, ta sau này chậm rãi tu luyện võ công là được!” Giỡn hoài, nhìn ánh mắt ngươi này, rõ ràng chính là định đẩy ta xuống hố lửa! Xem ra mình đã xem nhẹ mức độ nàng bị thời đại này đồng hóa.

Ai… người ta đã sống ở đây vài thập niên rồi a, cho dù là xuyên không đến, cũng đã ít nhiều lây dính thói quen nơi này!
“Phải đi, phải đi, hơn nữa, ta cũng không phải người không thông tình đạt lý, tình yêu nam nữ vốn phải là hai bên cùng tâm đầu ý hợp mới tốt.


Cho nên, ta sẽ không bổng đánh uyên ương, ta sẽ cho ngươi và tên Bùi Nhược Thần kia một cơ hội, hai người các ngươi cùng nhau đi vào tu luyện, nhìn xem sau khi trở ra thì được kết quả gì.”
“Ai… Quan a di a, Quan đại tỷ a, ta đã nói rồi, ta và Bùi Nhược Thần không có tình yêu nam nữ, với cháu ngoại trai nhà ngươi cũng đã quyết định phải chia tay, ngươi rốt cuộc có nghe hiểu không a?”
Quan Thanh Thu trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, rất có xu thế không đáp ứng cũng phải đáp ứng, “Ta mặc kệ, ngươi đã lấy nhẫn ngọc của cháu ngoại trai ta thì phải trả giá lớn, bằng không, tự dưng cho ngươi sao? Thiên hạ nào có bữa ăn không phải trả tiền!”
Ách! “Vậy ta lần sau gặp hắn, trả lại cho hắn được không?”
“Ngươi nói gì vậy, đồ vật đã tặng đi rồi, sao có thể thu hồi, ngươi cho chúng ta là người nào?” Quan Thanh Thu liếc mắt một cái xem thường, nghĩ đến liền làm, mở miệng hô: “Người tới, gọi Nhị gia đến!”
Ngự Thiên Dung há hốc mồm, không thể nào, mới ba bốn câu liền quyết định xong tương lai của mình?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.