Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 300: Ai Nợ Ai





Bùi Nhược Thần đứng dậy, nhìn kỹ nội công tâm pháp trên vách tường, đột nhiên khẽ kêu một tiếng, Ngự Thiên Dung tò mò nhìn hắn, “Làm sao vậy? Ngươi biết bộ nội công tâm pháp này?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Không có, bất quá, nội công tâm pháp này thực không tệ!”
“Vậy ngươi cũng học đi!”
Bùi Nhược Thần buồn bực trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, hắn cũng muốn a, bất quá, hắn đã luyện một loại nội công chí dương, nếu lại luyện nội công này, sẽ tương khắc!
Thôi kệ, Thuần Dương Thần Công mà hắn học cũng không kém cái này, luyện là thuần dương khí, công lực nóng bức như hỏa, phối hợp với Phệ Hồn Kiếm Pháp do sư phụ sáng tạo sẽ khiến uy lực trở nên rất lớn.

Khi luyện công phải hướng mặt về hướng đông, đón ánh mặt trời mọc, hút vào dương khí trong thiên nhiên, lấy làm dương khí trong cơ thể.

Chân khí khi vận hành đều là dương kinh, vừa lúc là thứ tương phản với âm kinh của Cửu Thiên Huyền Công.
Bất quá, giờ phút này nhìn khí thế của Ngự Thiên Dung, toàn bộ chính là vận khí tốt vô cùng, lập tức lên tới tầng thứ bảy, thật sự khiến hắn không thể không đỏ mắt a!
Ngự Thiên Dung lúc này chỉ cảm thấy cả người rất thoải mái, phải nói từ trước đến nay chưa bao giờ thoải mái như vậy.


Bùi Nhược Thần thấy có kẻ ngốc gặp may còn không biết, nhịn không được trợn trắng mắt, “Ngươi đã muốn lên tới tầng thứ bảy của Cửu Thiên Huyền Công, có thể trực tiếp luyện loại kiếm pháp phụ trợ này.”
Gì? Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt nhìn Bùi Nhược Thần, tầng thứ bảy? Không thể nào, chỉ mới có một hồi thôi, lại còn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, chỉ vậy mà tăng liền bốn tầng? Này, này cũng quá cường hãn đi!
Bùi Nhược Thần cố tình lược qua vẻ mặt kinh hỉ của nàng, lạnh nhạt nói: “Huyền Nữ Kiếm Pháp là một bộ kiếm pháp chuyên dụng dành cho nữ tử.

Khí lực của nữ tử bình thường đều kém với nam tử, cho nên chỗ tinh diệu nhất của bộ kiếm pháp này chính là lấy xảo mượn lực, lấy kì chiến thắng.

Luyện có được hay không phải xem chính ngươi lạp, bất quá, với bộ dạng ngu ngốc này của ngươi, không quá lạc quan a!”
“Cái gì! Bùi Nhược Thần, ngươi ăn nói sao càng ngày càng giống Phượng Hoa? Độc!”
Phượng Hoa? Sắc mặt Bùi Nhược Thần khẽ biến, Ngự Thiên Dung cũng lập tức trầm mặt xuống.

Từ khi rơi xuống vực, bọn họ liền bị Lan Tĩnh dây dưa, sau đi vào Tuyệt Học Động, hai người đều không nhắc tới nửa chữ về Phượng Hoa, đều tự chuyên tâm nghiên cứu võ học.

Nhưng không đề cập tới không có nghĩa là hai người đều không nghĩ tới Phượng Hoa.
Bùi Nhược Thần nghĩ tới, nhưng lại không nghĩ thông, nhưng rồi, cũng nghĩ thông.

Bởi vì thế gian này, ai cũng có thể phản bội, không có người nào nhất định phải trung thành với người nào.

Tuy rằng hắn không ngờ Phượng Hoa sẽ phản bội mình, bất quá, khi đã phát sinh chuyện như vậy, hắn không nghĩ, chỉ nên tính báo thù thế nào.
Đối với vấn đề này, ý tưởng của Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần trên cơ bản là giống nhau, cho nên Ngự Thiên Dung không có mở miệng nhắc tới.


Bất quá, nàng thật không định làm gì Phượng Hoa, chỉ muốn hỏi một phen.
“Ngươi cũng biết người kia chính là Phượng Hoa.”
Bùi Nhược Thần tự giễu cười, “Theo ta biết, người có thể khắc chế Ma Âm của ta có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sư phụ của ta đương nhiên là người thứ nhất, bất quá, cũng là người thứ nhất có thể loại trừ.

Người thứ hai chính là Phượng Hoa, trừ hai người đó ra, ta thật không biết còn ai có năng lực kia.”
“Hắn làm sao biết cách khắc chế Ma Âm của ngươi?”
“Chắc là duyên phận! Vốn không biết, bất quá, dựa theo những lần ta và hắn đối chiến, về điểm này, ta không thể không nói hắn là thiên tài!”
Ách! Tự học thành tài, thật đúng là lợi hại!
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Ngự Thiên Dung, phát hiện nàng đã từ mất mát khôi phục bình tĩnh, ánh mắt chợt lóe, “Ngươi cũng biết là hắn?”
Ngự Thiên Dung nhún vai, “Người quen thuộc như vậy, vừa thấy thân ảnh liền biết, huống chi còn nghe được giọng nói của hắn.”
“Vậy ngươi có phải là rất hận ta đã kéo ngươi xuống, ta nghĩ ngươi hẳn là nhìn ra được —— vốn hắn không định giết ngươi!”
“Dù có hận ngươi thì cũng đã bị kéo xuống rồi, đã xuống rồi thì có hận hay không cũng vậy.


Hừ, bất quá, ngươi nhắc đến, ta liền thấy tức giận, cho nên, ta cũng muốn thu lợi tức, điều kiện vừa rồi của ngươi, bị gạt bỏ!”
Bùi Nhược Thần dùng ánh mắt ‘ngươi đúng là ngốc’ nhìn chằm chằm nàng, “Ta đúng là có kéo ngươi xuống dưới, nhưng ngươi không thấy là vì ngươi đi theo ta xuống dưới nên đã kiếm được một món lợi lớn đó sao?”
“Qua một bên đi, đừng ở đó mà tính sổ với ta.

Hừ, sau khi rơi xuống vực, nếu không có ta, ngươi đã sớm chết.

Vả lại, nếu không phải ta quen biết cốc chủ của Bách Thú Vực Sâu, ngươi còn có cơ hội học mấy cái tuyệt thế võ công này sao?”
“Kia nếu không phải ta kéo ngươi xuống, ngươi có cơ hội gặp bà ấy sao? Không gặp được bà ấy, ngươi có cơ hội lấy được Đoạn Tâm Thảo và Vô Tình Quả sao?” Bùi Nhược Thần ra vẻ ‘ta đây là ân nhân của ngươi’, nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi chắc còn chưa biết, hai loại này, đều là vì chế giải dược cho ngươi.”
Ngự Thiên Dung thế này thực sự có chút chưng hửng, vì nàng? Chẳng lẽ Triền Tâm Cổ Độc cần hai loại dược thảo này? Nghi hoặc nhìn Bùi Nhược Thần tưởng chứng thực, lại bị Bùi Nhược Thần trừng một cái mắt lạnh, làm bộ ‘ta hy sinh rất lớn’ nói với nàng: “Ta đã sớm biết trong Bách Thú Vực Sâu có loại dược thảo có thể cứu được ngươi, bằng không, ngươi thực cho rằng ta sẽ không đánh mà lui sao? Cho dù là vậy, ta cũng phải trước giết một đống người làm đệm lưng rồi mới chết!”
“Ách, ngươi không phải nói, người trong võ lâm trước nay không dám tùy tiện tới đây thôi?”
“Đúng vậy, cho nên, ngươi thấy đó, ta vì ngươi có phải là đã mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm không?” Trên mặt Bùi Nhược Thần lúc này chỉ còn kém khắc lên mấy chữ ‘Ngươi nợ ta nhiều lắm’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.