Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 311: Khẽ Biến





Bùi Nhược Thần liếc thấy Ngự Thiên Dung miệng phun máu tươi, không biết vì sao, trong lòng, ở một góc nào bỗng nhiên gợn sóng… Đã bao lâu rồi, mới có một người liều lĩnh cứu hắn như vậy? Đã bao lâu rồi, mới có một người dung túng hắn lấy được thứ mình cần như vậy?
Từng chút cảm xúc khác thường cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, “Đúng là một đứa ngốc!” Bọn họ đều không chú ý tới, một tiếng thở dài này, cư nhiên mang theo một chút ôn nhu…
Chim to mang hai người chậm rãi bay xuống chân núi, tìm đến một hang động, buông bọn họ ra, “Chủ nhân, nơi này tạm thời có thể tĩnh dưỡng một thời gian.


Ngự Thiên Dung cố nén đau đớn đỡ Bùi Nhược Thần ngồi xuống, sau đó lại từ trong lòng lấy Đoạn Tâm Thảo, Hỏa Hoa Quỳnh ra, “Mấy thứ này có thể chữa thương đúng không? Ngươi ăn đi!”
Bùi Nhược Thần nhìn nàng, khẽ cười nói: “Ngươi bỏ được?”
A? Ngự Thiên Dung há hốc mồm, “Mấy thứ này không phải là ngươi tìm ra sao, vốn nên là của ngươi, ta luyến tiếc làm gì?”

Của hắn sao? Khuôn mặt lãnh đạm của Bùi Nhược Thần cư nhiên có một chút cô đơn, “Ngươi thật đúng là đứa ngốc! Ta không phải đã nói rồi sao, Đoạn Tâm Thảo và Vô Tình Quả đều là dùng để giải độc cho ngươi.

Tam Sắc Quả còn chưa tới tay, trong khoảng thời gian ngắn sợ là chúng ta cũng không lấy được, đành phải dùng Hỏa Hoa Quỳnh để thay thế, bất quá, không có Tam Sắc Quả sẽ lưu lại một chút di chứng.


“Được rồi, cứ dưỡng thương của ngươi trước đi, ngươi không khỏe lên, thì có ai giải độc cho ta a! Đưa dược thảo cho ta, ta cũng không biết phối chế a!”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần dừng lại trên mặt nàng, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Ngươi không phải còn có Tịch Băng Toàn sao? Không phải tin tưởng hắn có thể cứu ngươi sao?”
“Không phải ngươi cũng biết đó sao, ngươi đã có thể tìm được giải dược trước, ta vì sao lại không tiếp nhận? Dù sao, chúng ta đã thành lập giao dịch rồi a! Làm chi không cần a, ta cũng không phải thật sự ngốc!” Ngự Thiên Dung thập phần khinh thường bĩu môi, thực nghĩ nàng là đồ ngốc sao!
Bùi Nhược Thần có chút sửng sốt, hắn cứ nghĩ nàng tin Tịch Băng Toàn nên không dễ dàng tin vào giải dược của hắn a! Nguyên lai nàng hết thảy đều lựa chọn theo cách có lợi nhất, tốt lắm, thật sự là một nữ nhân khiến hắn không thể không ghé mắt!
Khí huyết cuồn cuộn càng thêm lợi hại, Bùi Nhược Thần lấy một gốc Đoạn Tâm Thảo đưa cho Ngự Thiên Dung, “Nghĩ biện pháp nấu nó thành canh cho ta uống.

” Dặn dò xong liền dựa vào vách núi vận khí, không nói gì nữa.

Ngự Thiên Dung cầm Đoạn Tâm Thảo lên, tay sờ sờ ngực, nàng còn bị thương đó nha, người này cứ vậy mà sai sử nàng như nha hoàn a! Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, nàng biết làm thế nào nấu canh cho hắn a? Khoan đã, ở đây có Lan gia, không xem như là hoang sơn dã lĩnh, Lan gia tuy rằng bị núi lở phá hủy, bất quá, gia cụ hẳn là có thể tìm được một ít!
Phất tay gọi chim mái đến, lưu lại chim trống canh chừng Bùi Nhược Thần, Ngự Thiên Dung liền cùng chim mái bay về hướng Lan gia.


Bay phía trên đại viện Lan gia, Ngự Thiên Dung nhịn không được líu lưỡi, núi lở này thật đúng là quá lợi hại, cơ hồ san bằng toàn bộ Lan gia trang viên thành bình địa!
Trong mắt chim mái cũng thoáng hiện khiếp sợ, “Không ngờ có loại thiên tai này, thật sự là khủng bố, chẳng lẽ Bách Thú Vực Sâu đã đắc tội ông trời?”
Ngự Thiên Dung nghe vậy, nhịn không được bật cười, an ủi vỗ vỗ cánh chim mái, “Yên tâm, đây chỉ là thiên tai, vì vài ngày trước đó liên tiếp có mưa to, mưa ăn mòn núi đá quá mức nên gây ra núi lở, không phải là ông trời giận dỗi gì đâu!”
Chim mái ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên Dung có một chút hoài nghi, “Chủ nhân làm sao mà biết?”
“Ừm, là có một người đã nghiên cứu rồi nói cho ta biết! Trong sách cũng có ghi, bất quá các ngươi chưa đọc qua! Được rồi, đừng dong dài nữa, mau hỗ trợ tìm chút nồi niu đi, tên kia bị thương nặng như vậy, phải mau nấu thuốc cho hắn mới được.


“Chủ nhân sao không nhân cơ hội này giết hắn!” Chim mái bỗng nhiên âm âm nói.

Gì? Ngự Thiên Dung khiếp sợ nhìn chim mái, “Ngươi nói cái gì? Ta làm chi phải giết hắn?”
Chim mái âm hiểm cười, “Chủ nhân, đừng cho là chúng ta không biết, ngươi và hắn cũng không phải là bằng hữu thân thiết gì, hắn thậm chí còn uy hiếp ngươi hợp tác, nếu giết hắn, trên đời này không phải sẽ không còn có ai uy hiếp ngươi sao?”

Ách!!! Ngự Thiên Dung cảm thấy con chim mái trước mắt này căn bản là không phải là chim, mà là một rắn rết mỹ nhân vừa nóng vội vừa âm độc! Bất quá, vì sao nó lại khuyên mình giết Bùi Nhược Thần? Chẳng lẽ là muốn mình và hắn tự giết lẫn nhau, chúng nó trở thành ngư ông đắc lợi, bởi vì chỉ cần bọn họ chết, hai vợ chồng chúng nó liền tự do.

Khỉ thật, tâm cơ của chim chóc bây giờ thật đúng là ghê gớm!
Mỉm cười, Ngự Thiên Dung vỗ vỗ cánh nó, “Yên tâm, ta và hắn tuy rằng không phải là bằng hữu thân thiết, nhưng là những người có liên lụy chặt chẽ với nhau, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không giết hắn.

Cho nên a, ngươi cũng dẹp cái tâm tư châm ngòi ly gián đó đi!”
Chim mái sửng sốt, không ngờ Ngự Thiên Dung lại nói trắng ra ý đồ của nó như thế, xem ra, trí tuệ của nữ nhân này tuyệt không kém, vậy mà tên nam nhân kia còn nhiều lần mắng nàng là đồ ngốc, quả thực chính là khiến nó lầm đường lạc lối!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.