Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 313: Bị Đoạt Trước Một Bước





Nhìn sắc mặt càng lúc càng âm trầm của Bùi Nhược Thần, Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn hắn, “Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta cảm giác không đau nhưng vẫn có chuyện?”
Bùi Nhược Thần thở dài một tiếng, cư nhiên bị kẻ khác đoạt trước một bước! Đáng giận, đã vậy thì không thể không lấy Tam Sắc Quả, nếu không như thế, hắn còn phải tốn gấp đôi tinh lực để giúp nàng giải trừ cổ độc! Nếu bị hắn điều tra ra là ai âm thầm thúc giục cổ độc trong cơ thể nàng, hắn nhất định sẽ làm cho người kia chết rất khó coi!
“Ách, ừm, Bùi Nhược Thần a, ngươi đừng nghiến răng nghiến lợi nha, ta hình như không có đắc tội ngươi a?”
“Hừ, sao lại không có?” Bùi Nhược Thần hừ lạnh một tiếng, hai chữ bất mãn viết thật to trên mặt.

Ngự Thiên Dung ngây người, nàng thật đúng là có trêu chọc hắn? Không thể nào, người này có tức giận cũng không nên lấy nàng làm nơi trút giận nha?
“Ngươi quả thực chính là một tên cực kì ngốc! Rõ ràng đã bị trúng cổ độc, còn không biết cảnh giác cẩn thận, nay lại bị người khác thúc dục cổ độc, vốn còn thời gian một năm, nhưng bây giờ thậm chí còn không đến nửa năm!”
A? Không thể nào! Nàng —— Ngự Thiên Dung ngây ngốc, ai thúc dục?

Xem nàng còn ngây ngây ngốc ngốc, Bùi Nhược Thần cảm giác đáy lòng bỗng dâng lên một cỗ tà hỏa, “Đúng là nữ nhân ngốc nghếch không thể trị! Chết rồi cũng đừng oán người ta ác độc!”
Ngự Thiên Dung không nghe thấy mấy lời này, tiếp tục trầm tư trong thế giới của mình, bỗng nhiên tức giận quát một tiếng, “Mẹ nó! Nhất định là tên Lam Tĩnh Phong chết tiệt kia hại ta!”
Tiếng quát này khiến Bùi Nhược Thần hết cả hồn, trái tim nhịn không được bùm bùm nhảy lên, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, “Ngươi hiện tại kêu lớn thế làm gì, hắn cũng không nghe được, bất quá, có thể tìm được kẻ xuống tay, chứng tỏ ngươi không đến nỗi ngốc lắm!”
Ách! Lời này, nói thật sự là không lưu tình! Ngự Thiên Dung buồn bực liếc mắt nhìn hắn, “Uy, ngươi đừng luôn tự cho là đúng, chọc giận ta, coi chừng ta bỏ ngươi lại ở trong này, tự mình về nhà! Hừ!”
Ách, dám uy hiếp hắn a, Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Ngươi tính như vậy sao?”
Ngự Thiên Dung nhìn nụ cười ôn nhu kia của hắn, bỗng nhiên kinh hồn táng đảm, thằng nhãi này cười âm hiểm như thế, tuyệt đối không có ý tốt, vội vàng lắc đầu, “Ha ha, nói giỡn, nói giỡn thôi, ta sao có thể bỏ lại ngươi a! Với lại, ta cũng không phải kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a! Ha ha, chỉ tại hơi nhàm chán, mới nói giỡn với ngươi chút thôi.


“Ừm, vậy thì tốt, ta nghĩ ngươi nếu thực bỏ đi, ta cũng lười làm giải dược, mặc ngươi tự sinh tự diệt.

Ta nghĩ, cho dù là Tịch Băng Toàn, trong nửa năm, hắn cũng không thể chuẩn bị đầy đủ hết dược liệu!”
Độc!
Ngự Thiên Dung bĩu môi, đi qua thêm củi, “Hết thảy thuận theo tự nhiên đi.



“A… Ngươi thật đúng là thoải mái!”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, chậm rãi nói: “Không phải là thoải mái, chỉ là không muốn quá miễn cưỡng bản thân, lại càng không muốn miễn cưỡng người khác, nếu hắn đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm được giải dược, ta sao lại không biết xấu hổ trách hắn? Ai mà không muốn sống sót a? Phàm là không phải bị bệnh hoặc là thần kinh có vấn đề, người nào không muốn sống lâu vài năm? Nhưng nếu vận mệnh thật sự không cho ngươi đi con đường quá dài, ngươi còn có thể nghịch thiên sao? Không phải có câu: tẫn nhân sự nghe thiên mệnh sao!”
Vận mệnh? Bùi Nhược Thần nao nao, ngẩng mặt lên nhìn thiên không, hắn làm sao mà tin vào vận mệnh.

Không biết kể từ ngày nào, hắn biết, cái gọi là vận mệnh chính là dựa vào thực lực quyết định.

Nếu ngươi đủ cường đại, như vậy, chính là ngươi quyết định vận mệnh của người khác, còn ngược lại, chính là người khác quyết định vận mệnh của ngươi!
Cho nên, hắn phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, vĩnh viễn không thể ngừng lại! Chỉ có trở thành kẻ mạnh nhất, mới có thể nắm chắc nhân sinh của chính mình!
“Uy —— “
Một bàn tay như ngọc phe phẩy trước mặt hắn, Bùi Nhược Thần bừng tỉnh, giật mình nhận ra bản thân thất thố, nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Làm sao vậy?”

“Ngươi hỏi ta làm sao vậy? Ta phải hỏi ngươi làm sao vậy mới đúng! Đang nói chuyện với ngươi, ngươi làm chi bỗng nhiên thần bơi a?”
Thần bơi?
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Nghĩa là thất thần a, không ngờ ngươi cũng có lúc thất thần trước mặt người khác, thật hiếm có a! Bình thường nhìn ngươi đều là bộ dạng thế ngoại cao nhân, phiêu dật công tử, ta còn tưởng rằng ngươi muốn thành tiên!”
Thành tiên? Bùi Nhược Thần phì cười ra tiếng, “Ngươi còn muốn thành tiên?”
“Hứ, đừng có nói lung tung, ta mới không có ngốc như vậy đâu! Ta a, là loại người chỉ nguyện làm uyên ương không muốn làm tiên*.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.