Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 322: Hai Cái Bùi Nhược Thần





Đêm khuya, trăng sao bị mây che mờ, hai con chim to vỗ cánh bay khỏi Bách Thú Vực Sâu thẳng lên chín tầng mây, dưới ánh trăng mênh mông bay về hướng tới kinh thành Ly Quốc…
Hai chữ Bùi Phủ xuất hiện trước mắt, Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn hắn, “Vì sao không phải là về nhà của ta?”
“Bộ dáng hiện tại của ngươi thích hợp về nhà sao?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Hứ, chỉ là tóc trắng thôi, đâu có cái gì to tát lắm! Ta nói nha, ngươi có phòng bị Phượng Hoa đi nữa cũng không cần phải đề phòng như vậy đi! Hắn có đáng giá để ngươi cố kỵ như vậy sao?”
“Đồng bọn một khi trở thành kẻ địch đều rất phiền toái, trừ phi ngươi ngay từ đầu đã dự đoán trước kết quả như vậy.

Mà ta, ngay từ đầu đều không nghĩ hắn sẽ phản bội ta!”
“Thế thì cũng không cần ta đi theo chịu xúi quẩy chung với ngươi a!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Vậy thì ngươi oán tên Phượng Hoa kia đi, ai bảo hắn coi trọng ngươi? Hắn khiến ta khó chịu, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn! Mà, từ trước đến nay, ta chỉ mới bắt được một nhược điểm của hắn: ngươi!”
Gì? Nàng? Phượng Hoa thích nàng? Giỡn cái gì vậy, tên Phượng Hoa miệng độc không chừa một ai kia cư nhiên thích nàng? Ha ha… “Chuyện đùa này tuyệt không buồn cười!”
“Ta không nói đùa.

” Bùi Nhược Thần nghiêm trang nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ, “Bất quá, tóc của ngươi giờ đã thành màu trắng, không biết hắn có chịu được không? Ừm, đây là một chuyện rất thú vị, ta nhớ tên kia tựa hồ không thích bạch lão thái bà!”
“Uy, ngươi nói chuyện phải biết chú ý một chút chứ, ta chỉ là tóc trắng mà thôi, làm sao là lão thái bà được?”


“Thiếu gia, nên nghỉ ngơi!” Trong viện bỗng nhiên truyền ra một giọng nói.

Bùi phủ ngoại trừ Bùi Nhược Thần còn có vị thiếu gia nào nữa? Ngự Thiên Dung nghi hoặc vươn người nhìn ra bức tường, mắt vừa thấy liền choáng váng: “Kia —— ưm ——” nơi đó sao còn có một Bùi Nhược Thần nữa?
Đáng tiếc, Bùi Nhược Thần một phen bưng kín miệng của nàng, “Suỵt, đừng lên tiếng.


“Ưm—— ửm——” Ngự Thiên Dung đưa tay chỉ chỉ bóng người trong viện Bùi gia.

Bùi Nhược Thần giương mắt nhìn lên, ánh mắt khẽ lạnh lùng, nhưng không khiếp sợ như Ngự Thiên Dung, “Bất biến ứng vạn biến, ngươi đừng lên tiếng để tránh đả thảo kinh xà!”
Ngự Thiên Dung kéo tay hắn ra, tính cho nàng chết ngạt a! Lại nhìn người ở trong viện kia, giống, y hệt, quả thực chính là giống nhau như đúc, chẳng lẽ là song bào thai? Không thể nào!
“Hắn chắc là người do Phượng Hoa an bài, ngươi đừng lộ ra.

Xem ra chúng ta vẫn là tìm khách sạn ở tạm đi!”
Phượng Hoa làm sao tìm được —— ách, chẳng lẽ là dịch dung, vậy cũng quá giống đi, ngay cả thân hình cũng giống nhau như đúc! Nếu không phải bên cạnh nàng còn có một người nữa, khẳng định cũng khó phân thiệt giả!
Bùi Nhược Thần kéo Ngự Thiên Dung rời đi, xuyên qua mấy con đường, đến gõ cửa một khách sạn.

Một tiểu nhị mắt buồn ngủ mông lung đi ra, “Ai a!”
“Chúng ta muốn ở trọ, hai gian phòng thượng hạng.


Tiểu nhị bị thanh âm lãnh liệt làm một chút, nhất thời tỉnh ngủ, mở to hai mắt tình âm thầm đánh giá hai người khách, nam nhân ngọc thụ lâm phong, nữ nhân dáng người xinh đẹp tuyệt trần, bất quá lại che mặt, toàn bộ đầu đều bị khăn voan đen vây quanh, chỉ có đôi mắt màu lam nhạt đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa khiến tiểu nhị cảm thấy hàn ý hạ đi phần nào.

“Tiểu nhị!” Bên tai lại truyền đến thanh âm lạnh lùng.


Tiểu nhị cả kinh, vội vàng hoàn hồn, “Mời hai vị vào bên trong, phòng còn có rất nhiều.


“Cho người nấu nước ấm mang lên, đây là thưởng cho các ngươi.

” Nói xong Bùi Nhược Thần lấy ra một lượng bạc.

Hai mắt tiểu nhị lập tức sáng lên, người có tiền a! Tiểu nhi nhận bạc, mặt mày đầy tươi cười thỉnh hai người bọn họ lên lầu, “Mời công tử, tiểu thư lên đây, tiểu nhân lập tức cho người chuẩn bị, hai vị nếu còn cần thứ gì cứ việc căn dặn!”
“Nếu cần gì sẽ gọi ngươi, khi không gọi thì các ngươi đừng đến quấy rầy.


“Vâng, vâng, công tử xin yên tâm, chúng ta rất có chừng mực.


Đêm nay đúng là phát tài a, chỉ là cho thưởng mà đã là một lượng bạc, thật là may quá! Tiểu nhị vừa đi vừa nhỏ giọng hát, gọi người đi chuẩn bị nước ấm.

Thư thư phục phục tắm xong, Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung đều thập phần thoải mái nằm trên giường, lúc ở Bách Thú Vực Sâu, hai người bọn họ đều phải ngủ giường đá a! Cứng rắn quá mức, quả thực là một loại tra tấn, huống chi giờ đang là mùa đông.


Bất quá, Ngự Thiên Dung ngủ không được, nàng rất muốn về Hội Họa Viên thăm Duệ Nhi và mọi người, còn có Phượng Hoa có thực đã giải quyết chuyện Triển Cảnh theo lời Bùi Nhược Thần không.

Lẳng lặng lắng nghe tiếng tình hình cách vách, có vẻ không có động tĩnh, chẳng lẽ hắn đang ngủ? Ngự Thiên Dung rón ra rón rén đi đến cửa sổ… Xác định không kinh động đến người cách vách, Ngự Thiên Dung mới trực tiếp bay ra khỏi cửa sổ.

Kể ra thì thật là bực mình, tuy rằng xúi quẩy bị hắn kéo xuống vực, gặp được một chút chuyện tốt, thực lực tăng lên một ít, nhưng cuối cùng vẫn là thua dưới trướng Bùi Nhược Thần, mà có lúc nào nàng thắng được hắn đâu? Sức mạnh nắm đấm chính là đạo lý a!
Bùi Nhược Thần lẳng lặng nhìn thân ảnh xẹt qua bức tường khách sạn, mỉm cười, chẳng lẽ nhìn hắn có vẻ vô dụng đến vậy? Thân ảnh chợt lóe, đi theo thân ảnh phía trước rời khỏi.

Trở lại Hội Họa Viên, Ngự Thiên Dung rõ ràng cảm giác được hơi thở bên trong có điểm khác, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Duệ Nhi của nàng đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ tên Hạ Duyệt kia không ở nhà?
“Trùng hợp thật, có người cũng theo dõi tiểu tử kia!”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng Bùi Nhược Thần truyền đến, làm Ngự Thiên Dung sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống tường, thật vất vả ổn định thân mình, Ngự Thiên Dung trừng mắt liếc xéo hắn một cái, “Ngươi theo dõi ta làm gì?”
“Là ngươi một mình rời khỏi ta, giờ còn lớn tiếng nữa à? Ta đã nói rồi, trước khi ta và Phượng Hoa ngả bài, không được tự tiện hành động sao?”
Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, “Ta chán ghét bị kẻ khác uy hiếp, ngươi đừng quên, chúng ta chỉ đồng bọn hợp tác!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.