Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, “Ta thực không rõ, ta và ngươi tính ra không gặp mặt được mấy lần, vì sao nàng lại cảm thấy ta câu dẫn ngươi? Hay là người nào đó ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sau đó bị nữ nhân trong nhà phát hiện, nên mới đổ tội lên người ta?”
Ách! Bùi Nhược Thần trừng lớn mắt nhìn nữ nhân trước mắt, nàng sao có thể nghĩ như vậy a? Cốc Vân nghĩ cái gì đó là chuyện của nàng ta, sao lại xách đến hắn? “Ngươi ngốc a!”
“Hừ, ai biết ngươi có phải là một tên ngụy quân tử hay không!”
“Ngươi!” Bùi Nhược Thần thực không nói gì nổi, những khi nữ nhân không phân rõ phải trái đều ăn nói lung tung như vậy sao?
Bỗng nhiên Ngự Thiên Dung thu hồi vẻ tức giận, vẻ mặt hàn sương nhìn hắn, “Bây giờ, ta nhắc nhở ngươi, nếu nàng còn dám mạo phạm ta, hoặc là Hội Họa Viên của ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ngươi tốt nhất về nhà canh chừng nữ nhân nhà mình cho tốt, bằng không, ta mặc kệ đứa nhỏ trong bụng nàng có phải là con của ngươi hay không, đều giết không tha!”
Nói đến đứa nhỏ, ánh mắt Bùi Nhược Thần trầm xuống, bất quá, hắn vẫn im lặng không ra tiếng.
“Uy, nói chuyện với ngươi a!” Ngự Thiên Dung thấy hắn không mở miệng càng thêm nổi nóng, người này cũng quá mức, phát hiện lão bà nhà mình đi giết người, còn có thể lãnh đạm như thế! Đáng giận!
Ngự Thiên Dung thân ảnh chợt lóe, thằng nhãi ranh nhà ngươi đã không để ý tới lời của ta, ta đây cần gì phải để ý tới ngươi!
“Ngự Thiên Dung!” Bùi Nhược Thần vội vàng lắc mình đuổi theo.
Đáng tiếc Ngự Thiên Dung căn bản không thèm nghe hắn, trực tiếp bỏ chạy.
Bùi Nhược Thần vốn đã biết khinh công của mình không bằng Ngự Thiên Dung, giờ mới thấy thực buồn bực, bởi vì, Ngự Thiên Dung căn bản không cần giao thủ với hắn, chỉ cần chạy lấy người đã là một cái đại nguy hiểm với hắn!
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung đang đi phía trước lại dừng lại, Bùi Nhược Thần trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy lên, vừa mới đứng vững thì nghe giọng nói lạnh lùng của Ngự Thiên Dung truyền đến, “Cốc gia ở đâu?”
“Ngươi không biết?” Bùi Nhược Thần kỳ quái nhìn nàng, Cốc phủ, là phủ của đương triều Thừa tướng a, nàng cư nhiên không biết?
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Ta đã nói là quên hết mọi chuyện cũ, làm sao biết nhà ai ở đâu a, Cốc phủ cũng không phải hoàng cung, ta không biết thì có gì kỳ quái!”
Mất trí nhớ? Nga, còn có lý do hay ho này a! Bùi Nhược Thần có chút không nói gì nổi, đưa tay chỉ về hướng tây nam, “Bên kia, tòa trang viên lớn nhất chính là phủ Thừa tướng.
Ngươi định đi làm cái gì?”
“Hừ, diệt cả nhà nhạc phụ nhà ngươi!”
A? Bùi Nhược Thần nhìn nàng như nhìn thấy quái vật, “Ngươi choáng váng? Phủ Thừa tướng là nơi mà ngươi nói diệt là có thể diệt?”
Nếu Cốc Vân ở đây nghe được câu này, nhất định sẽ tức đến hộc máu, đứa con rể này khi nghe tin nhà mẹ đẻ của lão bà mình sắp bị người ta diệt môn, không những không duy hộ mà còn lo lắng cho sự an nguy của kẻ đang chuẩn bị đi diệt môn, thật sự là buồn cười!
“Ngươi mới là đồ ngốc, ta chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi, bất quá vẫn là phải đi, nếu không dọa bọn họ một chút, bọn họ làm sao biết bản thân đã lộ hành tung?” Ngự Thiên Dung thở dài, “Vì sao ta lại phải đắc tội nhiều người như vậy a?”
Trầm mê một hồi lại lắc đầu, “Không đúng, hẳn là Ngự Thiên Dung trước kia vì sao lại đắc tội nhiều người như vậy? Khiến cho ta hiện tại muốn sống bình yên cũng không được! Ai… chẳng lẽ giống như người ta nói, thượng đế mở cho ngươi một cánh cửa sổ, đồng thời cũng sẽ đóng lại một cánh cửa khác?”
Nữ nhân này đang nói cái gì a? Bùi Nhược Thần khó hiểu, đắc tội nhiều người như vậy còn không phải chính nàng đi trêu chọc sao!
“Uy, ngươi có biết vì sao Ngự Thiên Dung trước kia chọc phải nhiều người như vậy không?” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên than nhẹ hỏi.
Bùi Nhược Thần trầm ngâm một hồi, không biết có nên nguyện ý tán gẫu một hồi với nữ tử trước mắt này, cuối cùng chậm rãi nói, “Ngươi trước kia, đối với ai đều không quả quyết, nhát gan sợ phiền phức, nhưng chỉ có một việc, đối với một người, ngươi lại không chút do dự, còn không từ thủ đoạn, người kia chính là Nam Cung Tẫn!
Nguyên bản hai nhà các ngươi từ lúc bắt đầu tương giao, các trưởng bối đã có ý cho các ngươi tiếp xúc, nghe nói, sau lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền đối Nam Cung Tẫn nhất kiến chung tình! Vốn chuyện này cũng không có gì to tát lắm, bất quá, ai cũng không thể ngờ Ngự Liên cũng thích Nam Cung Tẫn.
Đương nhiên, chuyện này Hoàng Thượng khả năng không biết, cũng có thể là biết, dù sao hắn biểu hiện ra ngoài là không biết.
Lão già Ngự gia luôn sủng ái Ngự Liên, nhưng chuyện này lại không thuận theo ý nữ nhi, rất khiến người ta khó hiểu, bất quá, nếu sau lưng hắn còn có một chủ tử, việc này có thể lý giải.”
“Sau lưng? Sau lưng Ngự gia còn có người khác?” Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi biết cái gì?”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Chuyện này thì ngươi không cần biết nhiều lắm.
Dù sao ngươi a, chính là vì vậy mới đắc tội Ngự Liên, bị nàng oán hận, sau đó xuất hiện Hồng Nhan Tôn Chủ, bất quá tên Vô Nhan kia, không hiểu đã bị Ngự Liên làm gì mà lại đồng ý cho mượn thế lực của mình.
Không chừng là tên đó coi trọng Ngự Liên! Sĩ vị tri kỷ giả tử*, nam vì hồng nhan bỏ mạng cũng là thực bình thường.
Bất quá, ta vẫn thấy kỳ quái, Vô Nhan sao lại có liên quan đến Tịch Băng Toàn.
Điểm này thì phải cần ngươi đi hỏi Tịch Băng Toàn.”
* Câu đầy đủ là: “Sĩ vị tri kỷ giả tử, nữ vị duyện kỷ giả dung”.
Nghĩa là: kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, người đẹp vì tình lang mà trang điểm
“Có cơ hội ta sẽ hỏi hắn.”
“Không phải có cơ hội, mà là ngươi nhất định phải hỏi rõ ràng, ta đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn để chờ đợi, nếu hỏi không rõ, ta không ngại xem Tịch Băng Toàn là kẻ địch của ta.”
Ngự Thiên Dung cả kinh, nhìn hắn, “Ngươi định làm cái gì?”
“Chuyện ta muốn làm rất đơn giản, bất quá, hiện tại không cần giải thích với ngươi, theo như cách nói lúc trước của ngươi, chúng ta hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác thôi.”
Hứ, Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Được, ta sẽ hỏi, dù sao thủ hạ của người này đã trực tiếp động thủ hại ta.”