Nữ tử lục y vừa nghe như vậy, ánh mắt xoay tròn, lúc nhìn sang nhóm người Triển Cảnh đã thêm một chút bất mãn, “Các ngươi quả nhiên là muốn cướp tiền?”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn nữ tử lục y kia một cái, không nói gì, chỉ âm thầm thở dài một tiếng, xem ra, xuất môn bất lợi a!
Mà Ngự Thiên Dung ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Triển Cảnh tuy rằng định giải thích nhưng thấy phu nhân không nói lời nào, hắn cũng trầm mặc đi theo sau Ngự Thiên Dung.
Nữ tử lục y bị bọn họ rõ rành rành xem thường, tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời, “Đứng lại!”
Đáng tiếc, dù nàng tức giận đến mặt đều đỏ, ba người Ngự Thiên Dung vẫn như trước không có ý định dừng lại, còn đi xa thêm vài chục bước ——
Chát…
Trường tiên xé gió mà đi, mới ngăn lại đường đi của ba người bọn họ, nữ tử lục y phẫn nộ nhìn bọn họ, “Các ngươi rất không coi ai ra gì!”
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn nàng một chút, lãnh đạm hỏi, “Không biết cô nương là loại người nào, có tư cách gì mà ngăn lại đường đi của chúng ta?”
“Ta —— các ngươi khi dễ người khác còn dám ngạo mạn như vậy?”
“Khi dễ người khác? Nữ hiệp, à, không, ta nghĩ hẳn là kêu ngươi hạt nữ*, ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta khi dễ người khác? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hay là lỗ tai nào của người nghe được? Hửm?”
* Đây là một kiểu chơi chữ, hiệp nữ với hạt nữ đọc gần giống nhau.
Hạt nữ là cô gái mù mắt.
Nữ tử lục y bị chọc tức đến mặt đỏ bừng, trường tiên bay tới giáo huấn Ngự Thiên Dung, “Chắc chắn là thứ chủ tử tự coi là đúng như ngươi đã ra lệnh khi dễ người khác!”
“Câm mồm!” Triển Cảnh hoàn toàn không nhịn nổi nữa, hắn thật sự không muốn ra tay quá nặng trước mặt phu nhân, nhưng nữ nhân này thật sự là rất ngu xuẩn.
Nữ tử lục y bị quát, cảm giác thật là ủy khuất, nàng bất quá là muốn làm việc thiện thôi, vì cái gì lại gặp phải ác nhân?
Nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, tất cả mọi người đều bắt đầu kêu rên, đại tỷ, ngươi đi nhanh đi, đã không rõ ràng tình hình thì thôi, ngươi còn muốn đi giúp tên vô lại đó, đây là kiểu đạo lý gì a?
“Đi.” Ngự Thiên Dung cũng cảm thấy rất không nói gì nổi, nữ nhân như vậy tuyệt không nên để ý tới.
“Không được đi, nếu đi, ta sẽ trở về nói cho tỷ tỷ ta biết các ngươi khi dễ ta, tỷ ấy sẽ phái người bắt các ngươi đem đi thẩm vấn!”
Ách!
Ngự Thiên Dung xoa trán, hôm nay là ngày gặp hạn đặc biệt? Vừa ra khỏi cửa liền gặp tai tinh? “Đi, ta thích đi nên ta sẽ đi!”
“Không được đi!” Nữ tử lục y lại tung trường tiên ra, tạo ra luồng gió mãnh liệt, định tập kích đám người Ngự Thiên Dung.
Triển Cảnh đương nhiên là người thứ nhất ra đấu, Bùi Nhược Thần thú vị nhìn tình hình chiến đấu, nhìn vài lần liền thu hồi ánh mắt, bởi vì hắn cảm thấy không thú vị a!
“Tiểu thư —— “
Bảy, tám người trẻ tuổi vội vàng chạy tới, thấy nữ tử lục y đang giao thủ với người khác, trong lòng chấn động, tiện đà cùng nhau vây công lên, “Dám thương hại tiểu thư nhà chúng ta, ngươi muốn chết!”
Ngự Thiên Dung phiền chán thở dài, tính cách của đám hộ vệ này thật giống tiểu thư nhà bọn họ a.
Liếc mắt nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Bùi Nhược Thần, ngươi đi xử lý chuyện này cho ta.”
Bùi Nhược Thần cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng, “Lợi tức rất cao nha!”
Ngự Thiên Dung phủi tay vỗ một cái, “Cút!”
Mọi người chỉ thấy bầu trời hiện lên một bóng trắng, sau đó, một tràng kêu đau liên tiếp vang lên, hiển nhiên là đám người Lưu vô lại thiếu gia lại bị đánh đau một trận nữa.
Nữ tử lục y thấy Bùi Nhược Thần cư nhiên tránh thoát bọn họ, tức đến mức rất muốn đánh bẹp gương mặt tuấn tú đó.
Nam nhân này thật không biết xấu hổ, cư nhiên còn muốn động thủ đả thương người khác, “Uy, ngươi tên là gì, làm người sao lại kiêu ngạo như thế, thật sự là uổng làm đại trượng phu.”
“Ta là người thế nào, không cần cô nương hỏi đến, bất quá, cô nương, ngươi không nên được gọi là hiệp nữ, hẳn là gọi hạt nữ, bởi vì mắt của ngươi căn bản không phải dùng để nhìn, nếu có thì chắc là để nhìn lén.”
Hạt nữ? Nữ tử lục y nghe vậy, giận sôi lên, rút kiếm liền đâm thẳng về phía Bùi Nhược Thần…
Cường hãn! Ngay cả Ngự Thiên Dung cũng không thể không khen, thật sự là một hạt nữ!
Vô cùng đơn giản, ba chiêu, không nhiều không ít, nữ tử lục y bị Bùi Nhược Thần một chưởng chụp bay.
Nguyên bản đang vây công Triển Cảnh, đám hộ vệ thấy thế liền chấn động, hai người trong số đó vội vàng bứt ra tiến đến cứu trợ, mà mấy người còn lại lập tức chia làm hai đội vây công Triển Cảnh và Bùi Nhược Thần.
Hành động có tổ chức, phối hợp có ăn ý, đám người này không đơn giản, Triển Cảnh còn bị ba người trong số đó bám trụ a! Là hạng người gì mới có hộ vệ như vậy?
Bỗng nhiên, Triển Cảnh nhìn thoáng qua Ngự Thiên Dung, tựa hồ đang hỏi có nên hạ sát thủ hay không.
Ngự Thiên Dung thật không nói gì nổi, giờ đang là ban ngày nha, chẳng lẽ thật muốn chém giết trước mặt dân chúng? Hướng hắn lắc đầu, ý bảo lên đường thôi, Triển Cảnh nhận được lệnh, cũng không ham chiến, bức lui bọn họ liền trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung.
Giết thì còn được, chứ hắn không có hứng thú với chuyện đánh nhau chỉ để luyện kiếm!
Bùi Nhược Thần thì không được khách khí như vậy, trực tiếp tung chưởng chụp bay đám người, mới chậm rì rì lại gần Ngự Thiên Dung, “Bọn họ không phải người của Ly Quốc.”
“Vậy là ai?”
“Bây giờ còn không rõ ràng lắm, bất quá hẳn là có liên quan đến hoàng thất, bằng không, hộ vệ bình thường sao có thể giỏi như vậy?” Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, đến tột cùng là ai? Nữ tử lục y kia không giống người có nhiều có tâm cơ, nhưng đám hộ vệ đó không phải là loại người hời hợt a! “Chúng ta còn có việc, những người này tạm để sang một bên đi!”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Vậy thì đi thôi!”