Vương Sí bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội kêu trụ Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, tại hạ có một thỉnh cầu, không biết phu nhân có thể hỗ trợ không?”
“Chuyện gì?”
“Chính là ba tháng sau là ngày mừng thọ tổ mẫu của ta, ta nghĩ muốn tặng một bức chúc thọ đồ, độ dài khá lớn, không biết phu nhân có thể hỗ trợ hay không… Đương nhiên, giá sẽ không bạc đãi phu nhân.”
Ngự Thiên Dung khẽ nhếch khóe môi: “Vương thiếu gia chuẩn bị ra giá bao nhiêu đâu?”
“Hai trăm lượng như thế nào?” Vương Sí cảm thấy giá này đã rất cao.
Tràn đấu giá vừa nãy là vì tranh giá với tướng quân mới khiến cho hai người vô duyên vô cớ tốn không ít bạc, trên thực tế, một bức tranh bình thường, giá trên một trăm lượng đã là rất quý.
Làm thương nhân, hắn luôn nắm rõ giá thị trường.
Bất quá, hắn cũng không hối hận ra giá mua những bức họa kia.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Giá thật ghê gớm, bất quá, Vương gia là đại phú thương trong kinh thành, một chút tiền ấy cũng không xem là nhiều.
Năm trăm lượng, ta có thể dựa theo yêu cầu của ngươi vẽ ra một thứ có thể khiến ngươi vừa lòng.”
Ách —— Vương Sí là thương nhân, thương nhân tự nhiên là khôn khéo, mới vừa rồi nâng giá đã là nể mặt… Bất quá nghĩ đến một mặt thương cơ khác, Vương Sí cắn răng một cái: “Hảo, quyết định như vậy đi.”
“Tốt lắm, thật rất có hiếu a, vậy đi, Vương thiếu gia hãy chọn một ngày gần đây tới nhà ta thương lượng nội dung bức hoạ, ta sẽ làm ngươi vừa lòng.”
Vương Sí nghe vậy vui vẻ: “Kia —— “
“Thành tây, phố An Viễn, Hội Họa Viên.”
“Hảo, ngày khác Vương mỗ sẽ sắp xếp tiến đến bái phỏng.”
…
Tiếng đàn du dương vang lên trong rừng trúc, toát ra vẻ thản nhiên yên tĩnh, còn có chút cô độc, bi thương, mê võng.
Liễu Quân Thư lẳng lặng nghe, tâm bị tiếng đàn rung động, loại hương vị thanh nhiên phiêu dật nhuộm đẫm không khí, lây sang hắn.
Hắn trong lòng vừa động, đi theo tiếng đàn, dọc theo đường mòn trong rừng trúc, chậm rãi hướng vào sâu bên trong.
Trúc xanh thưa thớt, hương hoa cúc nhè nhẹ bay vào mũi, Liễu Quân Thư tim đập càng lúc càng nhanh, tiếng đàn dẫn bước hắn đi, thẳng về phía trước.
Xuyên qua rừng trúc, hắn thấy một tiểu đình thanh nhã, nằm giữa một cái hồ nhỏ, trông hết sức khéo léo linh lung, lộ ra nét thoát tục hiếm có.
Hắn rốt cục thấy người đánh đàn.
Những cánh hoa rực rỡ rơi rụng, kéo thành hàng theo gió bay lên, ở giữa không trung xoay tròn, tựa như những dải lụa biên biếc, phiêu dật, thanh tú….
Trong đình, trước bàn đá cẩm thạch bóng loáng, là vị nữ tử đang ngồi, lá trúc dài rơi trên mái tóc đen, trên làn áo trắng của nàng, hai tròng mắt màu lam nhạt độc đáo tỏa ánh sáng nhu hòa, lại có vẻ thản nhiên, cô đơn.
Mái tóc đen xõa dài trên làn áo tuyết trắng, hiện ra vẻ đẹp u tĩnh, thanh lịch.
Cư nhiên là nàng!
Liễu Quân Thư thất thần, chính là nàng sao?
Hắn đêm khuya lẻn đến Hội Họa Viên, vốn muốn nhìn thử một chút, xem nữ tử có thể làm cảm xúc Nam Cung Tẫn dao động đến tột cùng có bản sự gì, vì sao trước đây hắn lại không lưu tình chút nào hưu nàng, nghe nói còn phế đi hai tay nàng, vậy mà những ngày gần đây lại biểu hiện ra tựa hồ có thâm ý khác.
Nếu không, lấy Nam Cung Tẫn tính tình, sao lại chỉ vì mua mấy bức họa mà phải tự mình đến hội đấu giá, còn cùng Vương Sí trả giá!
Thế nhân đều nói nàng không biết liêm sỉ, không tuân thủ nữ tắc, tham luyến nam sắc, thậm chí còn dưỡng nam sủng sau tướng quân.
Những lời đó có thật không? Vì sao một nữ tử mang xú danh như vậy lại có nét thản nhiên, thanh lịch thế này? Chẳng lẽ hết thảy trước kia đều là giả dối, hay là trước mắt mới là giả dối?
Không, không có khả năng! Khúc đàn này, tâm tình này, đều làm hắn trầm luân, một nữ tử tốt đẹp như thế, như thế nào có thể là vị Hộ Quốc phu nhân kia?
Nhất định là đã có điều gì không đúng!
Liễu Quân Thư còn đang lo sợ không yên, trong đình lại truyền ra tiếng hát mơ hồ:
Lá cây xanh miết níu lấy tay áo ta
Ta phiêu du mơ hồ như đang trong mơ
Trong đôi mắt đẹp chứa vài tia phong sương, vài tia sầu
Mơ mơ màng màng ta không thể hồi đầu
Dòng nước xanh biếc nay đã thành nương dâu
Viễn cổ phong tình cảnh sắc xanh mượt
Một cánh hoa rơi, không thấy ai đón lấy
Vựng vựng huyễn huyễn hoa bay vào ánh nắng rực rỡ,
Trăm ngàn năm sau, ngươi còn nhớ đã nhưỡng chén rượu này
Nơi thế ngoại đào nguyên đem hồng nhan ta bỏ lại
Ngày này tháng kiếp trước, ta đã túy ngã vào lòng ngươi
Nơi thế ngoại đào nguyên tỉnh lại đã vài cái xuân thu
…
(* Mình nghĩ tác giả hẳn là mượn một bài hát nào đấy, vấn đề là mình không biết đó là bài hát gì, nên ko thể edit ra ngô ra khoai cho lắm! Đại loại là một bài hát hơi buồn, có chút nuối tiếc quá khứ hoặc là hối hận về một chuyện cũ *)
Sẽ không, nữ nhân này tuyệt nhiên không phải lại vị phu nhân khó nghe kia của Nam Cung Tẫn! Liễu Quân Thư thất thần nhìn nữ tử trong đình, nàng phiêu nhiên như vậy, thanh nhã như vậy, thực khiến cho người ta không đành lòng tiết độc!
“Các hạ đã nghe đủ chưa?” Thanh âm lạnh lùng ngắt dòng suy nghĩ của Liễu Quân Thư, không biết khi nào, bên cạnh hắn đã có thêm một bóng người.
Ngoái đầu nhìn lại, hắn liền nhận ra nam tử này.
Hắn chính là nam tử lúc ban ngày canh giữ bên cạnh Ngự Thiên Dung, hắn là hộ vệ?
Vì sao hắn lại nhìn thấy địch ý trong mắt của gã, tựa hồ như bất mãn mình xuất hiện, quấy rầy hảo sự của bọn họ.
Không thể nào, Liễu Quân Thư lập tức dứt bỏ ý tưởng kì quái trong đầu, một cái hộ vệ sao có thể phát sinh ái muội gì với chủ nhân! Giờ khắc này, hắn rất khó tin tưởng nữ tử trong đình kia là một nữ nhân có quan hệ ái muội với thị vệ của mình.
Có lẽ vì cố ý muốn chọc giận nam tử trước mắt, Liễu Quân Thư nói một câu đến bản thân cũng thật bất ngờ: “Còn chưa đủ!”