Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 344: Thiếu Chủ





Ngự Thiên Dung thật sự choáng váng, nam nhân thời đại này đã cởi mở đến thế này rồi sao? Cư nhiên ấp ấp ôm ôm trước mặt nữ tử?
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Thanh âm lạnh lùng như một gáo nước lạnh thức tỉnh một già một trẻ còn đang náo nhiệt, Bùi Nhược Thần nhìn hai người, ánh mắt có chút hờn giận, “Tiểu Tam, là ngươi nói cho Viên lão?”
Tiểu tam lập tức câu thúc, cúi đầu chăm chú quan sát sàn nhà.

Viên lão ha ha cười, vung tay vỗ mạnh lên vai Bùi Nhược Thần, “Tiểu tử, khá lắm, đủ vị! Ha ha ha! Hảo tiểu tử!”
Bùi Nhược Thần bị vỗ không hiểu ra sao, thế này là thế nào a? Nhìn sang Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung cũng là vẻ mặt ngẩn ngơ.

“Viên thúc, thúc làm sao vậy?” Bùi Nhược Thần không thể không mở miệng hỏi, lão nhân này sao giống như đã trải qua kích thích quá lớn?
Viên lão thở dài một tiếng, nhìn Bùi Nhược Thần, “Tiểu tử, trưởng thành, càng ngày càng có tiền đồ a! Chuyện có con quan trọng như vậy cũng không nói cho chúng ta một tiếng! Ai, thật sự là đáng giận a!”

A?
Bùi Nhược Thần lúc này bắt đầu hiểu được, quay đầu nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi nói?”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Ta nghe bọn họ nói chuyện, tưởng là bọn họ biết, nên hỏi một câu ‘làm sao các ngươi biết’, sau đó, bọn họ cứ như vậy.


Bùi Nhược Thần gục đầu xuống, ngươi nói một câu như vậy, ai cũng nhìn ra được đáp án a! Thật sự là không biết nên nói thế nào, nữ nhân này rõ ràng không ngốc, sao lại có lúc ngốc không chịu nổi như vậy chứ?
“Tiểu tử, nghe khẩu khí này của ngươi, tựa hồ còn muốn gạt chúng ta a?”
Bùi Nhược Thần nhún nhún vai, “Đó là một chuyện ngoài ý muốn!”
“Ha ha, hiểu được, hiểu được, người không phong lưu uổng thiếu niên! Bất quá, đứa nhỏ đều có, ngươi cũng nên mang về chúng ta nhìn một cái, tốt xấu cũng nên nhận thức tổ tông a!”
Nhận thức tổ tông? Sắc mặt Ngự Thiên Dung nhất thời không được tự nhiên, nàng không nghĩ mất đi đứa con ngoan như Duệ Nhi đâu!
Bùi Nhược Thần nhìn vẻ mặt của nàng, khẽ mỉm cười, quay sang Viên lão than nhẹ một tiếng, “Không phải ta không mang theo, mà là nàng không muốn a!”
“Cái gì?” Viên lão trừng mắt lớn như chuông đồng, nhìn Ngự Thiên Dung, “Cái kia, vị —— cô nương, ngươi vì sao không đồng ý a? Chẳng lẽ là không hài lòng tên tiểu tử này? Hay là sợ mang đứa nhỏ về sẽ bị người khác khi dễ? Ngươi yên tâm, ta cam đoan với ngươi, cam đoan không ai dám khi dễ mẹ con các ngươi!”
Ngự Thiên Dung trừng mắt liếc nhìn Bùi Nhược Thần, quay sang cười với Viên lão, “Ha ha, Viên đại thúc a, ta không phải có ý kia, ta chỉ là đã quen sống một mình với Duệ Nhi, không muốn chia xa thôi, với lại, hắn đã có phu nhân của mình, ta cũng có gia đình riêng của mình, không cần phải ở cùng một chỗ.


Vậy là có ý gì? Lời này sao nghe ra không được ổn lắm a? Viên lão nhìn Bùi Nhược Thần, “Tiểu tử, ngươi giải thích đàng hoàng cho ta nghe.


“Ta, việc này về sau hẵng nói, ta hiện tại có chuyện quan trọng khác cần các ngươi —— “

“Xú tiểu tử, ngươi ngừng lại cho ta, hôm nay không giải thích cho ra chuyện con nối dòng của ngươi, mơ tưởng bàn chuyện khác!” Viên lão hùng hổ trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần.

Ngự Thiên Dung kinh ngạc phát hiện, Bùi Nhược Thần trước mặt Viên lão không còn vẻ lạnh lùng, cường ngạnh, ngược lại có chút câu thúc, tựa hồ rất kính sợ Viên lão! Ừm, tựa như thái độ của vãn bối đối với trưởng bối trong nhà.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là thân phận Viên lão rất đặc biệt?
Dưới dâm uy của Viên lão, Bùi Nhược Thần đành kể ngắn gọn chuyện về Duệ Nhi, cũng nhân tiện nói ra sự tình ở Bùi gia.

Nghe xong, Viên lão hai mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm như muốn băm vằm Bùi Nhược Thần, “Tiểu tử, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng, ngươi thật đúng là cánh cứng rắn a!”
“Không có, ta chỉ là không nhận nàng là nữ nhân của ta mà thôi, cho nên, mới chưa kể chuyện thành thân ở Bùi gia, dù sao bất quá chỉ là một nữ nhân thôi, huống hồ, ta còn muốn lợi dụng nàng a!”
Ngự Thiên Dung cảm thán nhìn bọn họ: “Uy, Bùi Nhược Thần, ngươi có phải đã quên một việc rồi không?”
“Chuyện gì?”
“Cốc Vân nay đã có hài tử của ngươi a, ngươi cư nhiên còn phong khinh vân đạm nói là ‘bất quá là một nữ nhân’? Ngươi rất không có tinh thần trách nhiệm a!”
Bùi Nhược Thần kỳ quái nhìn nàng, “Dựa theo cách nói của ngươi, ta chẳng lẽ cũng phải chịu trách nhiệm với ngươi, càng phải có trách nhiệm với Duệ Nhi?”

“Ách… Chuyện này không giống, ta và ngươi là người không có thân phận ước thúc, giữa chúng ta chỉ là ngoài ý muốn, mà ngươi và Cốc Vân thì đã thành thân bái đường.

Hai chuyện này, bản chất rất khác nhau!”
“Trong mắt ta, không có gì không đồng dạng như vậy.

Huống chi, ta lại không muốn cưới nàng, chỉ là vì Bùi gia, cũng vì điều tra người sau lưng Cốc gia mới miễn cưỡng làm bộ làm dáng cưới nàng mà thôi.


Viên lão càng nghe càng trợn to mắt, bọn họ… Nàng —— thật sự là một nữ tử hiền lành a, cư nhiên tuyệt không đố kỵ tiểu tử này đón dâu, ha ha, thế này mới xứng là chính thê a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.