Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 345: Buồn Bực





Nói nói một hồi, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên cảm nhận có một ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm mình, sau lưng chợt lạnh toát, ghé mắt nhìn sang, đúng là vị Viên lão kai đang nhìn mình, mà vẻ mặt cứ như vừa nhặt được bảo bối, “Ừm, vị đại thúc này, ngươi nhìn ta như vậy… Khụ khụ, là có gì muốn nói sao?”
Viên lão vuốt cằm ha ha cười nói: “Không có, không có, không phải, có, có.”
“Ách, không biết Viên lão có gì chỉ giáo?”
“Đâu có gì mà chỉ giáo.

Ta là càng nhìn càng thuận mắt a, nha đầu, ta quyết định, về sau ngươi làm Đại phu nhân của Nhược Thần đi!”
A? Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn lão, có chút gian nan mở miệng, “Vị đại thúc này, ngươi có phải đã lầm lẫn cái gì rồi không?”
Viên lão lắc đầu, “Không hề, ta nhìn người rất chuẩn, nói là ngươi chính là ngươi! Nữ tử ôn hòa rộng lượng, thiện người am hiểu ý như ngươi, không làm chính thất rất đáng tiếc!”
Ha ha ha… Chính thất? Nàng? Với hắn? Ngự Thiên Dung nhịn không được thấp cười rộ lên, một hồi lâu mới nhìn Bùi Nhược Thần, “Ừm, ta nghĩ, đây là người của ngươi, vẫn là ngươi tới giải thích một chút đi! Ta đi tránh mặt một chút.”

“Tránh mặt? Tránh mặt cái gì a?” Viên lão trừng mắt liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Nha đầu, đừng để ý tới tiểu tử này, ta nói ngươi được, là được!”
Bùi Nhược Thần bất đắc dĩ cúi đầu lại thở dài, “Viên thúc, thúc lầm! Giữa chúng ta không có gì.”
Viên lão phất phất tay, “Tiểu tử ngươi không cần nói, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, cư nhiên có con còn dám giấu diếm không cho ta biết!”
“Viên thúc!!!” Bùi Nhược Thần không thể nhịn được nữa, rốt cuộc gầm nhẹ một câu.
Viên lão thấy vẻ mặt Bùi Nhược Thần bất mãn, rốt cuộc ngừng lại, sờ sờ cằm nhìn hắn, “Tiểu tử, ngươi rống cái gì? Không thấy ta đang thương lượng đại sự với nha đầu sao?”
Đại sự? Ngươi không nghe người ta nói gì sao?
Ngự Thiên Dung thấy hai người bọn họ bắt đầu to tiếng với nhau, lập tức chạy trốn bỏ của lấy người, còn cẩn thận đóng cửa giúp bọn hắn.

Nàng vỗ vỗ ngực, hít thở mấy ngụm, vị lão nhân gia đó thật quá ngầu, cư nhiên có thể vênh mặt hất hàm sai khiến với Bùi Nhược Thần, bộ dạng như đang nói ‘ta là lão tử, ta có quyền’, thật sự là cường hãn a! Bất quá, ý tưởng kia của lão càng thêm cường hãn! Cư nhiên muốn nàng gả cho Bùi Nhược Thần làm chính thất, xem ra đại khái còn muốn nàng hỗ trợ Bùi Nhược Thần quản lý hậu viện!
Ngự Thiên Dung ôm hai cánh tay, xoa xoa, lạnh, lạnh quá a, nổi cả da gà!
“Cô nương, trời giá rét đất đông lạnh, cô nương mau vào trong sưởi ấm đi!” Tiểu nhị quan tâm đề nghị.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “Ngươi là —— Tiểu Tam? Bùi Nhược Thần là công tử của ngươi? Nói vậy, khách sạn này là tài sản trên danh nghĩa của hắn?”
Tiểu tam hắc hắc cười, “Đúng vậy, cô nương —— “
“Ngươi có thể gọi ta là Ngự phu nhân, tên ta là Ngự Thiên Dung.”
“Vậy tiểu nhân sẽ gọi là phu nhân đi! Nếu phu nhân sợ quấy rầy Viên lão và công tử nói chuyện, như vậy, đến phòng cách vách sưởi ấm đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn tình hình bên ngoài, đông phong gào thét, hàn ý bức người, liền gật gật đầu, “Được, cám ơn ngươi.”


“Viên thúc, ta nói nàng không phải là nữ nhân của ta!”
“Hừ hừ, xú tiểu tử, người ta đã sinh một con trai cho ngươi, ngươi còn không phụ trách? Ai dạy ngươi như vậy a? Năm đó ta đã dạy ngươi thế nào, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, quyết không vứt bỏ thê tử! Ngươi như thế là làm sao a?”
Bùi Nhược Thần một cái đầu hai cái đại, thở dài một tiếng, khẽ cắn môi, phóng thấp giọng nói, “Viên thúc, chuyện giữa ta và nàng thật sự là ngoài ý muốn, năm đó, chúng ta đều trúng mê dược, đánh bậy đánh bạ mới để lại tiểu gia hỏa Duệ Nhi kia! Lúc đó, nàng còn là phu nhân của Ly Quốc Hộ Quốc tướng quân đó a.”
“Cái gì?” Viên lão trừng lớn mắt, phu nhân của Hộ Quốc tướng quân? “Tiểu tử, ngươi và lão bà của người khác yêu đương vụng trộm?”
“Viên thúc, ta tin lỗ tai của thúc chưa có hỏng, thúc đừng pha trò nữa!”
Bốp —— một tiếng chói tai vang lên, hình như là người nào đó bị đánh.

Ngự Thiên Dung ngồi ở trong căn phòng, quả thật không cố ý lợi dụng nội lực nghe lén, bất quá, bọn họ nói chuyện có hơi lớn tiếng, nàng lại không có thể bịt lỗ tai không nghe.
“Tiểu tử, ta mặc kệ lúc trước thế nào, dù sao nàng đã sinh một con trai cho ngươi, ngươi phải cho nàng một cái công đạo, đem… Duệ Nhi đúng không? Tên rất hay, ngoan ngoãn cưới nàng, sau đó nhanh mang Duệ Nhi bảo bối về cho ta, ngươi không có thời gian mang thì để ta đến, bảo đảm ngươi sẽ yên tâm!”
Loảng xoảng ——
Chén trà trong tay Ngự Thiên Dung bị rớt xuống mặt đất, nàng thề, nàng không phải cố ý, chỉ là nghe được một tiếng ‘ Duệ Nhi bảo bối ’ làm cho hoảng hồn! Nàng từng kiến thức qua nỗi chờ mong con nối dòng của Bùi gia nhị lão, không thể tưởng được nơi này còn có một người còn để ý hơn! Đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn a!
Nhưng Bùi Nhược Thần không nổi giận, chỉ dùng ngữ khí cực kì bất đắc dĩ.


Không biết Viên lão kia có thân phận gì, cư nhiên có thể khiến cái tên kiêu ngạo Bùi Nhược Thần kia kính cẩn nghe lời đến thế.
Rầm ——
Lần này, là tiếng vang phát ra từ cánh cửa, Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hai người xuất hiện trước mặt, “Các ngươi —— “
Thấy trong phòng hết thảy bình thường, chỉ có một chén rớt xuống sàn, Bùi Nhược Thần nhíu mày, “Ngươi thế nào?”
“Không có việc gì.

Các ngươi bàn bạc xong rồi?”
Bùi Nhược Thần sầm mặt xuống, “Xong rồi, ngươi chuẩn bị đi, lát nữa ta mang ngươi đến một nơi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.