Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 347: Đừng Lo Lắng





“Ngươi kể chuyện thực cảm động a!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, đánh gãy luồng suy nghĩ trong đầu Ngự Thiên Dung.

Giương mắt liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Đúng vậy, những chuyện bi kịch luôn khiến người ta sầu não.

Thế nào, ngươi cũng bị cảm động?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Ngươi biết rõ ta không phải người có thiện tâm, cần gì hỏi như vậy.”
“Cũng phải, ngươi không phải người lương thiện, ta cũng không phải nữ tử tốt, mọi người đều giống nhau a!”
“Ha ha, ngươi thật không biết xấu hổ nói mình không phải nữ tử tốt!”
“Đương nhiên, con người của ta không có ưu điểm gì, bất quá, rất có tự mình hiểu lấy.”
Bùi Nhược Thần giương mắt nhìn sang một tòa viện nhộn nhịp người đến người đi cách đó không xa, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, “Đêm nay, ta dẫn ngươi đi xem diễn!”

Xem diễn? Chủ đề nói chuyện đột nhiên bị chuyển biến khiến Ngự Thiên Dung có chút không nắm kịp thông tin.

Hắn dẫn nàng đi chơi? Thế này không giống phong cách của hắn a! “Đi xem diễn ở đâu?”
Bùi Nhược Thần cười thần bí, “Buổi tối ngươi sẽ biết, ta cam đoan ngươi sẽ có kinh hỉ lớn!”
Kinh hỉ? Không cần thiết nha, chỉ cần nhìn ánh mắt gian trá kia của hắn, nàng đã có một dự cảm bất hảo!
“Ngự phu nhân, Triển công tử cho mời.” Tiểu Tam liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, thấp giọng báo cáo.
Ngự Thiên Dung liền vui vẻ, tạm thời dứt bỏ biểu tình dị thường của Bùi Nhược Thần, xoay người đi về phía phòng của Triển Cảnh.
“Triển Cảnh, ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào?”
Thấy Triển Cảnh đang định gượng ngồi dậy, Ngự Thiên Dung vội vàng bước nhanh đến đỡ hắn ngồi dựa vào gối, Triển Cảnh thoáng nhìn vết thương trên mặt Ngự Thiên Dung, lòngtê rần, “Phu nhân, mặt của ngươi —— “
Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Đám lão già đêm qua thật sự là lợi hại, không cẩn thận bị bọn họ cho một nhát kiếm, bất quá, không sao, chỉ là bị thương da thịt mà thôi.”
Triển Cảnh áy náy nhìn vết thương kia, “Đều là do ta thực lực không đủ, không thể bảo hộ phu nhân, còn liên lụy —— “
“Ngươi đang nói ngốc nghếch gì vậy a? Ngươi là bị ta kéo đến Mê Huyễn Cung, là ta gây chuyện, hẳn là phải nói ta liên lụy ngươi bị thương mới đúng a, sao có thể trách ngươi! Ngươi a, yên tâm dưỡng thương đi! Ta đêm qua đã bảo tên Bùi Nhược Thần kia cho ngươi dùng một chút Đoạn Tâm Thảo.

Hì hì, nhìn bộ dáng nén thịt đau của hắn, ta liền cảm thấy thích! Thứ đó rất có lợi đối với nội thương a, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đoạn Tâm Thảo? Đó chính là linh thảo đề cao nội lực mà người trong võ lâm theo đuổi a! Triển Cảnh trừng lớn mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi vừa mới nói là ngươi bảo Bùi Nhược Thần cho ta ăn Đoạn Tâm Thảo?”
“Đúng vậy, còn có ăn một chút Hỏa Hoa Quỳnh, bất quá, tên kia rất keo kiệt, chỉ chịu cho hai cánh Hỏa Hoa Quỳnh thôi!”
Hai cánh? Hỏa Hoa Quỳnh? Cho dù là một mảnh Hỏa Hoa Quỳnh đã là trân bảo của người tập võ rồi a! Phu nhân còn ngại ít? Triển Cảnh thật sự bị đả kích, phu nhân thế này đúng là giậm chân giận dữ a!
“Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái?”
Triển Cảnh cười khổ, “Không phải, chỉ là cảm thấy phu nhân đem dược thảo trân quý như vậy cho ta dùng, thật quá lãng phí!”

“Phi phi, nói bậy cái gì a, dược thảo chỉ là vật chết, làm sao trân quý bằng mạng người, càng kém so với mạng của người thuộc về ta! Ngươi yên tâm, mấy thứ dược thảo kia a, ta cũng có công thu thập, hắn dù luyến tiếc cũng phải cho ta một ít!”
Vì hắn sao? Triển Cảnh trong lòng có chút lên men, nhất thời nói không ra lời, phu nhân đem dược thảo trân quý như vậy cho hắn là vì hắn là hộ vệ của nàng! Tính mạng của hắn trong mắt người khác sợ là không đáng giá tiền, nếu người khác biết, nói không chừng tình nguyện giết mười Triển Cảnh cũng muốn được đến một chút Đoạn Tâm Thảo hoặc một mảnh Hỏa Hoa Quỳnh a!
Tận lực ức chế cảm động trong lòng, Triển Cảnh có chút nghẹn ngào nói, “Phu nhân, Đoạn Tâm Thảo và Hỏa Hoa Quỳnh đều là những bảo vật cực kì trân quý hiếm có, ngươi về sau vạn vạn đừng tùy tiện lãng phí! Cũng không thể để người khác biết các ngươi có, bằng không —— “
“Yên tâm đi, ta biết, tên Bùi Nhược Thần kia cũng đã nói rồi, ta hiểu được mà.

Nhưng ngươi là người một nhà, không cần phòng bị a! Bằng không ta nói cho ngươi làm chi, ta cũng không phải ngu ngốc!” Ngự Thiên Dung thấy Triển Cảnh đã khôi phục hơn phân nửa, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Đoạn Tâm Thảo và Hỏa Hoa Quỳnh thật đúng là bảo bối a, Triển Cảnh bị nội thương nghiêm trọng như vậy mà chỉ trong một đêm đã tốt hơn phân nửa, đúng là linh dược! Về sau phải tìm cơ hội bảo Bùi Nhược Thần chia lại cho mình một chút.
“Phu nhân, đây là đâu?”
“À, kinh thành Thanh Quốc, là một khách sạn trên danh nghĩa của Bùi Nhược Thần, cho nên ngươi không cần lo lắng có người đến.

Giờ chúng ta dịch dung lại một lần nữa, người của Mê Huyễn Cung sẽ không thể tìm ra chúng ta.


Ừm… Chỉ là mớ tóc trắng này của ta có chút khó giải quyết, nói thế nào thì nơi này có rất ít người tóc trắng.”
Triển Cảnh đau lòng nhìn mái tóc dài trắng xóa, “Phu nhân, ngươi không phải nói là Bùi Nhược Thần có biện pháp khôi phục sao?”
“Ừ, đúng là hắn có nói như vậy, sáng nay hắn còn kiếm hà thủ ô cho ta uống, nghe nói là đã ngàn năm tuổi, có thể biến trắng thành đen.

Nhưng ta uống vào rồi lại chẳng có biến hóa gì hết!”
“Vì sao?” Triển Cảnh cả kinh, thiếu chút nữa sẽ ngồi bật dậy.
Ngự Thiên Dung đúng lúc đè hắn xuống, “Đừng kích động, đến ta còn không kích động, ngươi kích động cái gì! Nguyên nhân không rõ, hắn cũng thấy rất kỳ quái, cuối cùng kết luận là do tóc của ta biến thành màu trắng là do vì trong lúc giải độc phát sinh biến đổi ngoài ý muốn, cho nên phương pháp bình thường không có hiệu quả!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Không biết a.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.