Phượng Hoa có chút không nghĩ ra, “Biết nguyên nhân không?”
“Hình như là nữ nhân này phóng hỏa Mê Huyễn Cung, còn diệt mười mấy cao thủ hộ pháp, khiến đám lão nhân Mê Huyễn Cung điên cuồng.”
Ách, phóng hỏa giết người!
Phượng Hoa đánh giá bạch nữ tử ngoài kia, nàng cư nhiên còn có sở thích như vậy? Thật sự là đặc biệt a!
“Các chủ.”
“Tạm chơi đùa một chút đi, nói với các huynh đệ đừng giết nàng, ta còn có chút nghi hoặc.”
“Vâng.”
Vốn bị ép buộc thật sự khó thoát, Ngự Thiên Dung bỗng cảm thấy áp lực chợt giảm xuống rất nhiều, đám sát thủ này tuy rằng vẫn tấn công, nhưng xuống tay tựa hồ không còn ngoan độc như vậy, đây là có chuyện gì?
Triển Cảnh và Tịch Băng Toàn cũng có đồng dạng cảm giác, Tịch Băng Toàn giương mắt nhìn lướt qua bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt của Phượng Hoa, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, xem ra những người này là của hắn, bằng không hắn sao lại thảnh thơi như thế?
Chính là, không rõ, hắn lúc nãy cũng không biết nàng, vì sao đột nhiên liền điều động nhân thủ đến? Là trùng hợp hay là có bố cục?
Đang lúc Tịch Băng Toàn còn nghi hoặc, Phượng Hoa đột nhiên ra tay, một chiêu liền ép sát mặt của Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung hiểm hiểm thoát đi, trong mắt trào lên giận dữ, “Đồ vô sỉ! Cư nhiên muốn ăn đậu hủ của ta! Đều là một dạng với đám người Mê Huyễn Cung, hôm nay không giáo huấn ngươi, ta liền thực có lỗi với bản thân!”
Dứt lời, Ngự Thiên Dung liền đánh trả chiêu chiêu âm độc về hướng Phượng Hoa, hai người xoay vào nhau đánh thành một khối.
Phượng Hoa kinh ngạc phát hiện thực lực của đối phương thế nhưng thực không thua kém, giang hồ khi nào có nhân vật như vậy?
…
Vẫn luôn đứng ở một nơi bí mật gần đó quan sát, Bùi Nhược Thần khi thấy Phượng Hoa ra tay, ánh mắt chợt lóe lóe, mỗi chiêu của Phượng Hoa đều cố tình tấn côn mặt của Ngự Thiên Dung.
Hắn lạnh lùng cười, “Muốn nhìn chân diện mục của nàng? Phượng Hoa, ngươi rất tự đại!”
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, tung một chưởng ép lui Phượng Hoa, đồng thời kéo Ngự Thiên Dung nghênh ngang mà đi, Triển Cảnh cũng lập tức theo sát phía sau.
Phượng Hoa há hốc mồm, hắn còn chưa đánh đủ mà đối phương đã bỏ chạy? Thế này cũng quá tra tấn người đi! Hơn nữa, hắn chỉ còn thiếu một bước là có thể cởi tấm khăn che mặt của nàng a!
Hắn trong lòng khẳng định, hắn có quen biết nữ nhân đó, bằng không, nam nhân kia sẽ không vừa thấy hắn sắp đắc thủ liền ra tay mang nàng đi!
Nhưng, nàng là ai? Hắn không nhớ mình có quen bạch nữ tử nào a!
Hồi tưởng gã nam nhân vừa mới tiếp xúc, Phượng Hoa bỗng nhiên chấn động: là hắn sao?
Là hắn?!
Đúng vậy, đôi mắt trên đời có thể khắc sâu vào trí nhớ của hắn chỉ có một, còn là đôi mắt của một nam nhân, người nọ chính là —— Bùi Nhược Thần!
Hắn không chết!
Phượng Hoa bị này suy nghĩ này làm cho hoảng sợ, nhưng, đáy lòng lại có một âm thanh nói cho hắn, cảm giác của hắn là đúng!
“Thế nào, một gã nam nhân xa lạ cũng có thể khiến ngươi thất hồn lạc phách?” Tịch Băng Toàn khinh bỉ đả kích hắn.
Phượng Hoa nhìn Tịch Băng Toàn, “Ngươi hẳn cũng cảm thấy nữ nhân kia là “nàng” nên mới đuổi theo đúng không!”
Tịch Băng Toàn sửng sốt, nhưng vẫn gật gật đầu, “Bất quá, chỉ là hy vọng xa vời!”
“Không phải hy vọng xa vời, người kia hẳn chính là “nàng”!”
“Ngươi choáng váng a, nữ nhân đầy đầu tóc trắng, mặt có thể dịch dung, nhưng tóc làm sao đổi thành như vậy được? Nếu là ngươi, ngươi chịu đem tóc đen biến thành tóc trắng không!”
Phượng Hoa lắc đầu, “Nói thì đúng vậy, nhưng nếu là do bất đắc dĩ tạo thành thì sao? Ta có tám phần nắm chắc, người kia chính là Bùi Nhược Thần! Nếu hắn không chết, phu nhân rất có khả năng không chết!”
Tịch Băng Toàn chấn động, túm lấy vạt áo Phượng Hoa, “Ngươi nói là thật?”
“Ta lừa ngươi thì có ích gì?”
Ánh mắt Tịch Băng Toàn lập tức lộ ra vui mừng, nhưng bỗng lại lắc đầu, “Không đúng, võ công của Bùi Nhược Thần không có khả năng đột nhiên đề cao nhiều như vậy, một chưởng vừa nãy, mặc kệ là cường độ hay là lực đạo, đều là trình độ mà hai người chúng ta không thể theo kịp!”
Nói đến điểm này, Phượng Hoa cũng nghi hoặc, bất quá hắn vẫn cảm thấy người kia chính là Bùi Nhược Thần, “Có thể là gặp được kỳ tích gì đó!”
Tịch Băng Toàn gắt gao nắm chặt tay, “Được, mặc kệ có phải là hắn hay không, chúng ta đều ôm hy vọng thử xem!” Nói xong lại nhìn sang Phượng Hoa, “Ta nghĩ, tuy rằng chúng ta là đối thủ, nhưng trong chuyện này, hẳn là cùng chung mục đích, cho nên —— “
“Ta biết, chúng ta liên thủ!”
.
.
.
Vì thế, hai người vốn thế bất lưỡng lập cứ như vậy vì tìm Bùi Nhược Thần mà đạt thành thống nhất ý kiến, hai người đều phái ra một lượng lớn nhân thủ truy tìm tung tích của Ngự Thiên Dung.
Vì mái tóc trắng quả thực là một đặc điểm quá sức nổi bật, bọn họ điều tra cũng không vất vả.
Ngày thứ ba, người của bọn họ liền tìm được khách sạn của Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần đang ở trên lầu, thấy hai người nọ dưới lầu, khóe môi cong lên nhàn nhạt ý cười, không ngờ một nữ nhân cũng có thể khiến hai người bọn họ buông tha hiềm khích mà liên thủ tìm mình! Ha ha, thú vị, rất thú vị!
“Công tử, có cần ta đuổi hai vị phía dưới đi không?”
Bùi Nhược Thần phất phất tay, “Ngươi đánh không lại bọn hắn, ngươi nên làm gì thì cứ làm chuyện đó đi, ta sẽ tự xử lý.”
“Vâng.”
Bùi Nhược Thần đi đến trước phòng Ngự Thiên Dung, gõ cửa, “Bọn họ đến đây, muốn cùng đi gặp không?”
“Không có hứng thú, ngươi tự mình đi đi!” Bên trong truyền đến một giọng nói tức giận, từ sau đêm đấu giá hoa khôi, Ngự Thiên Dung liền không muốn nhìn mặt Bùi Nhược Thần, suốt ba ngày đều là dùng mặt lạnh với hắn.
Bùi Nhược Thần thật là bất đắc dĩ, “Bất quá, ta thấy bọn hắn đều là hướng về phía ngươi đó a! Phượng Hoa hẳn là đã biết thân phận của ta, ngươi thật sự không muốn xuống dưới?”
Người ở bên trong tựa hồ có hơi chần chờ, thật lâu không đáp lời, thẳng đến khi Bùi Nhược Thần mở miệng một lần nữa, “Vậy ta một mình đi xuống.”
“Khoan đã, ta muốn đi xuống ăn một chút, thuận tiện cùng nhau đi!” Ngự Thiên Dung dứt lời liền mở cửa phòng đi ra.
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Ngươi là lo bọn họ không phải là đối thủ của ta?”
“Hừ, ta nghĩ ngươi sẽ không giết bọn họ, bằng không, việc gì phải giả mù sa mưa đến gọi ta cùng đi!”
Giả mù sa mưa? Ngạch… Nữ nhân này thực quá nhỏ nhen đi! Hắn đã nói bao nhiêu lần rồi, hoa khôi kia có thân phận đặc thù, đối bọn họ đều có uy hiếp cho nên mới nghĩ biện pháp bắt được, nữ nhân này lại cố tình hờ hững, mặc hắn nói cái gì cũng không thèm để ý đến hắn! Thật chưa thấy qua nữ nhân nào nhỏ mọn như vậy! Bùi Nhược Thần trong lòng thầm ai thán một hồi! Chọc giận hai người kia, còn đổi được một hoa khôi có giá trị, chuyện này rất có lời a, nàng sao không thể thông tình đạt lý một chút nha?
“Nhìn cái gì vậy, còn không đi!” Ngự Thiên Dung tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Không muốn đi thì về đi, ta ăn ở trong phòng cũng được.”
“Đi, ta đi, đại tiểu thư, mời ngươi lên trước!” Bùi Nhược Thần cảm thấy bản thân gần gây trở nên rất ôn nhu! Đa phần cũng đều tại Viên lão, mỗi khi ông từ đâu nhảy ra, hễ thấy Ngự Thiên Dung tâm tình không tốt liền lôi hắn ra mắng một trận, khiến hắn mấy ngày này cũng phải buồn bực theo.
Hai người xuống lầu, Ngự Thiên Dung đi phía trước, Bùi Nhược Thần đi phía sau, mắt thấy Ngự Thiên Dung không liếc nhìn sự tồn tại của đám người Phượng Hoa mà đi thẳng ra ngoài khách sạn, Bùi Nhược Thần vội đưa tay giữ chặt nàng, “Phu nhân, ngươi đi nhầm rồi.”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, cười, “Ta nói ta muốn xuống dưới lầu mua thức ăn, không đi mua bên ngoài thì làm sao có?”
Ách! Bùi Nhược Thần định há mồm, lại nhắm lại, “Được rồi, ta đi cùng ngươi.” Dù sao là ngươi muốn đuổi hai người bọn họ, ta cứ việc đi theo xem diễn là được, ngươi không vội, ta lại càng không vội!
“Tiểu tử!”
Bỗng nhiên, một thanh âm lớn tiếng hữu lực vang lên, sắc mặt Bùi Nhược Thần nháy mắt đổi đổi, cố gắng tự trấn định đứng vững, Ngự Thiên Dung nhìn mà thầm khoái chí: hừ, cho ngươi ở đó mà đắc ý! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giờ không phải đã có một người có thể chế trụ ngươi rồi sao? Xứng đáng bị mắng!
Viên lão xuất hiện trước mặt mọi người, vừa thấy Bùi Nhược Thần liền bước lại đây, sau đó một tay kéo Bùi Nhược Thần, một tay kéo Ngự Thiên Dung, “Con dâu ngoan, con trai ngoan, hai đứa các con mau theo ta đi một chuyến!”
Hả!
Cằm Tiểu Tam thiếu chút nữa là rớt xuống đất, lão tướng quân cũng quá cường hãn đi, trực tiếp liền thăng cấp?
Ngự Thiên Dung cũng đầy mặt ngạc nhiên, “Viên —— “
“Ai nha, đừng gọi, lão nhân ta nói là đại sự thì chính là đại sự, đi thôi, đi thôi!”
Viên lão miệng liên miên, chân không ngừng kéo hai người bọn họ đi.
Lưu lại một đám người khiếp sợ.
Tịch Băng Toàn cùng Phượng Hoa hai mặt nhìn nhau, con ngoan? Con dâu ngoan? Hắn và nàng?
Sao có thể được?
Hai người thạch hóa tại chỗ, thật lâu không có bừng tỉnh.
Phượng Hoa thấy vẻ mặt Tiểu Tam cũng rất khiếp sợ, bỗng nhiên có điểm hoài nghi, đưa tay túm lấy hắn, “Nói, lão nhân lúc nãy là ai? Hắn là phụ thân của công tử các ngươi?”
Tiểu Tam nuốt nuốt nước miếng, dụi dụi mắt, còn cố ý ho khan hai tiếng, “Ưm, à, kỳ thật đây là bí mật, bất quá, khụ khụ, nể tình hai vị đêm đó thua dưới tay công tử chúng ta, ta liền vụng trộm nói cho các ngươi một chút!
Kỳ thật, đó là công tử chúng ta cùng phu nhân, đêm đó, vốn là công tử định dẫn phu nhân đi chơi, ai biết phu nhân cư nhiên muốn đi xem cảnh đấu giá hoa khôi nên… Cũng không biết thế nào lại tự mình tham gia đấu giá, công tử chúng ta luôn luôn yêu thương phu nhân, phàm là những gì phu nhân muốn, hắn đều tận lực thỏa mãn, cho nên, sau đó mới có một màn như vậy.
Nhưng phu nhân lại nghĩ là công tử tâm động, cuối cùng liền —— ai, kế tiếp các ngươi đều thấy đó, cứ như vậy.
Sau đó, mấy ngày nay phu nhân vẫn luôn tức giận, công tử giải thích thế nào cũng không nghe.
Công tử chúng ta, ngay cả một ngón tay cũng không chạm vào hoa khôi kia, sáng sớm hôm sau liền đưa trả trở về, hoàn hảo không tổn hao gì a! Ai da, thực lãng phí a, bất quá, ai bảo trong lòng công tử chúng ta chỉ có mỗi một mình phu nhân a! Ha ha, hai vị, chuyện chính là như vậy, hai vị còn muốn hỏi gì không?”
Tiểu Tam nói xong sau thở phào một hơi, ngẫm lại tựa hồ không có lỗ hổng, âm thầm đắc ý tài ăn nói của mình cũng không tệ lắm!
Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa tiếp tục rơi vào trạng thái thạch hóa, đó là kiểu vợ chồng gì vậy?
Người kia thật là Bùi Nhược Thần sao? Tịch Băng Toàn nghi hoặc nhìn Phượng Hoa.
Phượng Hoa lúc này cũng nhíu mày, đêm đó, hắn thực xác định ánh mắt đó, nhưng mà, tình cảnh vừa rồi, hoàn toàn không giống như diễn kịch, tên kia thật sự là mang biểu tình khóc không ra nước mắt, tựa hồ thập phần bất đắc dĩ lão nhân kia.
Bùi Nhược Thần mà sẽ cố kỵ một người nào sao? Sẽ không, mà còn cố kỵ một lão nhân? Lại càng không, ít nhất tên Bùi Nhược Thần mà hắn biết sẽ không như vậy!
Hôn mê!
Rốt cuộc là sao lại thế này?
Tiểu Tam nhìn biểu tình của hai người bọn họ, trong lòng âm thầm vui vẻ: công tử a, ngươi cần phải cảm tạ ta a, lập tức giúp ngươi giải quyết hai gã tình địch! Hai người này đều là khí độ bất phàm, lại vô cùng có khả năng là hướng về phía Ngự phu nhân, ta liền phòng ngừa chu đáo, giúp ngươi giải quyết! Hắc hắc!
Phượng Hoa lắc lắc đầu, quả thật là mê hoặc, hắn không tin cảm giác của mình sẽ sai, nhưng cũng đồng dạng không tin người xấu hổ kia chính là Bùi Nhược Thần! Vẻ mặt rất nghẹn khuất đó, hắn cho tới bây giờ vốn không có gặp qua!
“Ưm, hai vị công tử có muốn uống một chút trà không? Hay là muốn ăn cái gì? Món ăn vặt của bổn điếm hôm nay rất đặc sắc, là do phu nhân chúng ta tự tay làm đó a!”
Tịch Băng Toàn nhìn Phượng Hoa, Phượng Hoa mê hoặc khổ não, chẳng lẽ đây là khổ nhục kế?
Sẽ không, hắn không cần phải sợ mình, lần trước mình có thể đắc thủ căn bản là dùng ám chiêu, cũng dùng địa lợi.
Hắn nếu không chết, sao lại sợ chính mình! Huống chi, nếu là hắn, thực lực tăng lên nhiều như vậy, lại càng không cần thiết trốn mình!
“Ta thấy chúng ta đi xem một chút đi!” Tịch Băng Toàn kéo Phượng Hoa rời đi khách sạn, hắn mang đầy chờ mong đến, giờ lại thất vọng rời đi a!
Tiểu tử này không phải nói tám phần nắm chắc sao? Sao bây giờ không nhắc đến tám phần nữa?
Nhìn bộ dạng quýnh quáng của hắn, phỏng chừng một phần cũng không có!
Vừa đi khỏi khách sạn không xa, một hộ vệ của Tịch Băng Toàn liền vội vàng chạy tới, “Công tử, lão tổ đến, gọi ngài lập tức hồi phủ thương nghị đại sự.”
Lão tổ sao lại đến đây? Còn là đến vào lúc này? Tịch Băng Toàn cũng bất chấp Phượng Hoa nghi hoặc, xoay người dặn Phượng Hoa, “Nếu có tin tức của nàng, lập tức phái người đưa tin cho ta.
Mặt khác, Duệ Nhi ở Hội Họa Viên chỉ còn Hạ Duyệt và Trì Dương canh chừng, ta cũng lo lắng.
Tên Triển Cảnh kia, nghe cách nói của ngươi, xem ra đã không thể trông cậy bao nhiêu, ta thấy, ngươi mau nhanh chóng trở về bảo hộ Duệ Nhi đi! Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, lời ta đã hứa hẹn, đương nhiên sẽ thực hiện, tuy rằng nàng hiện tại… Bất quá, nếu các ngươi bảo vệ tốt Duệ Nhi, những điều kiện lúc trước, ta sẽ vẫn thỏa mãn Các chủ của các ngươi!”
Phượng Hoa ánh mắt chợt lóe, ha ha cười, “Ai ngờ được ngươi cũng là một người có tâm a! Yên tâm, mặc kệ thân phận lập trường như thế nào, chúng ta tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt cho Duệ Nhi, chúng ta là sát thủ, đương nhiên phải xem điều kiện mà làm việc!”
“Vậy hoa khôi nếu đã được trả về Mộng Mĩ Lâu, ta thấy, chúng ta hãy dựa vào bản sự của chính mình đi!”
Phượng Hoa sảng khoái gật đầu, “Được, để xem lộc nai cuối cùng rơi vào tay ai! Bất quá, nói thật, ta rất thưởng thức ngươi, biết rõ sau lưng Các chủ chúng ta còn có người khác, vậy mà còn dám mưu sự với hắn.
Ngươi không lo lắng mình đã bảo hổ lột da*?”
* Câu Hán Việt là “dữ hổ mưu bì”: nghĩa là đừng hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Tịch Băng Toàn lạnh lùng cười, “Ta lựa chọn hắn, đương nhiên có lý do, điểm ấy ngươi không cần quản, chính là, ta nghĩ lần này hắn phái ngươi tới cướp hoa khôi không phải vì hắn, mà là vì người đứng phía sau lưng kia!”
Phượng Hoa cười mà không đáp, Tịch Băng Toàn cũng không cần hắn trả lời, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, Tịch Băng Toàn bỗng nhiên xoay người nhìn Phượng Hoa, “Cái chết của nàng, ngươi cũng có quan hệ, đúng không? Tuy rằng chính ngươi không muốn, nhưng ngươi thoát không được quan hệ!”
Phượng Hoa lần này không cười, chính là lạnh lùng nhìn Tịch Băng Toàn, “Đúng thì thế nào? Ngươi muốn giết ta?”
“Hừ, không cần, ngươi đã không muốn nàng chết, nhưng nàng cố tình bị kẻ khác làm phiền hà, điểm ấy ta tin tưởng đã đủ khiến ngươi ảo não.
So với lãng phí giết chết ngươi, không bằng cho ngươi hảo hảo còn sống bảo hộ Duệ Nhi.
Ta nghĩ, chỉ cần nhìn Duệ Nhi, lòng của ngươi, chung quy sẽ có không được thoải mái! Như vậy, đã đủ rồi!” Dứt lời, đáy mắt Tịch Băng Toàn thoáng hiện một chút tàn khốc.
Nhìn Tịch Băng Toàn lạnh lùng rời đi, lòng Phượng Hoa cũng trầm xuống vài phần, không được thoải mái sao? Ha ha, hắn quả thật không hổ là Vô Tâm công tử, chính mình vô tâm, lại có thể nghĩ biện pháp tra tấn tâm của người khác.
Thở dài, Phượng Hoa đang định tìm một chỗ thả lỏng tâm tình, xoay người lại thấy tên tiểu nhị lúa nãy mang vẻ mặt hưng phấn rời khách sạn.
Nỗi băn khoăn trong lòng thủy chung không bỏ xuống được, Phượng Hoa liền lặng lẽ theo sau.
Đến trước một tòa tiểu viện lịch sự tao nhã, Phượng Hoa nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện náo nhiệt, đều là những câu chúc mừng Viên lão gia linh tinh.
Nhảy lên một gốc đại thụ quan sát, Phượng Hoa mới thôi cảm thán, bên trong tiểu viện kia cơ hồ bị nhồi vào một đống dân chúng, mà lão nhân kia đang nắm tay hai người mà hắn đang hoài nghi đi giới thiệu vòng vòng xung quanh, “Đây là con dâu của ta, ha ha, đã có một đứa con trai rồi đó a!”
“Oa, chúc mừng Viên lão song hỷ lâm môn a!”
“Đúng vậy, chúc mừng, chúc mừng…”
“…”
Nhìn bộ dạng nữ xấu hổ, nam bất đắc dĩ, Phượng Hoa bỗng nổi giận, cái dạng này làm sao có thể là Bùi Nhược Thần chứ! Nhưng mà, đôi mắt đêm đó, rõ ràng chính là đôi mắt của Bùi Nhược Thần, chuyện này đến tột cùng là thế nào, chẳng lẽ trong thiên hạ cư nhiên có người có đôi mắt mắt giống nhau đến vậy? Thật quá đáng giận!
Còn nữa, nữ nhân này, rõ ràng là trên mặt có mặt nạ dịch dung, sao biểu tình còn phong phú như vậy, thuật dịch dung cũng quá cao minh đi!
Đến hắn còn khó làm được mặt nạ tinh xảo như vậy đâu! Đáng giận!
Chuyện tình mấy ngày nay đều khiến hắn buồn bực không thôi, vì sao bọn họ lại náo nhiệt như vậy? Không công bình, tuyệt đối không công bình! Không được, dù thế nào hắn cũng phải kéo lớp mặt nạ kia xuống, để nhìn cho rõ ràng hình dáng kia tột cùng như thế nào, nếu không thì cũng phải nghiên cứu được cách chế tác!
Phượng Hoa rốt cuộc không nín được khó chịu trong lòng, quyết tâm rời đi cái cây buồn bực!
Thế là giữa cảnh vô cùng náo nhiệt của Viên gia đại viện, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện, cướp đi Ngự Thiên Dung.
Tình cảnh từ náo nhiệt chuyển sang náo động, nhưng không phải bối rối, mà là quần thể phẫn nộ, mọi người đều lao ra đuổi theo tặc tử! Phượng Hoa nhìn lại mà hoảng sợ, ghê thật, những người đó cư nhiên vừa khiêng cuốc, xách dao mổ thịt vừa gào thét đuổi theo, không dưới năm mươi người a! Tình cảnh này thật đúng là… Có chút đồ sộ a!
Ngự Thiên Dung cũng bị tình cảnh kia hù hết hồn, mặt mũi của Viên lão thật là lớn nha!
Phượng Hoa oán giận nói: “Nữ nhân thật đúng là phiền toái!”
“Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ nói lời này, cũng không biết là ai bắt cóc ta!”
Phượng Hoa trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi câm miệng, nói cho ta biết, ngươi là ai?”
“Hừ, thừa dịp ta bị vây trong đám người náo nhiệt, tiến đến điểm huyệt bắt cóc ta, ngươi thực quang vinh sao? Có bản lĩnh thì đấu một mình với ta a!”
Phượng Hoa ha ha cười, “Ta không phải đồ ngốc, ta không sợ đấu một mình với ngươi, nhưng tên kia nhất định sẽ tham gia, hai người các ngươi lấy hai chọi một, ta thua là cái chắc!”
“Hứ, xem ra cũng có chút tự giác ngộ!”
“Ngươi!” Phượng Hoa trừng mắt, lập tức cười, “Quản ngươi nói cái gì, ta nhất định phải vạch trần mặt nạ của ngươi!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Ngươi có bản lĩnh thì kéo xuống đi!” Nói xong đồng thời phá tan huyệt đạo, tung một chưởng lên vai Phượng Hoa, thoát thân mà đi.
Phượng Hoa bị đánh lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi —— thật sự không tệ, cư nhiên có thể phá tan huyệt đạo trong thời gian ngắn như vậy! Xem ra là ta xem thường ngươi!”
“Quả thực như vậy, ngươi đúng là quá coi thường nàng!” Bùi Nhược Thần khinh phiêu phiêu hạ xuống bên cạnh Ngự Thiên Dung, nhìn Phượng Hoa, lãnh đạm trả lời.
“Ngươi là ai?”
Bùi Nhược Thần ánh mắt chợt lóe, nở nụ cười, “Ngươi không biết ta, ta việc gì phải nói cho ngươi?”