Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 352: Thành Thân





“Ngươi là Bùi Nhược Thần?”
“Bùi Nhược Thần? Ngươi tìm hắn? Ngươi ngay cả người muốn tìm cũng không biết, còn tìm cái gì a!” Bùi Nhược Thần có chút tiếc hận nhìn hắn.
Phượng Hoa cảm thấy thật buồn bực, nếu không phải tiểu tử ngươi biểu hiện rất khác thường, ta sao lại do dự!
“Ngươi đoán đúng rồi, hắn chính là Bùi Nhược Thần!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
Phượng Hoa sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên Dung cũng có biến hóa, “Vậy ngươi —— “
“Ta chính là bạch yêu nữ, thế nào, có ý kiến?” Ngự Thiên Dung bĩu môi.
Nha nha, hại ta còn chưa chịu tỉnh ngộ, giờ còn lại muốn hại ta, thật sự là quá đáng! Tên ranh Bùi Nhược Thần này lợi dụng ta hết lần này đến lần khác, hừ, ta sẽ không cho ngươi như ý, cho hai người các ngươi đánh nhau một hồi, ta an vị làm ngư ông đắc lợi! Đánh đi, đánh đi, hung hăng đánh một hồi, ta làm trọng tài!
Bùi Nhược Thần cũng không giận, cười nhìn Ngự Thiên Dung, “Tiểu Ngự a, ngươi lúc này chọn thời gian không được tốt lắm nha.

Ít nhất cũng phải chờ chúng ta thành thân rồi hẵng nói cho hắn, miễn cho hắn dẫn người đến quấy rối a!”
Gì? Thành thân? Bùi Nhược Thần sắp thành thân? Phượng Hoa thật sự thạch hóa, Bùi Nhược Thần chính miệng nói ra hai chữ ‘thành thân’?
Bùi Nhược Thần cũng không giấu diếm nữa, chính mình tự tay kéo mặt nạ dịch dung xuống, “Phượng Hoa, đã lâu không gặp!”
Phượng Hoa ngẩn ra một lúc, khối đại thạch buồn bực rốt cuộc buông ra, “Ngươi quả nhiên không chết!” Kỳ thật hắn còn muốn nói một câu: ngươi không chết cũng rất tốt!
“Đúng vậy, khiến ngươi thất vọng rồi?”
“Một nửa một nửa, như vậy, phu nhân đâu? Nàng là ai? Cùng phu nhân có quan hệ gì?” Phượng Hoa nhìn Bùi Nhược Thần, chỉ vào Ngự Thiên Dung.
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Thế nào, ngươi thực để ý sinh tử của nàng, nếu ta nói với ngươi, nàng đã chết, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Không có khả năng, ngươi không chết, nàng sao có thể chết!”
“Vì cái gì sẽ không, nàng võ công kém cỏi như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì bảo hộ một cái trói buộc mà khiến chính mình bị thương, thậm chí là chết đi?”
Phượng Hoa lãnh nghiêm mặt nhìn hắn, “Ngươi buông tha nàng?”
“Sai lầm rồi, phải nói là ngươi khiến ta buông tha nàng.”
“Ngươi —— “
Ngự Thiên Dung nhìn hai người bọn họ tựa hồ có lâu mới đánh nhau, mỉm cười, nhìn Phượng Hoa nói: “Vị Phượng Hoa công tử này, nói thật cho ngươi biết, là ta cứu hắn, bất quá, nữ tử kia, có vẻ không hay ho, ha ha… Ngươi cũng đừng rất tự trách a! Tục ngữ nói, cái gì a, phải nén bi thương thuận biến, hơn nữa, thiên nhai nơi nào chả có hoa, việc gì chỉ yêu mỗi một bông hoa! Ngươi nhìn hắn mà xem, không phải sống rất tự tại đó sao, một chút áy náy cũng không có!”
“Vì sao không cứu nàng?” Phượng Hoa ánh mắt như đao, trừng nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Ta năng lực hữu hạn a, hơn nữa, sau khi ta cứu hắn, hắn mới nói cho ta biết còn có một người cùng rơi xuống vực với hắn.”
Phượng Hoa đỏ mắt, nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, “Ngươi cố ý?”
Bùi Nhược Thần trừng mắt liếc nhìn Ngự Thiên Dung, quay sang nói với Phượng Hoa, “Đừng ở chỗ này trút giận lên ta, là chính ngươi bức ta!”
“Bùi Nhược Thần!”
“Phượng Hoa.”
Hai nam nhân rốt cuộc không nhẫn nhịn nữa, thậm chí ngay cả kiếm cũng không thèm rút, cứ như thế tung chưởng ào ào vật lộn, một người là vì hồng nhan, một người là vì phản bội, đánh nhau phải nói là khí thế ngất trời.

Ngự Thiên Dung đứng ở một bên nghiêm túc nhìn, oa oa, Phượng Hoa võ công cư nhiên lợi hại như thế, có thể đánh cân sức ngang tài với Bùi Nhược Thần? Không thể nào, võ công của Bùi Nhược Thần đã tăng lên mấy lần ở Bách Thú Vực Sâu rồi a!
Khỉ thật, tên Bùi Nhược Thần kia che dấu võ công, không nghĩ hiển lộ thực lực? Chẳng lẽ là có âm mưu gì? Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, nàng đúng là muốn bọn họ đánh nhau một hồi, nhưng không hy vọng bọn họ đánh đến độ ngươi chết ta sống a!
Mắt thấy Bùi Nhược Thần sắp sử dụng ống sáo, Ngự Thiên Dung vội vàng lắc mình kéo Phượng Hoa nhảy ra, “Bùi Nhược Thần, ngươi đừng quá độc ác!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Thế nào, ngươi luyến tiếc, lúc trước ta là bị rơi xuống vực a, làm cho hắn chịu chút vết thương nhỏ thì có gì không thể?”
“Vết thương nhỏ? Ma Địch của ngươi vừa ra, mà chỉ là vết thương nhỏ? Đừng nói giỡn!”
“Thế nào, ngươi đau lòng?” Ánh mắt Bùi Nhược Thần có chút hờn giận.
Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, “Chuyện đó và đau lòng không liên quan tới nhau, hắn là hộ vệ của ta, bị chút thương tích cũng không sao, nhưng nếu ngươi dùng đến Ma Địch, hắn không bị thương nặng mới là lạ, hắn ngã xuống, tổn thất còn không phải ta? Hắn hiện tại còn là một trong những tài sản của ta a!”
Hộ vệ của nàng? Phượng Hoa hai mắt nhíu lại, cúi đầu, đưa tay bắt lấy bả vai của Ngự Thiên Dung, “Ngươi là phu nhân!”
Thanh âm nặng nề kia tựa hồ cực độ đè nén một cỗ tức giận, còn có một tia oán khí.

Đáng tiếc, Ngự Thiên Dung không nghe ra, lúc này còn đang ảo não chính mình nhất thời nóng vội bại lộ thân phận, bất quá nghĩ đến Phượng Hoa cũng không phải tốt lành gì, liền áy náy gì cũng không có, tức giận nói: “Đúng vậy, là ta đấy, thế thì sao!”
“Thế thì sao? Ha ha, đúng như lời phu nhân nói, phu nhân là phu nhân, ta chỉ là một hộ vệ, nào có dám làm gì a?” Phượng Hoa chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên nụ cười tà mị, còn là loại mỉm cười khiến người ta vừa thấy liền trái tim băng giá.
Ngự Thiên Dung trực giác cảm thấy không ổn, lập tức vận công định rời xa tên yêu nghiệt này, đáng tiếc đã quá muộn, Phượng Hoa nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt nàng, lần này là độc môn thủ pháp, không cho nàng có cơ hội trốn, “Phu nhân, ta thật cao hứng, ngươi không chết, thật sự, thật cao hứng!”
Phượng Hoa nói xong còn thật sâu hít vào một hơi, sau đó mới nhìn Ngự Thiên Dung một lần nữa, “Ngươi có biết… Ta thấy cảnh ngươi bị hắn kéo rơi xuống vực sâu là dạng tâm tình gì không? Ngươi có biết lúc ta đưa tay muốn kéo ngươi lên lại thất bại trong gang tấc, là có tâm tình thế nào không?
Ngươi có biết lúc ta thấy Triển Cảnh bởi vì ngươi mà buông tha cho hôn lễ, sau đó bị nữ nhân kia hung hăng đâm một kiếm mà vẫn không hoàn thủ, là có tâm tình thế nào không? Ngươi có biết lúc ta thấy Triển Cảnh phát điên muốn nhảy xuống tìm ngươi, là dạng tâm tình gì không? Ngươi có biết khi ta đánh hắn bất tỉnh, sau đó cõng hắn về nhà, trên đường đã có tâm tình thế nào không?
Ngươi có biết ta mấy ngày này rời đi Hội Họa Viên, có tâm tình thế nào không? Ngươi có biết lúc ta ở Mộng Mĩ Lâu nhìn thấy ngươi, là có dạng tâm tình gì không? Biết ta nhìn thấy Bùi Nhược Thần hoàn hảo sống tốt, lại nghe hắn nói ta biết tin ngươi đã chết, lúc đó ta có tâm tình thế nào không?”
Liên tiếp nhiều ‘ngươi biết không’ khiến trái tim Ngự Thiên Dung như thắt lại.

Thấy hốc mắt Phượng Hoa có chút hồng, nàng lại càng kinh hãi đảm chiến, cảm động là có, nhưng đồng thời cũng cảm giác được Phượng Hoa tức giận, đúng, ngập trời tức giận, nàng khẳng định, trăm phần trăm khẳng định, kế tiếp chính là bom nổ!
Phượng Hoa nhìn biểu tình có chút chấn kinh của Ngự Thiên Dung, hết sức ôn nhu cười, “Ngươi cái gì cũng không biết, nếu không như thế, ngươi làm sao chịu phối hợp hắn diễn trò, còn muốn cho ta bị thương? Đúng không!”
“Ách, này, kỳ thật —— “
“Ngự Thiên Dung, ngươi không biết là chính mình rất nhẫn tâm sao?” Ngón tay thon dài của Phượng Hoa mơn trớn khuôn mặt Ngự Thiên Dung, sau đó cởi xuống khăn che mặt.

Hắn vuốt mái tóc trắng xóa của nàng, đáy mắt hiện lên khiếp sợ, còn có một mảng đau lòng, nhưng là không ai nhìn thấy, “Tóc của ngươi sao lại…”
Bị một tràng động tác của hắn làm kinh hách, giờ phút này nghe nhắc đến tóc của mình, Ngự Thiên Dung rốt cuộc hoàn hồn, liếc mắt nhìn Phượng Hoa một cái, thanh am lạnh lùng nói: “Hừ, thứ này đương nhiên phải cảm tạ ngươi a! Đúng vậy, những điều ngươi nói, ta không biết, toàn bộ không biết.
Nhưng, Phượng Hoa, Phượng đại công tử, ngươi có biết ta ở vực sâu đã chịu những thương, kinh, đau gì? Ngươi không phải không biết, dựa vào cái gì lấy loại ngữ khí này đi chất vấn ta? Ngươi chẳng lẽ quên, là ai hại ta rơi xuống vực?
Ngươi nói là Bùi Nhược Thần, đúng không? Nhưng nếu không phải ngươi hại hắn, hắn sao có thể giận chó đánh mèo với ta? Hừ, đừng nghĩ đổ trách nhiệm lên người khác, ngươi mới chính là đầu sỏ gây họa! Nếu không phải hắn, ta đã sớm chết dưới vực sâu, nếu đối tượng là một gã võ công không kịp hắn, hoặc là tâm địa ác độc hơn hắn, ta còn có mệnh sống sao? Ngươi còn muốn mắng ta? Ta còn chưa mắng ngươi đâu, ngươi nghĩ rằng ta gạt ngươi như vật chính là tội lớn tày trời, nếu vậy, so với ngươi, quả thực chỉ là không bì kịp sư phụ!
Ngươi trước kia là một sát thủ, ta đã từng nói với ngươi, ta sẽ không hoài nghi thân phận của ngươi.

Ở trong mắt ta, ngươi chính là hộ vệ của ta, chỉ cần không làm quá mức, thì ngươi muốn làm chuyện gì đều là tự do của ngươi! Ta có can thiệp gì vào chuyện của các ngươi sao? Đừng cho là ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là cảm thấy các ngươi tẫn trách làm hộ vệ là đủ rồi! Nhưng mà, ngươi a, chẳng lẽ khi lợi dụng cơ hội ta đi cùng Bùi Nhược Thần, thực hiện ám sát, ngươi không có nghĩ tới ta sẽ bị giết nhầm hoặc là bị kẻ có tâm cố ý ám sát? Ngươi xem ta là cái gì? Ngươi có chân chính để ý sống chết của ta sao?”

Ngự Thiên Dung càng nói càng tức giận, đến nỗi bắt đầu có chút khí huyết dâng trào.

Đúng lúc này, Bùi Nhược Thần bỗng nhiên lắc mình chạy qua, ra tay điểm huyệt ngủ của Ngự Thiên Dung, nhìn thoáng qua Phượng Hoa, “Ngươi tốt nhất đừng quá kích thích nàng, bằng không, tánh mạng của nàng sẽ kham ưu!”
Phượng Hoa cả kinh, cơn tức ban nãy cũng tiêu tán, khẩn trương nhìn Bùi Nhược Thần, “Nàng làm sao vậy?”
Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Ngươi cho là tóc của nàng vì sao bỗng nhiên hóa trắng? Ngươi cho là có thể chạy ra khỏi Bách Thú Vực Sâu là một chuyện rất nhẹ nhàng sao?”
Phượng Hoa nghe vậy, trong lòng sửng sốt, hắn biết, chuyện đó cơ hồ là kỳ tích, bởi vì trên giang hồ chưa bao giờ nghe nói có ai có thể xuống Bách Thú Vực Sâu mà còn sống, “Thân thể của nàng ——?”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, ánh mắt nhìn Phượng Hoa cũng có chút trở nên không tốt, “Thế nào, ngươi để ý? Phượng Hoa, ngươi là coi trọng nàng đúng không! Ha ha, phía trước ta từng hỏi ngươi, ngươi có phải đã thay đổi hay không! Bất quá, lần đó, ta chỉ là hỏi lòng của ngươi, không thể tưởng được, ngươi không chỉ có đổi lòng, mà lập trường cũng không biết khi nào đã thay đổi —— không đúng, hẳn là ta quá đại ý, cho tới bây giờ đều không từng nghĩ tới ngươi và ta sẽ đứng ở hai bờ đối lập!”
Phượng Hoa ánh mắt lóe lóe, tựa hồ cũng không muốn thảo luận đề tài này, “Thế sự vô thường, nếu hiểu được, về sau cứ việc xem ta là địch nhân là được!”
“Đúng là ta không hiểu.

Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ không chấp nhận ở dưới bất luận kẻ nào, lại càng không sẽ vì bất luận kẻ nào mà cống hiến.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cho là như vậy.”
“Ha ha, ngươi mới là người như vậy! Ta không bằng ngươi!”
“Không, ngươi và ta có thể nói là tám lạng nửa cân, mỗi người mỗi vẻ, ta đủ ác độc, ngươi giấu giếm đủ sâu, nếu đối tượng không phải là nàng, ta nghĩ, ngươi sẽ còn ác hơn cả ta.

Mà ta, thắng ngươi ở chỗ, chính là đối nữ nhân nào cũng có thể nhẫn tâm!”
Phượng Hoa tự giễu cười cười, “Ngươi quá đề cao ta, ta cũng không phải là quân tử gì, đối với nàng, chỉ là không có lý do thương tổn mà thôi.”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, lừa mình dối người, tội gì phải vậy! Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hắn nở nụ cười, cười đến thực ôn hòa, thực hữu hảo, “Quên đi, ngươi nếu không muốn thương tổn nàng thì rất tốt, về sau ta sẽ không cần cố ý phòng bị ngươi xuống tay với ta! Ngươi biết gì chưa, ta và nàng hiện đang chờ Viên lão chọn một ngày lành để chuẩn bị thành thân đó a!”
Thành thân! Mí mắt Phượng Hoa chợt nhảy lên, hắn hồ nghi nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi nói cái gì?”
“Thành thân a, ngươi không hiểu?”
Ngươi mới là vô nghĩa, ta hỏi là hỏi ý của phu nhân! Phượng Hoa trợn trắng mắt, “Thực thành thân?”
Bùi Nhược Thần đứng đắn gật gật đầu, “Đúng vậy, ở dưới vực, chúng ta lâu ngày sinh tình, khụ khụ, thẳng thắn mà nói, cũng không có bao nhiêu cảm tình sâu sắc, bất quá, chúng ta bởi vì một nhân duyên nào đó mà sinh —— ưm, da thịt chi thân, cho nên, ta nghĩ, nên phụ trách lẫn nhau thì tốt hơn!”
Da thịt chi thân! Bốn chữ này đột nhiên nổ tung trong đầu Phượng Hoa, bên tai vẫn tiếp tục truyền đến tham âm cực kì ôn hòa của Bùi Nhược Thần, “Kỳ thật, chuyện đó cũng là bất đắc dĩ, vì cứu người, bất đắc dĩ, nàng a, rất độ lượng nói không cần để ý, ta cũng thấy không cần miễn cưỡng.

Bất quá, trải qua mấy ngày ở chung, ta cảm thấy giữa nàng bên người, cũng là một chuyện thú vị, thế nên, mới thuận theo tự nhiên!”
Phượng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, “Cứu người? Ai cứu ai?”
Bùi Nhược Thần liếc một cái như nói ‘ngươi ngu ngốc a’, “Đương nhiên là ta cứu nàng, ngươi cảm thấy ta cần nàng cứu sao?”

“Vì cái gì?”
“Ha ha, lại nói tiếp, rất đơn giản, nàng trúng độc, ta giúp nàng giải độc, sau đó, lúc giải độc cần da thịt chi thân…”
Bộ dáng Bùi Nhược Thần nói cứ mình chịu thiệt khiến Phượng Hoa thật muốn ra tay đánh người! Nhưng nhìn đến trong lòng Bùi Nhược Thần còn có Ngự Thiên Dung, hắn không thể không nhịn xuống! Không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy ngực rất khó chịurất muốn đánh giết vài người để giải hận! Hơn nữa, rất muốn đánh bầm dập kẻ trước mắt một phen!
Đúng lúc này, một giọng nói còn lạnh hơn truyền đến, “Ngự Thiên Dung, ngươi khá lắm!”
Cùng với thanh âm lãnh liệt kia, một bóng người đột nhiên lao tới, đưa tay bắt lấy Ngự Thiên Dung.

Bùi Nhược Thần vội ôm Ngự Thiên Dung, nhanh chóng lui ra sau vài bước, nhìn chằm chằm Tịch Băng Toàn: “Tịch Băng Toàn, ngươi có phải rất không coi ai ra gì?”
Tịch Băng Toàn hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Là mặt mũi ngươi rất khiến người khác chán ghét, nàng hiện còn là nữ nhân của ta!”
Phượng Hoa lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, Tịch Băng Toàn nói lời này còn nói hết sức đúng lý hợp tình, một chút cũng không đỏ mặt, loại cảnh giới bá đạo này, hắn thật sự là cảm thấy không bằng, phu nhân có khi nói qua nàng là nữ nhân của hắn đâu! Không ngờ Tịch Băng Toàn lại tiếp tục nói: “Không lâu trước đây, nàng đã đáp ứng ta, trong vòng một năm tuyệt không lại gần nam nhân khác! Cho nên, trong vòng một năm, nàng chỉ là nữ nhân của ta!”
Hãn, cuồng hãn! Phượng Hoa nhịn không được run run bả vai, cơn tức của người này lớn thật!
Trên mặt Bùi Nhược Thần lúc này che dấu không nổi vẻ kinh ngạc, bất quá, hắn là loại người nào a, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tịch Băng Toàn một cái, “Là ngươi ép buộc nàng chứ gì? Ta không cho rằng nàng sẽ chấp nhận điều kiện như vậy.

Còn là ‘trong vòng một năm’, thế này là có ý gì, ngươi nghĩ nàng là nữ tử thanh lâu sao? Muốn là có thể bao một năm? Nếu ngươi thật tâm thích nàng, sao lại lấy một năm làm giới hạn?
Lời này quả nhiên là quá sức buồn cười, ‘trong vòng một năm’, lời này nghe thế nào cũng không được tự nhiên.

Chiếu theo ý của ngươi, một năm sau ngươi nếu chán ghét nàng, là có thể vứt nàng như chiếc giày cũ, nếu còn chưa chán ghét, có phải là lại muốn nàng cho ngươi một năm, thẳng đến khi ngươi chán ghét nàng, ngươi liền vứt bỏ nàng không thèmđể ý? Không thể tưởng được, đường đường một Hầu gia của Thanh Quốc cư nhiên ích kỷ như thế, thật sự là khiến Bùi mỗ đại khai nhãn giới a!”
Tịch Băng Toàn trừng mắt, cư nhiên bị Bùi Nhược Thần nói đến không đỡ được, một năm chi ước của hắn trong mắt người khác chính là ý như thế sao? Như vậy, trong lòng nàng có phải cũng nghĩ như vậy? Cho nên nàng mới luôn lạnh lùng thản nhiên với mình?
Vốn thu được tin tức của hộ vệ, hắn vội vàng chạy về nhà gặp Tịch lão tổ, lại gặp được cả nhà bà ngoại mà hắn chưa từng gặp qua.

Mà, Quan Thanh Thu sau khi cùng hắn nhàn thoại vài câu, liền đem đề tài trực tiếp nhiễu đến Ngự Thiên Dung.

Nghe xong Quan Thanh Thu nói, Tịch Băng Toàn kinh hỉ biết Ngự Thiên Dung không chết, Bùi Nhược Thần cũng không chết.

Những gì tiếp theo không cần nói cũng biết, hắn lúc này khẳng định gã nam nhân kia chính là Bùi Nhược Thần, Phượng Hoa tuy rằng hôm nay nghi hoặc, nhưng hắn đã không còn nghi hoặc, bởi vì hắn vốn đã rất hoài nghi chủ nhân của đôi mắt kia, chính là, bị mái tóc dài trắng xóa kia làm chấn động!
Sau đó, hắn không nói hai lời liền khẩn cấp phái người toàn diện truy tung Ngự Thiên Dung, vừa thu được tin tức liền lập tức chạy đến! Cũng không ngờ, sau khi gặp mặt, còn chưa kịp nói với Ngự Thiên Dung mấy câu, đã bị Bùi Nhược Thần quở trách một hồi, còn khiến hắn không thể phản bác!
Bùi Nhược Thần nhìn Tịch Băng Toàn một cái, lại liếc mắc nhìn Phượng Hoa một cái, “Tiêu Dao Hầu, chọn ngày không bằng ngẫu ngộ, hôm nay, ba người vốn không chung lập trường như chúng ta lại bởi vì một nữ nhân mà gom lại cùng nhau, như thế, ta cũng không giấu diếm, nàng, không lâu nữa sẽ thành thân với ta, đến lúc đó, hai vị nếu có lòng, xin hoan nghênh đến uống chén rượu mừng!”
Cái gì!
Tịch Băng Toàn so với Phượng Hoa còn khiếp sợ, không, là tuyệt đối không tin! “Không có khả năng, nàng sao có thể đáp ứng gả cho ngươi?”
“Vì sao không có khả năng? Tiêu Dao Hầu có thể thản nhiên đi đấu giá đầu đêm của một hoa khôi, Thiên Dung vì sao không thể lập gia đình a?”
“Ta —— đó là ——” Tịch Băng Toàn hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Ngự Thiên Dung không thể nào đáp ứng gả cho hắn!
Nói đúng hơn là, Tịch Băng Toàn căn bản không thể chấp nhận chuyện Ngự Thiên Dung gả cho bất kì một nam nhân nào, ít nhất trước mắt hắn là không thể nhận!
“Ngươi nói dối, bà ngoại ta đã kể cho ta nghe chuyện các ngươi ở Bách Thú Vực Sâu, bà đã nói rất rõ ràng, Thiên Dung không có ý gì với ngươi ngoại trừ chuyện làm ăn!”
Bà ngoại? Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, bà ngoại của Tịch Băng Toàn thì có liên quan gì đến Bách Thú Vực Sâu? Chẳng lẽ —— “Bách Thú Vực Sâu cốc chủ là bà ngoại ngươi?”
“Đúng vậy, cho nên, ngươi đang nói dối!”
Khó trách bọn người Bách Thú Vực Sâu bỗng nhiên cải biến thái độ đối với bọn họ.


Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới chiếc nhẫn ngọc nọ, đó là Tịch Băng Toàn tặng cho nàng! Có thể được người Lan gia nhận ra tất nhiên không phải vật phàm, nàng lúc đó chẳng lẽ cứ thế mà nhận?
Phát hiện này khiến trong lòng Bùi Nhược Thần có chút không thoải mái, vì sao không thoải mái, thì hắn lại không rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy tâm tình rất kém!
“Hừ, vậy thì sao, ngươi nên biết, bà ngoại ngươi vì huấn luyện chúng ta, đã bỏ lại hai chúng ta sau khi dẫn cả gia tộc rời đi vực sâu, ngươi cảm thấy mấy ngày ở chung với nhau, lại là cô nam quả nữ, chẳng lẽ không phát sinh sự tình gì sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Tịch Băng Toàn vừa nghĩ đến khả năng ngay liền nổi giận, cực kì tức giận!
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Ăn ngay nói thật a, bằng không, ngươi nghĩ vì sao ta và nàng phải gấp gáp thành thân như vậy a?”
Lời này nghe thế nào cũng đều khiến người ta mơ màng, hai mắt Tịch Băng Toàn thực hận không thể xuyên thấu trái tim Bùi Nhược Thần! “Ta muốn nói chuyện với nàng!”
Bùi Nhược Thần nhìn nhìn người trong lòng, lắc đầu, “Không được, nàng vừa mới bị Phượng Hoa chọc tức đến khí huyết bốc lên, nếu lại bị ngươi chọc giận, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, ta cũng không muốn lấy tánh mạng của nàng ra để mạo hiểm.”
Phượng Hoa luôn đứng lặng lẽ nghe, một câu cũng không chen vào, không biết đang nghĩ cái gì.

Bất quá, lúc này hắn lại bước tới, đưa tay giải huyệt cho Ngự Thiên Dung, ngoài ý muốn là Bùi Nhược Thần lại bình tĩnh nhìn hắn, không có ý ngăn trở.

Điểm này, Tịch Băng Toàn thu cả vào trong mắt, thầm cố nén giận!
Ngự Thiên Dung chậm rãi mở mắt, cảm giác bản thân như vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, không khí xung quanh hình như có hơi khác.

Nàng giương mắt nhìn quanh, kinh ngạc thấy bộ mặt lạnh lùng dọa người của Tịch Băng Toàn, biểu tình của Phượng Hoa cũng thập phần cổ quái, chỉ có tên Bùi Nhược Thần có vẻ bình thường, coi như là khí định thần nhàn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ngự Thiên Dung nhìn Tịch Băng Toàn, hỏi.
Ánh mắt Tịch Băng Toàn dừng trên người Ngự Thiên Dung, có chút tức giận, cũng có chút đau lòng, bởi vì tin tức của Quan Thanh Thu đã ám chỉ Ngự Thiên Dung bị không ít khổ dưới vực sâu mới gặp được bọn họ… Đương nhiên, đây đều là Quan Thanh Thu tự bịa ra để thử cháu ngoại trai nhà mình.
Tịch Băng Toàn đi lên vài bước, nhìn nhìn Bùi Nhược Thần, lại quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi —— thật là ngươi?”
A? Nói gì vậy? Nàng không phải nàng thì là ai? Ách, không đúng, hắn như thế nào cũng biết thân phận của mình? Chẳng lẽ là Bùi Nhược Thần nói? Nàng quay sang nhìn Bùi Nhược Thần một cái, Bùi Nhược Thần chính là mỉm cười đáp lại.
“Là bà ngoại nói cho ta biết, hơn nữa, bà bảo ta nhắn lại một câu với ngươi, bà nói, hy vọng ngươi đừng được quên chuyện đã đáp ứng.”
Quan Thanh Thu! Ngự Thiên Dung nghĩ đến người này liền cảm thấy bản thân bị độc hại, tốt xấu hai người cũng là đồng hương, bà lão đó cư nhiên ác độc để nàng lại dưới đáy vực, cũng không sợ vạn nhất mình không thể đi lên sao ! Giờ còn bảo đứa cháu ngoại trai đến nhắc tỉnh mình đừng quên điều kiện! Buồn bực!
Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Ngươi ở đáy cốc đã đáp ứng điều kiện gì của bọn họ?”
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ cười, “Cũng không có gì, việc tư thôi.”
“Bà ta lấy tánh mạng của hai chúng ta để uy hiếp ngươi?” Ánh mắt Bùi Nhược Thần rõ ràng hiển lộ ra tức giận.

Hắn vốn đã thấy kỳ quái, không truy cứu chuyện bọn họ xâm nhập, cũng không truy cứu chuyện bọn họ làm bị thương người Lan gia, còn đưa lên Đoạn Tâm Thảo và Vô Tình Quả, cho dù là cháu gái của tri kỷ cũng không cần hào phóng đến mức đó! Nguyên lai là lén hắn ra điều kiện với nàng!
Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta và bà ấy có một mối quan hệ rất kì lạ, cho dù không có ưu việt gì, ta cũng sẽ đáp ứng bà.”
“Ngu ngốc!”
“Ừ, ngươi cứ việc mắng, không sao cả, dù có nói, các ngươi cũng không hiểu được, với lại ta cũng không thể nói rõ.” Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, không chuẩn bị tiếp tục giải thích, nhìn thoáng qua Tịch Băng Toàn, thở dài, “Ngươi hãy nhắn lại để bà yên tâm, ta sẽ nhớ rõ.”
“Ngươi thật sự sẽ gả cho hắn?”
A? Ngự Thiên Dung choáng váng, thế này là thế nào a?
Tịch Băng Toàn lại nhìn về phía Bùi Nhược Thần, một chữ một chữ nói với Thiên Dung hỏi, “Ngươi có phải sẽ gả cho Bùi Nhược Thần?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.