Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 354: Ba Nam Nhân Một Sàn Diễn 2





Phượng Hoa trừng lớn mắt, nguyên lai là vì lý do này a! May thật, hắn cũng không có đắc thủ, dù sao không tốn một chút bạc nào.

Tên ranh Bùi Nhược Thần này tuy đắc thủ nhưng lại tiêu phí một vạn lượng.

Còn Tịch Băng Toàn a, hắc hắc, chẳng những không đắc thủ, còn biến thành tổn thất không chỉ một vạn ngân lượng!
Khà khà! Phu nhân a, ngươi thật sự là rất khiến người ta bội phục! “Khụ khụ, Tiêu Dao Hầu gia a, ta cảm thấy phu nhân nói rất có lý.

Nhớ đến ngày đó, ta liền cảm thấy phu nhân bị ăn mệt, bất quá, phu nhân chúng ta đại nhân đại lượng, cảm thấy ngươi quý vì Hầu gia, tiền có vẻ nhiều, nhưng ngươi gia đại nghiệp đại, tiêu hao cũng nhiều a, cho nên phu nhân chúng ta cũng liền hào phóng cho ngươi nhiều phần một chút! Nhưng nay, ngươi lại đến Mộng Mĩ Lâu định tiêu phí không chỉ một vạn lượng a! Ai… phu nhân hẳn là nên lấy thêm lợi nhuận sớm một chút!”
Tịch Băng Toàn há hốc mồm, thằng nhãi này rõ ràng là biết —— rõ ràng là bỏ đá xuống giếng! Đáng giận!
Bùi Nhược Thần đứng bên cạnh thảnh thơi xem diễn, dù sao chẳng có dính dáng gì đến hắn, bọn họ có thương lượng thế nào, ai tiền nhiều cũng sẽ không chia cho hắn a! Bất quá, nữ nhân này, xem ra mình tựa hồ còn xem nhẹ nàng, sau khi trở về nên suy nghĩ lại, nếu có cơ hội tốt, nhất định phải hợp tác với nàng! Tiền thôi, nhiều một chút không sao cả.
“Hừ, ngươi đừng ở chỗ này mà khoe mẽ, ta nói cho ngươi, ngươi cũng có sai, về sau tiền công mỗi tháng trừ đi một nửa!”
Phượng Hoa nhất thời vẻ mặt đau khổ, “Phu nhân, ta một tháng bất quá chỉ có mười lượng bạc, ngươi thế này không phải là đả kích ta sao?”
Ngự Thiên Dung ôn nhu nhìn hắn, ôn nhu nói: “Đừng nóng vội, ta còn chưa có nói xong a! Một nhà năm người bình thường một tháng còn không dùng hết một lượng, ngươi chỉ có một mình, ta cho ngươi gấp năm lần, quá xa xỉ còn gì? Hừ, ta cảm thấy, năm lượng kia, ta còn phải giúp ngươi bảo quản ba lượng mới bảo đảm, ít nhất, về sau đến lúc ngươi muốn cưới vợ, sẽ không tìm ta vay tiền!
Mặt khác, ta còn chưa có tính sổ với ngươi, ta rơi xuống vực đã được bao lâu a, thi cốt chưa hàn nha, ngươi đã đi kỹ viện tiêu xài phung phí như vậy, ngươi không thấy hành vi này của ngươi rất làm thất vọng chủ tử hay sao? Hừ, cho nên, ngươi phải tự trấn tỉnh bản thân lại cho ta!”
Gì? Trấn tỉnh, còn chỉ cho hắn xài hai lượng một tháng? Phượng Hoa thật sự choáng váng, hắn uống một vò rượu ngon đã tốn mười mấy lượng bạc rồi đó a! Đương nhiên, đây là tiền riêng của hắn, hắn cũng không thiếu gì phân tiền làm hộ vệ kia, bất quá, là lĩnh để có hương vị mà thôi.

Bùi Nhược Thần lúc này nhẹ nhàng liếc Phượng Hoa một cái, cười như gió mùa xuân, “Thiên Dung a, ta cảm thấy, hắn một tháng tiêu xài năm lượng bạc cũng không tính nhiều, bất quá, ngươi chắc là không biết, hắn uống một vò rượu đã tốn mười mấy lượng bạc a! Mà số tiền kia, ha ha, đương nhiên là ——” tiền vốn ban đầu kiếm được!
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, “Ngươi còn đi làm thêm? Vừa làm hộ vệ của ta, đồng thời còn đi… Ngươi không sợ lưu lại tung tích, mang đến cho ta họa sát thân sao?”
Phượng Hoa cười gượng, “Không phải a, chỉ là chút tiền để dành từ lúc trước, ta nào dám kéo thêm rắc rối cho phu nhân!”
“Thiên Dung a, ta thấy, ngươi có thể giữ tiền lương của hắn trước, khống chế tiền tiêu vặt…” Bùi Nhược Thần hướng dẫn từng bước.
Ngự Thiên Dung liên tiếp gật đầu, có lý a!
Thấy biểu tình bị dụ dỗ kia của Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa âm thầm trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, sau đó thân ảnh chợt lóe, lưu lại một câu, “Phu nhân, ta còn có một chút việc riêng cần đi xử lý, sau đó ta sẽ đi tìm ngươi!”
“Uy ——” Ngự Thiên Dung buồn bực trừng mắt nhìn hắn, lại quay sang trừng mắt nhìn Tịch Băng Toàn, “Ngươi nói đi, đồng ý hay không đồng ý?”
Tịch Băng Toàn lúc này đã không còn cao hứng nữa, nàng để ý chuyện mình đi kỹ viện, cũng để ý chuyện Phượng Hoa đi kỹ viện, thế này nghĩa là gì? Nghĩa là địa vị tên Phượng Hoa đó trong lòng nàng cũng không bình thường a! Kết luận này khiến hắn rất mất hứng, thật sự rất mất hứng, đến độ sắc mặt nhìn Ngự Thiên Dung cũng không tốt lắm, rầu rĩ nhìn nàng vài lần, cuối cùng mới lãnh đạm gật đầu, “Ngươi đã muốn thì ta sẽ cho ngươi!”
Ngự Thiên Dung bị ngữ khí lãnh đạm kia của hắn làm sửng sốt, mới có bấy nhiêu đó mà đã thịt đau rồi? Chẳng lẽ nàng ra tay quá độc ác? “Ưm, ngươi —— “
“Ta còn có việc đi trước, về sau sẽ lại liên hệ!” Lạnh như băng nói xong, Tịch Băng Toàn liền lạnh như băng rời đi!
Ngự Thiên Dung chẳng hiểu ra sao nhìn bóng dáng lạnh lùng kia, gì thế này? Sao ai cũng có vẻ tức giận nàng hết vậy? Nàng làm sai chỗ nào rồi?
Bùi Nhược Thần mỉm cười nhìn bóng dáng của Tịch Băng Toàn: thú vị!
Thấy Ngự Thiên Dung còn đứng ngây ngốc, hắn bước tới đưa tay vỗ vỗ vai nàng, “Đi thôi, bằng không lát nữa Tiểu Tam sẽ dẫn hàng xóm vác cuốc đuổi tới!”
Ngạch! Hồi tưởng lại cảnh tượng kia, Ngự Thiên Dung cũng rợn cả da gà, vội vàng cùng Bùi Nhược Thần lắc mình rời đi.
.

.
.
Trở lại khách sạn, Ngự Thiên Dung vẫn còn có chút khó hiểu, lúc Tịch Băng Toàn rời đi, cái khuôn mặt khó chịu kia rốt cuộc có phải vì tiền hay không?
Bất quá, nàng không được thanh tịnh bao lâu, chợt nghe đến tiếng bước chân quen thuộc rầm rập lên lầu, không bao lâu liền nghe đến một tiếng gầm vang ra từ căn phòng cách vách, “Xú tiểu tử, sau khi ta nhận được tin tức, thật vất vả nghĩ ra một biện pháp lừa dối giúp ngươi, ngươi lại không biết điều, tự xé rách mặt, quang minh chính đại đối mặt với kẻ địch, còn anh dũng vô cùng nói cho kẻ địch là mình đại nạn không chết! Ta, ta, ta… sao có thể quen biết cái thứ xú tiểu tử như ngươi a!”
Căn phòng cách vách liên tiếp truyền ra tiếng bang bang phanh thanh, khiến Ngự Thiên Dung nhịn không được thầm bi ai cho Bùi Nhược Thần.

Viên lão hẳn là luyến tiếc đánh cho Bùi Nhược Thần bị trọng thương, nhưng mà a, vết thương thì vẫn được, nhất là nội thương, chỉ cần không quá nặng, lão vẫn có thể vui vẻ đánh ra một hai chưởng! Hơn nữa lực đạo chừng mực, vị trí không phải chỗ hiểm, cho dù có bị thương, Bùi Nhược Thần cũng chỉ cần ngồi xuống điều tức một canh giờ liền tốt lắm!
Cho nên a, Ngự Thiên Dung luôn cực kì bội phục Viên lão, có thể chế phục Bùi Nhược Thần, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ a!
“Viên lão, bớt giận, bớt giận a!” Cách vách lại truyền đến giọng Tiểu Tam, Tiểu Tam trăm phần trăm là hộ vệ trung thành của Bùi Nhược Thần, bất quá, sao giọng nói này nghe có vẻ sốt ruột vậy a?
Ngự Thiên Dung tò mò đi qua, vừa mới tới cửa, còn chưa kịp nhấc một chân vào, đã thấy có một cái lưng đang bay thẳng về phía mình…
Phịch một tiếng, sau đó là hai tiếng kinh hô, ngay sau đó nữa là một bóng người chợt lóe, kéo Bùi Nhược Thần đứng dựng dậy, “Tiểu tử, ngươi không thấy Tiểu Dung ở ngoài cửa sao, sao còn tông vào người nàng? Ngươi muốn bị đánh a!”
Tiểu Tam sờ sờ mũi, năng lực vu oan của Viên lão đúng là mạnh thực, rõ ràng là lão đánh bay công tử va phải Ngự phu nhân, lại đổ hết trách nhiệm lên người công tử, đúng là trưởng bối vô lương a! Hơn nữa, công tử đưa lưng về phía cửa, làm sao thấy được có người a!
Viên lão đau lòng nâng Ngự Thiên Dung dậy, “Tiểu Dung, ngươi có sao không? Có bị tiểu tử này làm bị thương không?”
Ngự Thiên Dung nhu nhu thắt lưng bị đau, bất đắc dĩ nhìn Viên lão, “Cũng không sao, bất quá, Viên lão, cơn tức hôm nay của ngài cũng quá lớn đi? Bùi Nhược Thần… Hắn lại chọc giận ngài thế nào?”
Viên lão hừ mạnh một tiếng, “Đừng hỏi, càng hỏi ta lại càng tức, ta đã vắt hết óc giúp hắn che dấu thân phận, hắn thì giỏi rồi, cứ ước gì khắp thiên hạ đều biết hắn là ai!”

Thấy Bùi Nhược Thần có chút chật vật, Ngự Thiên Dung âm thầm cười trộm, “Ưm, kỳ thật, hắn như vậy cũng có đạo lý, có câu, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, sống phải quang minh chính đại, thong thả đi trên con đường của mình, mặc kệ người khác nói như thế nào, bản thân thích là tốt rồi! Dù sao chúng ta cũng không có làm chuyện gì quá mức tội lỗi.”
Viên lão có chút kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi thật biết cách che chở hắn a! Hừ, ta vẫn chưa hết giận, ngươi xem, hôm nay ngay cả ngươi cũng bị ta kéo đi, còn bại hoại danh tiết của ngươi, chỉ vì che dấu giúp hắn, nhưng hắn thì sao, tâm cao khí ngạo làm uổng phí nỗi khổ tâm của ta! Ai… là ta thực có lỗi với ngươi a!”
Ngạch… Sao tự dưng đề tài lại chuyển đến nàng? Ngự Thiên Dung có chút ngây ngốc, “Ưm, Viên lão a, chuyện này không có gì, dù sao chúng ta đều dịch dung trước mặt người ngoài, về sau khôi phục hình dáng, ai còn biết chuyện của chúng ta a!”
“Ai… ta chính là không nén giận được, tiểu tử kia hiện tại là cánh mọc cứng rắn, trong mắt đã không còn ông già này a! Ai…”
Viên lão nói một câu, lại không ngừng than thở một câu.

Ngự Thiên Dung dâng lên mấy cái hắc tuyến, nàng không nên đi ra a, đi ra không những bị tông, giờ còn phải nghe lão nhân này than thở!
Bùi Nhược Thần cười nhẹ nhìn bọn họ, nụ cười kia, rất có ý vui sướng khi người gặp họa.
Thấy Bùi Nhược Thần cười, Ngự Thiên Dung liền bất bình, tên ranh này thật sự rất không biết cảm ơn, nàng là vì hắn mới bị Viên lão bám lấy a, hắn không hỗ trợ thì thôi, còn vui sướng khi người gặp họa! Đáng giận!
“Công tử, có người theo dõi chúng ta.”
Tiểu Tam bỗng nhiên vội vàng tiến vào, nhỏ giọng nói vào tai Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần nhướn mày, “Tra được chi tiết không?”
Viên lão cũng ngừng than thở, chờ Tiểu Tam báo cáo, đáng tiếc, Tiểu Tam lắc đầu, “Vẫn chưa, chỉ là có tiểu nhị đêm qua phát hiện có bóng người chớp động, sợ có điều gì vạn nhất nên mới báo cáo.

Chưởng quầy nói, kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, tốt hơn hết là dùng bất biến ứng vạn biến.”
“Nga, Vương chưởng quầy đã trở lại?”
“Đúng vậy, cũng là đêm qua trở về, tiểu nhị chúng ta chính là lúc sắp xếp thủ vệ ở phòng của chưởng quầy, phát hiện bóng người khả nghi.”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Viên lão một cái, Viên lão lập tức quay mặt đi, “Nha đầu, chúng ta nói tiếp chuyện ban nãy, Duệ Nhi bảo bối hằng ngày thích làm cái gì a? Ngươi có mời người dạy hắn tập võ không?”

Tiểu Tam nhìn bộ dáng này Viên lão, có chút không nói gì nổi, lúc này là lúc nào rồi a, Viên lão còn ở đó giận lẫy với công tử!
“Tiểu Tam, ngươi truyền lệnh xuống, dặn mọi người cẩn thận một chút, nếu không có ta ở đây, khi có chuyện gì thì đến thương lượng với Vương chưởng quầy.”
“Vâng, công tử.”
Khi Bùi Nhược Thần quay lại nhìn Viên lão, thấy Viên lão vẫn còn thì thầm to nhỏ chuyện Duệ Nhi với Ngự Thiên Dung, hễ mở miệng là kêu ‘Duệ Nhi bảo bối’.

Bùi Nhược Thần nghe mà rùng mình, trực tiếp đi qua đi kéo Ngự Thiên Dung, “Đi, chúng ta đi ra ngoài một chút!”
Viên lão sửng sốt, vừa định mở miệng rống hai câu, lập tức không biết nghĩ tới cái gì, tròng mắt vòng vo chuyển một hồi, rốt cuộc nhịn xuống, tùy ý Bùi Nhược Thần kéo Ngự Thiên Dung rời đi.
Tiểu Tam cẩn thận rót cho lão một chén nước, “Viên lão, công tử đã đi rồi, ta thấy ngài cũng nghỉ ngơi đi, đừng để khát nước!”
Viên lão bưng ly trà uống một hơi cạn sạch, nói nhiều như vậy đúng là miệng có chút khô a, “Ai… nha đầu kia thật sự là tinh! Ta nhiễu như thế nào cũng không thể thuyết phục được nàng, xem ra, nếu nàng mà không chịu cưới tên tiểu tử Nhược Thần kia, Duệ Nhi bảo bối là tuyệt đối không thể nhận thức tổ tông!”
Ách, hai ngày trước, còn không phải chính ngài nói công tử có lỗi với Ngự phu nhân, còn nói cái gì nếu công tử lại dám khi dễ nàng, nhất định sẽ ra mặt giáo huấn công tử! Sao giờ lại thầm oán người ta?
“Tiểu Tam a, ngươi nói, bộ dáng của vị tiểu thiếu chủ kia của chúng ta như thế nào?”
“Ách, Viên lão, ta cũng không có gặp qua a, làm sao ta biết được.”
Viên lão ai thán một tiếng, đúng là tra tấn a, thật vất vả được một chuyện vui, lại là một chuyện vui không thể đụng vào!
“Viên lão, hay là, chúng ta phái hai người đi nhìn một cái, nếu —— “
Bốp —— một bàn tay vỗ lên đầu Tiểu Tam, Viên lão trừng mắt, “Ngươi ngốc a, nàng là người đơn giản sao? Đừng nói nàng từng là phu nhân của Ly Quốc Hộ Quốc tướng quân, chỉ cần nhìn vào cách thiếu chủ kính trọng nàng, đã đủ hiểu được nàng không phải người bình thường! Nếu nhà của nàng là nơi ngươi muốn đi là có thể đi, còn có thể làm chuyện xằng bậy, nàng có thể yên tâm đi vòng vòng khắp nơi với thiếu chủ như vậy sao?”
Tiểu Tam sờ sờ đầu, có chút ủy khuất, “Viên lão nói phải a, là thuộc hạ nhất thời hồ đồ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.