Ngự Thiên Dung lúc này thật đúng là không rõ, hắn sao tự dưng đa sầu đa cảm vậy?
“Uy, ta thấy—— “
“Nha đầu, đến đây cũng không đến hỏi thăm lão bà ta, như vậy có phải là bạc tình hay không a?” Một giọng nói thương lão vang lên, đánh gãy lời Ngự Thiên Dung sắp nói.
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn lên, thấy một bóng người đang đứng trên tường viện, người nói chuyện chính là Quan Thanh Thu.
Nhìn thân thể càng già càng dẻo dai kia của bà, Ngự Thiên Dung nhịn không được thầm mắng: quả nhiên là lão hồ li, lúc ở đáy vực cư nhiên hung hăng lừa cảm tình của nàng, đúng là đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng a!
Quan Thanh Thu nhìn nhìn Ngự Thiên Dung, lại liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, bỗng nhiên nhíu mày, “Tiểu tử, sao ngươi cứ quấn quít lấy nha đầu này hoài vậy?”
Bùi Nhược Thần thập phần ôn hòa cười, “Tiền bối lời ấy sai rồi, ta chỉ là cùng Thiên Dung làm việc, đi ngang qua Tịch phủ, thuận đường đến giúp chút việc nhỏ mà thôi, sao lại nói là quấn quít được a?”
“Hừ, hảo tiểu tử! Quên đi, ta không muốn lý luận với ngươi.
Nha đầu, đi theo ta một chuyến, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi!”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, mỉm cười, “Được.” Rồi quay lại nói với Bùi Nhược Thần: “Bùi công tử, ngươi đi nghỉ trước đi!”
Nhìn Ngự Thiên Dung đi theo Quan Thanh Thu rời đi, Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, hắn cứ cảm thấy quan hệ giữa Quan Thanh Thu và Ngự Thiên Dung có gì đó rất kỳ lạ! Có lẽ nếu điều tra từ chỗ Quan Thanh Thu, không chừng sẽ có phát hiện ngoài ý muốn!
.
.
.
Ngự Thiên Dung đi theo Quan Thanh Thu vào tòa viện cách vách, bọn họ thật đúng là hàng xóm a! Như vậy —— “Lão thái bà, thấy nhà ngoại tôn của mình có tặc tử đến mà không ra hỗ trợ, các ngươi thật sự là bình tĩnh a!”
“Hừ, chỉ là chút tiểu tặc, một mình ngoại tôn ta là đủ rồi, nếu ngay cả một chút tiểu tặc như vậy cũng không ứng phó nổi, hắn còn làm được chuyện lớn gì? Nha đầu, ngươi cũng đừng quan tâm, ta tìm ngươi chính là muốn hỏi ngươi một vấn đề, nếu ngoại tôn ta tương lai có một ngày đi lên vị trí trên vạn người, thậm chí là vị trí cao hơn nữa, ngươi có bằng lòng cùng hắn hay không?”
Trên vạn người sao? Ngự Thiên Dung ngáp một cái, vị trí kia thật đúng là mê người a! “Lão thái bà, ngươi chẳng lẽ có hứng thú?”
Quan Thanh Thu khoát tay, “Không có, bất quá, nếu người ta dám hại ngoại tôn của ta, ta tình nguyện giúp cháu mình đạt đến thắng lợi cuối cùng.
Mặc kệ thế nào, để người của mình thắng vẫn tốt hơn!”
“Điều này cũng đúng, nhân chi thường tình.”
“Đừng có lạc đề, trả lời ta, ngươi có muốn hay không?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Đôi mắt thương lão của Quan Thanh Thu nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung một hồi, khe khẽ thở dài, “Ta cũng đã đoán được, ngươi hơn phân nửa sẽ không đồng ý.
Ai… xem ra, ta phải đi tuyển người khác cho ngoại tôn của ta thôi!”
Ách, lão thái bà này là lo chuyện này? Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhún nhún vai, chuẩn bị chạy lấy người.
“Đứng lại, nha đầu, chúng ta làm một lời hứa quân tử đi!”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn bà, “Đại tỷ a, ngươi còn muốn thế nào?”
“Thế nào, nghe ta nói sẽ tìm nữ nhân khác cho hắn, ngươi trong lòng không thoải mái?” Quan Thanh Thu liếc mắt gian xảo một cái.
Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, lão thái bà này thật sự đã bị thời đại này ô nhiễm, thường thường đều muốn tính kế người khác!
Quan Thanh Thu ha ha cười, tiếp tục nói: “Nha đầu, ta là người từng trải, ta hiểu ngươi! Cho nên, điều kiện của ta rất đơn giản, nếu ngươi thích hắn, liền nhường một bước, bao dung cho sự nghiệp của hắn, trở thành trợ lực cho hắn.
Ngược lại, nếu ngươi không nghĩ đi cùng hắn đến bước cuối cùng, như vậy, hãy sớm bảo trì khoảng cách với hắn, đừng để hắn có hy vọng xa vời.”
“Ách, lão đại tỷ a, chuyện tình cảm này, ta chỉ có thể quản chính mình, sao có khả năng quản hắn a, ngươi không bằng khuyên ngoại tôn của mình đi, như vậy mới có tác dụng!”
Quan Thanh Thu ha ha cười, “Nha đầu, đừng không phục, ta không phải làm khó ngươi, chỉ là hy vọng ngươi cho hắn một cơ hội.”
Cơ hội, ngươi vừa mới nói là đừng cho cơ hội nha! Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ mắt trợn trắng, “Lão bà bà, nói thật đi, ngươi tìm ta là vì chuyện này?”
Quan Thanh Thu gật gật đầu, “Đúng vậy, bằng không còn có thể vì cái gì?”
Ngự Thiên Dung nhìn bà, than nhẹ một tiếng, “Nếu ngươi có việc cứ nói thẳng, ta không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng nếu ta có thể làm được, ta nhất định hỗ trợ, nể tình chúng ta là đồng hương cùng xuyên không đến, ta sẽ hết sức hỗ trợ, đương nhiên, chỉ cần ngươi đừng thương tổn người vô tội là được.”
Quan Thanh Thu trầm ngâm đánh giá Ngự Thiên Dung, thật lâu sau mới hạ quyết tâm, nói, “Chuyện khác thật sự không có gì, duy nhất có một việc, chính là tưởng lưu trữ ba hậu đại của Lan gia.
Ân cừu của đời trước, ta không muốn để bọn nhỏ dính vào, ngay cả Băng Toàn, ta cũng không muốn để hắn can thiệp.
Cho nên, nếu thật muốn nhờ ngươi làm cái gì, cũng chính là hy vọng ngươi mang đi ba người bọn họ, hoặc là bảo hộ ba người bọn họ!”
“Ngươi là nói Lan Tĩnh, Lan Hân Đình và Lan Khâm?”
“Đúng vậy!”
“Các ngươi tìm được cừu gia?”
Quan Thanh Thu cắn răng, hung hăng nói: “Ta vẫn luôn biết, chính là thực lực không đủ, với lại, cũng bởi vì lão công ta, hắn ngu trung, không chịu hoài nghi người kia, cho nên mới đè nặng không cho chúng ta đi trả thù! Nhưng, người chết đi là con ta và con dâu ta, ta sao có thể không hận? Ta không phải cổ nhân, đương nhiên không có ngu trung, nhân nếu phạm ta, sao dám trách ta hoàn thủ?”
Chẳng lẽ kẻ địch của Lan gia cũng là người đang ngồi trên chiếc ghế cao kia của Thanh Quốc? Ngự Thiên Dung âm thầm thở dài, trách không được bà phó thác Lan gia hậu đại cho mình mà không phải cho Tịch Băng Toàn.
Nếu mục tiêu đều là người kia, Tịch Băng Toàn không thể nghi ngờ là chủ lực không thể khuyết thiếu! Dù gì, chưa chắc hoàng đế Thanh Quốc sẽ không bị rơi đài bởi hậu đại duy nhất của Tịch gia!
Không biết vì sao, nghĩ đến Tịch Băng Toàn bị vây trong khốn cảnh, nàng có chút đau lòng, vẫn chưa thể thờ ơ sao? Ha ha, thật sự là… Ai… “Các ngươi có bao nhiêu phần thắng?”
Quan Thanh Thu mỉm cười, “Khó nói, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Nhưng ngươi hẳn là biết, trên đời không có kế hoạch nào vạn vô nhất thất, cho nên ta phải lưu lại đường sống, lưu lại hương khói cho Lan gia.
Như thế, cho dù vạn nhất thất bại, ta cũng không đến mức không mặt mũi nhìn lão công.”
Nụ cười này, tràn đầy bất đắc dĩ cùng phẫn hận, đó là phẫn hận đã tích lũy nhiều năm, lại bị dìm trong tối tăm không thể phát tiết! Ngự Thiên Dung giờ khắc này hiểu được, quyết tâm của bọn họ là không người có thể ngăn trở, giống như nàng hiểu được chính mình không thể ngăn cản việc mà Tịch Băng Toàn muốn làm!
Đúng vậy, chẳng những không thể ngăn cản, nàng còn muốn giúp hắn, nàng không phải cổ nhân, không có tư tưởng trung quân.
Nguyên tắc của nàng là: ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng! Ngươi phạm ta gấp đôi, ta trả ngươi gấp trăm lần!
“Nha đầu, sau khi chúng ta xuất cốc, đã làm một ít điều tra, bao gồm thân thế của ngươi, cho nên ta đã biết ngươi và Ly Quốc Hộ Quốc tướng quân có chút cảm tình khúc mắc, nếu chúng ta và Băng Toàn cùng nhau làm việc, thì nơi có thể bảo hộ các ngươi tốt nhất chính là lực lượng của một quốc gia.
Ta nghĩ qua, quan lại bình thường, không có năng lực cũng không đủ uy lực, mà, phân lượng của Hộ Quốc tướng quân rất nặng, cũng đủ…”
Ngự Thiên Dung bất khả tư nghị nhìn bà, “Ngươi muốn ta trở lại bên cạnh Hộ Quốc tướng quân? Dùng thế lực của hắn để bảo hộ bọn họ?”
“Đúng vậy! Bất quá, không phải thật sự tái hợp với Nam Cung Tẫn, nói trắng ra, ta muốn ngươi lợi dụng thế lực của hắn để bảo hộ các ngươi.
Ta nghĩ, ngươi nên hiểu được, một khi Băng Toàn hành động, người kia nhất định cũng biết sự tồn tại của ngươi, với tâm cơ của hắn, tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi – một quân cờ tốt có thể uy hiếp đến Băng Toàn! Cho nên, ta nói vậy là để bảo hộ các ngươi!” Quan Thanh Thu rất lạnh nhạt phân tích, bà biết Ngự Thiên Dung nhất định hiểu được lợi hại trong đó.
Ngự Thiên Dung nhìn bà, thở dài một tiếng, ai nói trạch nữ thực đơn thuần? Trạch nữ đọc sách nhiều, tâm tư rất phức tạp a!
“Thiên Dung, ta giao ba hậu đại Lan gia cho ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp ta việc này!”
Ngự Thiên Dung lần đầu tiên cảm thấy việc giúp đỡ một người lại trầm trọng đến vậy, khổ nỗi lần này còn là chuyện không tiện cự tuyệt! Làm sao bây giờ? “Cho dù phải bảo vệ bọn họ, ta cũng không nhất định phải tái hợp với Nam Cung Tẫn! Hơn nữa, ba người Lan Tĩnh chỉ cần cải danh đổi họ đi theo ta, không nhất định sẽ có nguy hiểm!”
Quan Thanh Thu trầm trọng lắc đầu, “Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi không hiểu thủ đoạn của lão già kia, hắn là người có lòng nghi ngờ rất nặng, thủ đoạn tàn nhẫn.
Dù ngươi có giả vờ hay thật sự tái hợp với Nam Cung Tẫn, thì sau khi chúng ta nhóm làm việc xong, mặc kệ là thành công hay thất bại, ngươi đều phải nghĩ biện pháp rời đi phủ tướng quân.
Bởi vì chúng ta dù thất bại cũng nhất định sẽ giết cho bằng được lão già kia! Điểm ấy là tuyệt đối!”
Giết? Cũng phải, giết cũng không có nghĩa là thành công, nhưng chỉ cần đổi hoàng đế, hậu nhân của Lan gia liền an toàn hơn.
Nhưng, nàng thực sự phải đến phủ tướng quân sao?
Đó là nơi mà nàng hoàn toàn bài xích a!
“Ta biết, chuyện này rất khó cho ngươi, nhưng đây không chỉ vì ba người Lan Tĩnh, cũng là vì an toàn của ngươi! Càng là vì tránh cho Băng Toàn bị kẻ khác uy hiếp!” Quan Thanh Thu trùng trùng thở dài một tiếng, “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi, ta cũng không thể miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi vô luận thế nào cũng không muốn, như vậy, ta sẽ cho ba người bọn họ trốn ở đáy cốc! Tuy rằng cuộc sống có chút kham khổ, nhưng không phải lo lắng cho tánh mạng.”
“Để ta suy nghĩ!” Ngự Thiên Dung nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi Ngự Thiên Dung rời khỏi, Lan Bác Thiên bỗng xuất hiện ở phòng khách, nhíu mày nhìn Quan Thanh Thu, “Nương, nương làm như vậy, có phải rất khiến người ta khó xử không?”
“Đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng, ta không muốn để cho ba đứa nhỏ Lan Tĩnh cả đời trốn dưới đáy cốc, sống những ngày kham khổ, cũng không muốn để yên nhìn lão già kia ngày ngày tiêu dao! Nhưng, nếu để cho ba người bọn họ trở về, ta sao có thể yên tâm, nơi đó linh thú vốn không phục nhân loại, nếu không phải chúng ta… Ai… dù sao là chuyện không thể nề hà, chỉ có thể ủy khuất nàng hỗ trợ!”
“Mẫu thân làm sao xác định nàng sẽ giúp chúng ta?”
Quan Thanh Thu cười khổ, “Sẽ giúp, cho dù không vì tình nghĩa với ta, nàng cũng sẽ vì Băng Toàn mà lựa chọn hỗ trợ!”
Lan Bác Thiên nghi hoặc nhìn Quan Thanh Thu, “Làm sao nương biết là nàng coi trọng Băng Toàn được bao nhiêu phân a?”
“Đại nam nhân như con đương nhiên không hiểu, nếu nàng không thèm để ý, tối nay sao lại xuất hiện ở đây? Nếu nàng không thèm để ý, sao lại nhận lấy chiếc nhẫn kia? Nữ nhân a, tâm tư luôn vi diệu như vậy, bất tri bất giác đã tiết lộ tâm tư của mình.
Nàng đối Băng Toàn không phải vô tình, chính là nàng thông minh hơn những nữ tử khác rất nhiều, nàng biết nếu mình ở lại với Băng Toàn, tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, mà trong số đó có những chuyện khiến nàng không thể chấp nhận, cho nên, nàng lựa chọn nhanh chóng cắt đứt duyên phận của nhau!”