Quan Thanh Thu nói xong, cũng than nhẹ một tiếng, “Dù là như thế, nữ tử chung quy là sinh vật luyến tình cũ, nhất là với mối tình mà chính mình chủ động buông tha, luôn sẽ có một loại tiếc nuối, mà cái tiếc nuối kia, có đôi khi khiến nữ nhân làm ra một ít hy sinh mà người khác không thể lý giải.”
Lan Bác Thiên lắc đầu, hắn không hiểu lời mẫu thân nói cho lắm, nhưng hắn hiểu được, mẫu thân hắn từ sớm đã tính kế người ta! Ai… bất quá cũng vì đại cừu của Lan gia, bọn họ cũng là bị bất đắc dĩ! Nếu mọi việc có thể thành công, Lan gia bọn họ nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ nàng!
“Nương, nếu đến lúc Ngự phu nhân muốn rời đi, Nam Cung Tẫn không chịu đáp ứng thì làm sao bây giờ? Có câu, vào cửa thì dễ, ra cửa thì khó a!”
Quan Thanh Thu khẽ cười rộ lên, “Nếu chút vấn đề ấy mà nàng cũng giải quyết không được, ta đây còn dám giao phó mấy đứa nhỏ Lan Tĩnh cho nàng sao? Con cũng đừng quan tâm chuyện của hắn, ta tự có chủ trương.”
“Vậy còn Băng Toàn?”
“Ta sẽ giải thích với hắn, miễn cho đến lúc đó hắn làm hỏng đại sự, ta tin tưởng hắn sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ.”
.
.
.
Ngự Thiên Dung trở lại tòa viện của mình, tựa vào cửa sổ, nhìn ánh trăng thở dài.
Đây thật sự là chuyện dù cố hết sức cũng nằm ngoài tầm tay của nàng a! Cùng một chỗ với Nam Cung Tẫn? Có lẽ hắn sẽ đồng ý, nhưng, nếu sau này phải rời khỏi, hắn sẽ nói chuyện như vậy sao? Phủ Hộ Quốc tướng quân đâu phải là nơi ra vào tự nhiên đâu a?
“Phu nhân.” Tịch Băng Toàn đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn nàng lại lộ ra một chút nhu tình.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Chuyện của ngươi đã xử lý xong?”
“Ừ, sao ngươi còn chưa nghỉ ngơi?”
“Ngủ không được, ngươi đến rất đúng lúc, chúng ta trò chuyện đi, chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện phiếm với nhau.”
Tịch Băng Toàn khẽ sửng sốt, lập tức gật gật đầu, nhưng, hai người đều không có ý đi lại gần nhau, như trước là một người ở trong phòng, chống tay trên cửa sổ, một người ở ngoài cửa sổ lưng, dựa vào vách tường, hình thành một tấm hình bị cắt ngang, lay động dưới ánh trăng…
Trầm mặc hồi lâu, Ngự Thiên Dung mới mở miệng, “Ngươi muốn làm một việc rất lớn đúng không? Cũng rất nguy hiểm, đúng không?”
Tịch Băng Toàn thật sâu nhìn nàng một cái, không cần hỏi nhiều, hắn cũng biết nàng đã nhìn ra manh mối, nàng tới bây giờ đều không phải đứa ngốc, “Ừm.
Cho nên… Ngươi tạm thời rời xa ta đi!”
“Ha ha, ngươi nói giống hệt như bà ngoại ngươi.
Bà giao ba người Lan Tĩnh cho ta, nhờ ta tìm một bến cảng an toàn để tránh gió chờ các ngươi.”
Sắc mặt Tịch Băng Toàn cứng đờ, trực giác, hắn cho rằng bà ngoại mình không chỉ nói những lời này, “Phu nhân, bà ngoại ta—— “
“Bà đề nghị ta chọn phủ Hộ Quốc tướng quân để tránh gió, mang theo cả bọn Lan Tĩnh, chỉ có nơi đó mới có khả năng chống lại thế lực của Thanh Quốc, đồng thời, cũng là nơi mà ta có thể dễ dàng đi vào.”
“Không được!”
Tịch Băng Toàn không chút do dự cự tuyệt, đến phủ Hộ Quốc tướng quân? Kia không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Tên tiểu tử Nam Cung Tẫn kia đối với nàng như hổ rình mồi, nay nếu chủ động đưa lên thì… “Ta sẽ phái người bảo hộ các ngươi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, lắc đầu, “Ngươi hãy dồn hết tinh lực vào đại sự của mình đi! Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu thành công, ngươi sẽ ngồi vào chiếc ghế kia sao?”
Khi hỏi xong câu này, Ngự Thiên Dung rõ ràng nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt Tịch Băng Toàn, đó là loại biểu tình đã quyết định từ sớm, ha ha, hiển nhiên, nàng hỏi cũng như không, việc mà hắn muốn làm, đương nhiên đã bắt đầu mưu tính từ sớm! Mà một nam nhân bá đạo như hắn, đương nhiên cũng đã nghĩ đến lúc thành công, bản thân sẽ đi lên đế vị!
Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến thực ôn nhu, “Ta hiểu, ta sẽ giúp ngươi! Ngươi là người đầu tiên khi ta đến thế giới này —— ha ha, phải nói là sau khi ta mất trí nhớ, ngươi là người đầu tiên có ân cứu mạng ta, thủy chung là ta nợ ngươi, sau lần này, chúng ta coi như thanh toán xong, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi!”
“Ta —— “
“Đừng ngắt lời ta, ta biết, ngươi không muốn ta đến phủ tướng quân, bất quá, ta nghĩ, nếu ngươi tỉnh táo ngẫm lại cũng sẽ minh bạch rằng đề nghị của bà ngoại ngươi là an toàn nhất.
Ngươi phái người của ngươi đến bảo hộ ta? Đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi ngại nhân thủ không đủ, sao còn có thể bảo hộ chúng ta? Mà, Nam Cung Tẫn thì không như vậy, hắn không rơi vào quẫn cảnh như ngươi.”
Tịch Băng Toàn nắm chặt nắm tay, đúng vậy, đề nghị của bà ngoại có lẽ thực chính xác, nhưng, hắn không muốn! Tuyệt không nguyện ý! “Ta sẽ —— “
“Ngươi sẽ phái bao nhiêu người bảo hộ chúng ta? Tử sĩ của ngươi? Hộ vệ của ngươi? Có thể đối kháng đại quân của triều đình sao? Không thể, hơn nữa, ngươi phải giữ lại chủ lực để làm việc, cho nên, sự bảo đảm của ngươi xa xa không bằng hậu thuẫn của Nam Cung Tẫn!”
Tịch Băng Toàn bị nghẹn, đúng vậy, nếu hắn khởi sự, đương nhiên phải lưu lại tuyệt đại bộ phân thực lực, nhưng, nếu phải hy sinh nàng, hắn không thể chấp nhận!
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “So với mối thù của gia đình ngươi, so với mục tiêu của ngươi, ta trọng yếu hơn sao? Hoặc là nói, ngươi sẽ vì ta mà buông tha hết thảy sao?”
Không thể! Đúng vậy, hắn không thể.
Tịch Băng Toàn trầm mặc, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới thứ mà hắn muốn sẽ xung đột với an nguy của nàng! Nay chân chính đặt lên mặt bàn, hắn phát hiện mình do dự.
Đương nhiên, phải buông tha cho nhiều năm cố gắng như vậy, hắn không nỡ! Chính là, hắn phải nghĩ cách để cho hai bên không xung đột!
“Tịch Băng Toàn, tương lai khi ngươi đi lên vị trí kia, giữa chúng ta chỉ có thể là bằng hữu, không khả năng có gì khác, lời này, ta vẫn luôn muốn nói cho ngươi.”
Tịch Băng Toàn nghe vậy, tim suýt ngừng đập, “Vì sao?”
Ngự Thiên Dung nhìn ánh trăng, mơ hồ cười, “Bởi vì phu quân của ta không thể là người có thân phận kia, ta sẽ không trở thành một trong số những nữ nhân của ngươi.”
“Ngươi —— “
“Cho nên ta mới cố ý gây bất hòa với ngươi, không tất cả đều là vì ghi hận ngươi lần đó không cứu ta.”
Thì ra là thế, hắn đã nghĩ vì sao nàng luôn cứ lòng dạ hẹp hòi, gắt gao ghi hận một lần kia, nguyên lai nàng đã đoán được lựa chọn tương lai của hắn, quyết cắt đứt liên hệ lẫn nhau! Thật ác a! “Có phải chỉ cần một người không thể thỏa mãn điều kiện của ngươi, ngươi đều không chút do dự loại bỏ?”
“Chắc là vậy, ít nhất, đến nay ta chỉ mới nghĩ vậy thôi.”
Tịch Băng Toàn ha ha cười hai tiếng, “Hảo, hảo, quả thật là nữ tử khác lạ!” Biết bao nhiêu nữ tử theo đuổi vị trí vinh hoa phú quý tối cao kia, nàng lại coi như rắn rết, kính nhi viễn chi! Ha ha, như thế, hắn thật đúng là không thể khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên mình, cho dù dùng sức mạnh, không chiếm được lòng của nàng, thì còn có ý nghĩa gì? Huống hồ, Tịch Băng Toàn hắn cũng sẽ không dùng hành vi mất tự tôn đó để giữ một nữ nhân bên cạnh mình!
“Bất quá, bọn họ không cần trở thành gánh nặng của ngươi, ta sẽ bảo hộ, ta không cần ngươi hỗ trợ!”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn Tịch Băng Toàn, “Thế nào, ngươi sợ ta bảo hộ không tốt?”
“Không phải, là ta không cần ngươi hỗ trợ! Ngươi đã sớm không nợ ta!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Sai rồi, vẫn còn nợ, lần rơi xuống Bách Thú Vực Sâu, nếu không có nhẫn ngọc của ngươi làm cho bọn họ nhận ra, ta và Bùi Nhược Thần có lẽ đều rất khó đối kháng người của Lan gia.”
Tịch Băng Toàn cười khổ, nguyên lai còn có chuyện này nữa a! Nàng nhất định phải tính toán rành mạch với mình như vậy sao?
“Nghỉ ngơi đi! Ta còn có việc!” Tịch Băng Toàn không mở miệng nói gì nữa, hắn cảm thấy lòng mình đã bị quấy nhiễu, trở nên hỗn loạn vô cùng.
Nhìn bóng hắn rời đi, Ngự Thiên Dung thầm cười khổ, có những cảm tình là nhất định không thể đi đến cuối cùng, bất quá, có đôi khi, từng có được, cũng là đủ rồi!
Nàng không phải một người hết hy vọng, khi yêu một người, nàng sẽ rất chân thành, nhưng nếu không thể yêu được nữa, nàng cũng sẽ cố gắng buông tay.
Dù sao, nàng đã sớm hiểu được một việc, để có được hạt tương tư đậu đỏ quý giá của thế gian, là rất khó! Cơ hồ là khả ngộ không thể cầu!
“Thế nào, cứ như vậy buông tay một Hầu gia sao!” Bùi Nhược Thần đột nhiên xuất hiện, làm Ngự Thiên Dung hoảng sợ.
Trừng mắt nhìn hắn một cái, Ngự Thiên Dung tức giận nói: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Khụ khụ, ta nhớ là ngươi đang đi tản bộ với ta nha, nhưng đi được nửa đường liền bỏ đi với người khác, bỏ lại ta không nói, giờ còn hỏi ta tới làm cái gì?”
Ngự Thiên Dung há hốc mồm, nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, “Ừm, ngươi không có bị sốt đi?”
Bùi Nhược Thần ném cho nàng một cái xem thường.
Ngự Thiên Dung ha ha cười nói: “Tại những lời đó đi ra từ miệng ngươi có cảm giác không được tự nhiên a!”
Bùi Nhược Thần thấy nàng vẫn còn buồn bã ỉu xìu, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, nhảy ra khỏi cửa sổ, rời đi Tịch phủ, phi thân đến một vùng ngoại ô yên lặng.
Ở đây có một bãi cỏ rất rộng lớn, hết thảy đều có vẻ thanh thản lạ kì, khiến người ta bỗng thấy thả lỏng, dứt bỏ hết phiền não, dứt bỏ hết hồng trần thế tục dây dưa, cứ lẳng lặng nằm như vậy, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn.
Mà Ngự Thiên Dung cũng thật sự nằm xuống như vậy, hơi lạnh mùa đông xuyên thấu qua lớp cỏ khô truyền vào tim nàng, nhưng, nàng lại không thấy lạnh, ngược lại cảm thấy thư sướng vài phần, cũng thanh tỉnh vài phần…
Bên tai lúc này truyền đến tiếng sáo trầm bổng, du dương, thấp uyển, làn điệu mơ hồ——
“Thu phong thanh
Thu nguyệt minh
Lạc diệp tụ hoàn tán
Hàn nha tê phục kinh
Tương tư tương kiến tri hà nhật
Thử thời thử dạ nan vi tình*
Nhập ngã tương tư môn
Tri ngã tương tư khổ
Trường tương tư hề, trường tương tư
Trương tương tư hề, vô tận cực
Tảo tri như thử quải nhân tâm
Hồi bất đương sơ mạc tương thức.**”
* Đây là cả bài “Thu phong từ” của Lý Bạch, bản dịch của bài thơ:
Gió thu lành
Trăng thu thanh
Lá rơi tụ rồi lại tán
Quạ lạnh chợt rùng mình
Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp?
Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình…
** Đây là đoạn cuối của bài “Tương tư” của Lương Ý Nương, theo mình thấy thì hay hết sức, đây bản dịch của đoạn trích ở trên:
Ai vào cửa tương tư
Mới biết tương tư khổ
Tương tư hoài…dài tương tư
Tương tư dài, dài khôn xiết
Sớm biết nỗi lòng đau
Thà rằng đừng quen biết.
Tiếng sáo bỗng nhiên ngừng lại, Bùi Nhược Thần ngồi xuống bãi cỏ, “Ta cứ nghĩ trong lòng ngươi cũng không thương hắn, không ngờ ngươi vẫn là có tình với hắn!”
“Ha ha, tình ý đương nhiên là có, dù sao, lúc trước ta còn nghĩ, nếu có khả năng, ta và hắn sẽ trở thành một cặp vợ chồng tốt.”
Vợ chồng? Nàng thật đúng là dám nói! Bùi Nhược Thần giật nhẹ khóe môi, “Nếu ngươi gả cho hắn, ta nghĩ hắn sẽ rất vui vẻ đồng ý.”
“Hừ, không cần ngươi tới châm chọc ta, ta sẽ không gả.
Ngươi cũng đừng dong dài, ta không cần nói chuyện này với ngươi, nếu thật sự có chút phong độ thì thổi một khúc dễ nghe cho ta đi!”
Bùi Nhược Thần há hốc mồm, nữ nhân này cũng quá được một tấc lại muốn tiến một thước nha! Bảo hắn thổi sáo cho nàng vui? Nhìn ánh trăng trên trời cao, Bùi Nhược Thần bỗng nhiên cười cười, “Không bằng, chúng ta thành thân đi!”
Á? Thành thân? Với hắn! Ngự Thiên Dung bỗng nhiên cảm thấy cơn lạnh rợn người trải rộng toàn thân, xoát một cái nhảy dựng lên, quay người định trốn chạy.
Đáng tiếc bị Bùi Nhược Thần đúng lúc chế trụ bả vai, ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Dung, ngươi trốn được bao lâu a?”
Trốn? Nàng mà lẩn trốn? Nàng là cự tuyệt, có hiểu không! Ngự Thiên Dung thực không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, “Có bản lĩnh chính ngươi đuổi theo ta rồi hẵng nói!”