Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 366: Hôn Thê Của Triển Cảnh





Một lát sau, ba người Phượng Hoa đều đến.

Hạ Duyệt ha ha cười, “Phu nhân, ngươi đã trở lại a, thật sự là rất may a! Ngươi mà không trở lại, ta sắp không chống được nữa rồi!”
“Sao vậy? Có chuyện gì mà ngươi không xử lý được?”
“Triển Cảnh, thật là ngươi đã trở lại?” Một giọng nữ kích động ngắt lời Hạ Duyệt, một bóng áo vàng hiện lên, một luồng hương thơm ngát thổi đến.
Ngẩng mắt nhìn lên, Ngự Thiên Dung liền thấy một nữ tử phong nhã hào hoa, cặp mắt chứa đầy ánh nắng động lòng người, nước da trắng hơn tuyết, thân thể mĩ miều… Thật sự là một mĩ nữ a!
Triển Cảnh vừa thấy đến nàng, mặt liền biến sắc, rất là không tự nhiên.

Hắn lén liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, phát hiện vẻ mặt phu nhân nhà mình chính là đang tán thưởng, trong lòng không khỏi thở dài!
“Triển Cảnh, ngươi trở về sao không tìm ta? Ta đã dặn hạ nhân rồi, ngươi vừa đến là sẽ báo cho ta biết!”
“Lôi cô nương, thỉnh chú ý lời nói của ngươi, nơi này là nhà của phu nhân, không phải của ngươi!”
Lôi Thiên Kiều sửng sốt, tựa hồ không quen nhìn vẻ lãnh đạm của Triển Cảnh, “Triển đại ca, ta ——” ánh mắt thoáng nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi là phu nhân?”
Ngự Thiên Dung ôn nhu cười, “Đúng vậy, không biết cô nương là?”
“Ta là Lôi Thiên Kiều, cũng là hôn thê của Triển Cảnh!”
A? Ngự Thiên Dung há hốc mồm, nhìn nhìn Hạ Duyệt, Hạ Duyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, Triển Cảnh cũng rất là quẫn bách, “Lôi cô nương, loại nói đùa này đừng nên nói thì hơn!”
Lôi Thiên Kiều dậm chân một cái, “Ta không có nói giỡn, ta là nghiêm túc! Hơn nữa, ta nói cũng là sự thật, ngày đó chúng ta vốn sắp thành thân, nhưng ngươi bởi vì phu nhân sinh tử chưa biết, nên bỏ mặc hôn lễ của chúng ta, chạy đi tìm người! Chúng ta chỉ còn kém bái đường thành thân, Triển đại ca, chẳng lẽ ngươi định vứt bỏ ta?” Nói xong khóe mắt nhỏ ra hai giọt nước mắt, thấy Triển Cảnh trừng mắt nhìn mình, nàng lại khóc nức nở nói tiếp, “Ô ô… Ngươi đã cùng ta như vậy, ta không gả cho ngươi, còn có thể gả cho ai a? Ngươi nay được tiện nghi còn định vỗ vỗ mông bỏ chạy, ngươi, ngươi… Ngươi có biết xấu hổ không!”
Là thực như vậy? Ngự Thiên Dung nuốt nuốt nước miếng, nhìn sang Triển Cảnh, lại nhìn thoáng qua Phượng Hoa, Phượng Hoa bỗng nhiên cười cười, “Phu nhân, lúc ta đến, bọn họ xác thực đã như vậy!”
Ách! Như vậy rốt cuộc là loại nào a? Là chỉ hôn lễ nghi thức hay là chỉ quan hệ giữa hai người bọn họ đã tiến triển đến mức vợ chồng thực chất?
Triển Cảnh trừng mắt liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Phu nhân, sự kiện kia có chút hiểu lầm, ta sẽ giải thích rõ ràng với Lôi cô nương.” Dứt lời đi đến cạnh Lôi Thiên Kiều, “Lôi cô nương, thỉnh đi, hai người chúng ta cần nói rõ ràng!”
Lôi Thiên Kiều liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, bỗng nhiên lắc đầu, “Không được, không ai làm chứng, nói không chừng ngươi lại đổi ý, liền ở đây đi, ta muốn phu nhân các ngươi làm chứng!” Nói xong nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, khó khăn lắm mới chờ ngươi trở lại, tục ngữ nói, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, ngươi nếu đã trở lại, không bằng giúp ta làm chứng đi!”
“A, mời nói.”

“Hôn sự của ta và Triển Cảnh vốn đang diễn ra, nhưng lại bởi vì có tin Ngự phu nhân chết đã khiến Triển đại ca bỏ lại hôn lễ của chúng ta.

Ngươi nói, thế này có phải là ngươi nợ chúng ta không? Vốn, Triển đại ca trung tâm hộ chủ, ta có thể lý giải, cũng không phản đối, nhưng cũng không thể bởi vì chuyện của chủ tử mà đánh mất hạnh phúc của chính mình.

Ngự phu nhân, ta nói lời này, có đạo lý đúng không!”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Đúng vậy, không nên vì ta mà vứt bỏ hạnh phúc của mình.”
“Ngự phu nhân có thể thông tình đạt lý như vậy là tốt rồi, cũng không uổng Triển đại ca trung tâm với ngươi như thế! Như vậy, ngươi hiện tại cũng đã an toàn trở lại, phải chăng nên bù đắp hạnh phúc cho chúng ta?”
Triển Cảnh giận tái mặt, “Lôi cô nương, ngươi đừng nói lung tung!”
Lôi Thiên Kiều bám riết nhìn Ngự Thiên Dung, trong ánh mắt lộ vẻ kiên trì, tựa hồ nếu Ngự Thiên Dung không gật đầu, nàng sẽ không bỏ qua!
Ngự Thiên Dung nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Ừm, đúng là là một mỹ nhân bại hoại, tính tình cũng có chút ngay thẳng, lá gan, cũng đủ lớn! Bất quá, Lôi cô nương, ngươi có nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Dưa hái xanh không ngọt a!”
Sắc mặt Lôi Thiên Kiều khẽ biến, nàng lập tức hừ nhẹ một tiếng, “Đạo lý kia, ta biết.

Bất quá, ta và Triển đại ca là lưỡng tình tương duyệt, tư định chung thân, cha ta thương ta nên mới nhượng bộ.”
“A, nói như vậy, cha ngươi nguyên bản chướng mắt Triển Cảnh nhà chúng ta?”
“Ngươi, ta không phải có ý này, ta là nói cha ta cho rằng Triển đại ca là một người ngoại tộc, sợ ngày sau sẽ không ở lại Thiên Trúc, ông ấy luyến tiếc ta, cho nên…”
“Lôi cô nương, thỉnh tự trọng!” Triển Cảnh thấy Lôi Thiên Kiều ngay cả lưỡng tình tương duyệt đều nói ra, không khỏi thay đổi sắc mặt, nếu cứ để mặc nàng nói tiếp như vậy, phu nhân không biết sẽ nghĩ mình như thế nào đâu!
Lôi Thiên Kiều bĩu môi, vẻ mặt như cô dâu nhỏ bị ủy khuất, “Triển đại ca, ngươi cũng giúp người ngoại khi dễ ta sao?”
Người ngoài? Ngự Thiên Dung ho nhẹ hai tiếng, hiện tại, phải nói nàng ta mới là người ngoài a! Ít nhất Triển Cảnh cũng là hộ vệ của mình, hơn nữa cũng không tỏ vẻ thích nàng ta a!
“Phu nhân, ta thấy không cần phiền toái như vậy, trực tiếp hỏi Triển Cảnh mấy vấn đề là đủ!” Phượng Hoa nhìn Lôi Thiên Kiều, ngắt lời chen vào một câu.

Ngự Thiên Dung nhìn nụ cười tà khí kia của hắn, chỉ biết không có chuyện gì tốt, bất quá, vị Lôi cô nương này xác thực có chút phiền toái, nếu Triển Cảnh thích nàng thì thôi, nhưng Triển Cảnh rõ ràng thoạt nhìn không được vui vẻ cho lắm a! “Vấn đề gì?”
Phượng Hoa cười cười, “Để ta hỏi đi! Khụ khụ, Triển Cảnh, ngươi có thích vị Lôi cô nương này không?”
Triển Cảnh liếc nhìn Lôi Thiên Kiều một cái, thấy sắc mặt nàng trắng bệch vài phần, vốn không nghĩ lại ở trước mặt mọi người làm mất mặt nàng, dù sao cũng là mình nợ nàng, nhưng, những lời nàng vừa mới rõ ràng là muốn ép mình, cũng muốn ép phu nhân! Điểm này, hắn không thể dễ dàng tha thứ! “Ta luôn xem Lôi cô nương như sư muội, không có tình yêu nam nữ!”
“Nói bậy, ngươi rõ ràng muốn kết hôn ta!” Hai mắt Lôi Thiên Kiều đỏ lên.
Phượng Hoa lại không để ý tới, “Như vậy, ta lại hỏi thêm một câu, sau này ngươi có khả năng yêu Lôi cô nương không?”
Triển Cảnh liếc xéo Phượng Hoa một cái, lại không thể không đáp, “Không có khả năng!”
“Ngươi nói dối!” Lôi Thiên Kiều rớt nước mắt, hết sức thương tâm.
Triển Cảnh thở dài, “Lôi cô nương, chuyện trước đây, là ta có lỗi với ngươi, ngươi nếu muốn trút hết giận, ta xin để mặc ngươi đánh giết, nhưng, việc này, hy vọng ngươi quên đi!”
“Không có khả năng!” Hai mắt Lôi Thiên Kiều đẫm lệ mông lung, bỗng nhiên nàng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Là ngươi, nhất định là ngươi, là ngươi không cho Triển đại ca cưới ta, có phải hay không?”
“Ta?” Ngự Thiên Dung có chút vô tội nhìn nàng.
“Chính là ngươi, nếu không phải ngươi, ta và Triển đại ca đã thành thân, đều là ngươi, đều là lỗi của ngươi!”
Triển Cảnh đứng lên, bước tới ngăn nàng lại, “Lôi cô nương, mời ngươi nói chuyện tôn trọng!”
Lôi Thiên Kiều lấy tay quệt nước mắt, “Được thôi, muốn ta tôn trọng nàng đúng không, vậy thì chỉ cần nàng đáng giá ta tôn trọng! Nàng dựa vào cái gì mà gây trở ngại chúng ta thành thân, ngươi cũng không phải người nào của nàng, nàng vì cái gì không cho ngươi cưới ta? Chẳng lẽ nàng muốn nam nhân, ba tên này còn chưa đủ sao? Vì sao còn muốn chiếm lấy ngươi?
Ta còn nghe nói, nàng đã có một người là Tịch Băng Toàn, bọn họ đã có vợ chồng chi thật, sao còn có mặt mũi thèm nhỏ dãi nam nhân của người khác? Cũng không sợ xấu hổ, vốn bị người ta đá ra khỏi nhà, ta vốn đồng tình nàng một phen, nhưng lại nghe nói, nguyên lai chính là do nàng thủy tính dương hoa, xứng đáng bị hưu!”
“Đủ, là ta không nghĩ cưới ngươi, không liên quan gì đến phu nhân!” Triển Cảnh thập phần tức giận, thập phần bất mãn, hắn đối với Lôi Thiên Kiều là có lỗi, nhưng, điều này không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ nàng nhục mạ phu nhân!
“Ngươi hung dữ với ta? Ngươi vì tiện nữ nhân này mà hung dữ với ta?” Lôi Thiên Kiều vén tay áo, đánh vào người Triển Cảnh.
Triển Cảnh không ngờ nàng nói động thủ liền động thủ, dưới tình thế cấp bách vội vàng né tránh.
Ngự Thiên Dung thấy cảnh này, khẽ lắc đầu, kiểu đánh nhau này dù sao sẽ không thể xảy ra mạng người, “Hạ Duyệt, ngươi vừa nói có chuyện gì mà ngươi chống đỡ không được?”
A? Hạ Duyệt há hốc mồm, thời điểm mấu chốt thế này còn có tâm tình bàn chuyện khác?
Phượng Hoa gõ gõ mặt bàn, cười nói, “Hạ Duyệt, ngươi cứ bẩm báo đi! Triển Cảnh a, sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu, không phải có câu, càng đánh càng thân nhau sao!”
Ách! Hạ Duyệt không nói gì nổi, liếc mắt nhìn Phượng Hoa một cái, người này chỉ biết châm ngòi thổi gió! Quên đi, lo nói chuyện chính sự trước, “Ai… phu nhân a, ngươi không biết đâu, lúc ngươi rời đi, kiểu quần áo cuối cùng mà ngươi để lại đã bị các tiểu thư ở đây giành mua sạch cả rồi, hơn nữa, còn xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn, những vị tiểu thư không mua được đều nhất trí yêu cầu chúng ta gia tăng chế tác a! Đây đều là những người giàu có, chúng ta nếu không nể tình, về sau sẽ tổn thất rất lớn!”

Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, lơ đễnh, “Vậy thì chế tác nhiều thêm một chút a!”
“Ai nha, phu nhân a, ngươi chẳng lẽ quên chúng ta có quy định, mỗi loại kiểu dáng chỉ làm chín mươi chín bộ sao?”
“Nga, như vậy a, thiếu chút nữa quên, vậy đổi sang kiểu khác vậy!”
“Phu nhân, ngươi thật sự là sảng khoái a, vậy chờ ngươi thiết kế xong kiểu mới, ta lập tức cho người ta làm ngay!”
Ách! Tên này nói một hồi là muốn kêu nàng làm việc? Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn Hạ Duyệt, “Được rồi, ta sẽ mau chóng làm cho ngươi! Tiếp tục ăn bữa sáng đi, ta đói bụng rồi!”
Hạ Duyệt đạt tới mục đích của mình, cười ha ha ngồi xuống, “Ưm, đồ ăn sáng không tệ, món cháo này cũng không tệ! Phu nhân ở nhà chính là không giống với a, khẩu vị của chúng ta đều tự dưng tốt lên nhiều lắm!”
Hứ, chỉ biết nói! Ngự Thiên Dung liếc nhìn mấy người bọn họ một cái, bỗng nhiên thở dài, “Mấy ngày qua, cám ơn các ngươi lo lắng chiếu cố, thực vất vả!”
Hạ Duyệt cười pha trò, “Phu nhân lời này rất khách khí, chúng ta bảo hộ Hội Họa Viên là đương nhiên!”
Ai… xem ra cần phải bồi dưỡng một ít người mình có thể tín nhiệm a, bằng không, vạn nhất nàng thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, biết giao Duệ Nhi cho ai chiếu cố đây! Mấy người bọn họ chỉ là bảo hộ mình có kỳ hạn mà thôi!
Phượng Hoa vẫn không mở miệng nói gì, Trì Dương vốn đã là người trầm mặc tích chữ hơn vàng, mà Triển Cảnh hiện thời cũng không khá hơn bao nhiêu.

Hạ Duyệt nhìn bầu không khí tẻ ngắt, trong lòng thầm than: thế này là thế nào a? Hắn chỉ đến ăn có một bữa sáng mà còn phải phụ trách điều hòa không khí!
“Đúng rồi, phu nhân, có một nha hoàn tên là Tiểu Đào vốn là người của phủ Hộ Quốc tướng quân, trước đó vài ngày bỗng nhiên đi trước đại môn nhà chúng ta, quỳ xuống nói là muốn báo ân! Ta thấy a, cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, không đành lòng, nên cho nàng ở lại!”
“Ừm, ngươi an bài là được.” Ngự Thiên Dung mắt cũng không nâng, tiếp tục ăn cháo.
Hạ Duyệt sát ngôn quan sắc, tiếp tục nói: “Vừa mới ta thấy nàng ở ngoài cửa, nàng nghe Thư Đào nói ngươi trở về, muốn đến gặp ngươi! Hiện còn đứng chờ ngoài cửa viện!”
“Ừ, đã biết.” Ngự Thiên Dung vẫn tiếp tục nhàn nhã ăn bánh, húp cháo.
Hạ Duyệt buồn bực, chẳng lẽ nàng không nghe được mình ám chỉ? Sẽ không ngốc như vậy đi!
Phượng Hoa liếc nhìn Hạ Duyệt một cái, “Nghe Triển Cảnh nói, phu nhân đối với nàng ta thực ra chẳng có ân huệ gì.”
“Nhưng mà nàng ta nói —— “
“Bất quá, nếu nhất định phải tính, chính là nhờ phúc của phu nhân, Nam Cung Tẫn đã buông tha nàng.

Cho nên, nàng nếu muốn tạ ơn thì cũng tìm được lý do.”
Ách, là như thế sao? “Vậy, phu nhân có muốn —— “
“Giữ nàng lại đi!”
“Phu nhân, Tiểu Đào đang ở bên ngoài chờ, muốn gặp ngài!” Thư Đào bưng một đĩa điểm tâm đi lên, nói nhỏ vào tai Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung liếc nhìn ra cửa một cái, “Nếu không có chuyện gì, thì bảo nàng tự làm việc của mình đi! Ta hiện tại không rảnh, ngươi xem, hai người kia còn đang đánh nhau a, ta còn chưa nghĩ ra cách khuyên giải thế nào đây!”
Ách! Thư Đào và Hạ Duyệt đồng thời há hốc mồm, khuyên can cũng cần suy nghĩ lâu như vậy sao? Chờ ngài nghĩ ra, nói không chừng người ta đã đánh nhau xong!
Mà nhìn ngài đi, vừa ăn cháo, vừa cùng Hạ quản gia tán gẫu chuyện cửa hàng, làm sao giống người đang suy nghĩ nên khuyên can thế nào? Rõ ràng là có lệ thôi! Thư Đào nói thầm trong lòng, đương nhiên không dám nói ra miệng.

Những lời ban nãy của Lôi cô nương, nàng cũng nghe được không ít, nàng ta chính là người đầu tiên dám nhục mạ trước mặt phu nhân như vậ a, phu nhân mà không vui lên, giận chó đánh mèo thì bọn họ liền nguy rồi.

À, mà hình như người là Hạ quản gia nhận vào a! Còn có Tiểu Đào kia, nghe ngữ khí phu nhân tựa hồ cũng có vấn đề a, may mà mình không để nàng nhận việc chăm sóc hằng ngày cho thiếu gia, bằng không, nếu thực xảy ra chuyện gì, nàng cho dù tự sát cũng không bù lại được!
Lôi Thiên Kiều lúc này triền đánh Triển Cảnh hồi lâu, phát hiện Ngự Thiên Dung căn bản không chú ý đến bọn họ, còn đang thập phần chăm chú thương lượng chuyện làm ăn buôn bán gì đó.

Thật sự là tức chết nàng mà! Nàng một phen tiến lên, “Ngự Thiên Dung, ngươi có ý gì?”
Ngự Thiên Dung buông cái muỗng trong tay xuống, nhìn nàng, “Lôi cô nương, ta thấy các ngươi đánh nhau, nên nghĩ đừng đánh nhiễu các ngươi, vả lại, chúng ta bên này cũng có chuyện nghiêm túc cần phải làm! Ngươi có gì không hài lòng sao?”
“Ngươi!” Lôi Thiên Kiều vạn vạn không ngờ mình sẽ gặp phải một nữ nhân như vậy, lúc trước mắng nàng một tràng, nàng không những không tức giận, mà còn có tâm tình đi thảo luận chuyện làm ăn! Thật sự là rất đáng giận! Thở sâu một hơi, Lôi Thiên Kiều nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ta thấy ngươi căn bản là không thèm để ý chuyện chung thân đại sự của Triển đại ca, bằng không, sao có thể lãnh đạm đối với chúng ta như thế!”
“Việc ta có để ý hay không, còn cần phải xin phép ngươi sao?” Sắc mặt Ngự Thiên Dung có chút lạnh xuống.
Lãnh ý này khiến Thư Đào tự giác nhìn về phía Duệ Nhi, “Thiếu gia, ngài ăn xong rồi, không bằng nô tì mang ngài đi nghỉ ngơi một hồi, sau đó chờ lão sư đến đi học đi!”
Duệ Nhi nhìn Lôi Thiên Kiều một cái, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: “Vị Lôi tỷ tỷ này, mẫu thân từng dạy ta phải tôn lão yêu ấu, đi đến nhà người khác làm khách cũng phải có lễ phép, không thể hô to gọi nhỏ, hôm nay nhìn tỷ tỷ… Ừm, chẳng lẽ mẫu thân của Lôi tỷ tỷ không dạy những chuyện này sao?”
Lôi Thiên Kiều mặt xoát một cái đỏ bừng, bị một tiểu hài tử thuyết giáo, nàng còn có mặt mũi sao? Nhưng, khổ nỗi nàng giờ phút quả thật không thể phản bác được, cho nên, nhất thời sắc mặt của nàng có thể nói là biến hóa thành nhiều nhan sắc bất đồng.
Ngự Thiên Dung tán thưởng nhìn Duệ Nhi, “Duệ Nhi ngoan, chuẩn bị nghe giảng bài đi, đừng để lão sư đợi lâu!”
“Dạ, con đã biết, mẹ.”
Duệ Nhi cùng Thư Đào rời đi, đi được vài bước, Ngự Thiên Dung lại nói: “Thư Đào, cho nha hoàn kia vào!”
“Vâng, phu nhân.”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Triển Cảnh một cái, thấy tóc hắn cư nhiên bị biến thành có chút rối loạn, xem ra võ công của Lôi Thiên Kiều cũng không tệ! “Triển Cảnh, tóc ngươi bị rối.”
Triển Cảnh lập tức quýnh lên, vội đưa tay sửa sang lại, “Thực xin lỗi, phu nhân, cho ngươi thêm phiền toái.”
“Ha ha, không sao, kiếp đào hoa mà thôi, ai cũng có!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.