Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 369: Người Được Chọn





Lôi Chí Tôn thấy con gái mình bị khinh bỉ, liền định tóm Triển Cảnh trở về, lại bị Độc Quái ngăn lại: “Lôi lão nhân, việc hôm nay tạm thời ngừng ở đây đi, Hội Họa Viên còn có khách khác phải tiếp đãi.”
“Hừ, khách gì mà bắt chúng ta phải nhượng bộ, không được, hôm nay, dù thế nào cũng phải cho ta một câu trả lời vừa lòng, bằng không, ta sẽ không bỏ qua!”
“Ồ, vậy sao? Không biết phải làm thế nào thì Lôi Thần Y mới bằng lòng bỏ qua a?”
Thanh âm lạnh lùng truyền đến, đánh gãy lời Lôi Chí Tôn.
Lôi Chí Tôn và Lôi Thiên Kiều đồng thời xoay người nhìn về phía người tới, thấy rõ người tới là ai, cả hai cùng kinh ngạc kêu lên, “Nam Cung Tẫn!”
“Ha ha, trí nhớ hai vị thật tốt, đã vài năm trôi qua, còn nhớ một tiểu bối như ta, thực là vinh hạnh!”
Sắc mặt Lôi Thiên Kiều đột nhiên trắng xoát, khi nhìn sang Lôi Chí Tôn, thân thể nhịn không được run lên, “Phụ thân!”
Lôi Chí Tôn ôm lấy con gái, trấn an: “Đừng lo, có phụ thân ở đây, không ai dám đả thương con!”
Ngự Thiên Dung thấy vậy rất ngạc nhiên, hình như hai cha con họ Lôi này thập phần kiêng kị Nam Cung Tẫn? Vốn tưởng làm mặt lạnh với Nam Cung Tẫn, nay quyết định xem diễn trước tính sau.
Vừa thấy Nam Cung Tẫn, sắc mặt Phượng Hoa lại không tốt, bất quá cũng không biểu lộ cái gì.
Lôi Chí Tôn nhìn Nam Cung Tẫn, “Ngươi tới làm gì?”
“Ta? Lôi Thần Y, chẳng lẽ nữ nhi của ngươi không có nói cho ngươi, Ngự Thiên Dung là phu nhân của ta?”
Lôi Thiên Kiều nghe vậy giận dữ, “Bọn họ đều nói là ngươi tự mình hạ lệnh đuổi nàng khỏi nhà, bởi vì nàng phóng đãng vô sỉ, tâm địa rắn rết! Giữa các ngươi hiện tại không còn quan hệ gì!”
“Là ai nói cho ngươi?” Nam Cung Tẫn lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt mang theo một chút sát khí.
Lôi Thiên Kiều không kiềm được, trốn sau lưng Lôi Chí Tôn, “Dân chúng trong kinh thành Ly Quốc đều biết chuyện này.”
Nam Cung Tẫn siết chặt nắm tay, ánh mắt lãnh liệt đảo qua Lôi Thiên Kiều, trong lòng lại thầm bất đắc dĩ.

Sau khi hắn biết được chân tướng, hắn đã cho người âm thầm đi làm sáng tỏ lời đồn này, nhưng vẫn còn không ít ác ngôn ác ngữ nhằm vào Ngự Thiên Dung.
Lôi Chí Tôn nhìn vẻ mặt Nam Cung Tẫn, không khỏi cười lạnh, “Thế nào, Hộ Quốc tướng quân giờ lại luyến tiếc nữ nhân do chính mình vứt bỏ?”
“Hừ, chuyện của ta còn không tới phiên các ngươi đến chỉ trỏ, hôm nay các ngươi định đi, hay là không đi?”
Lôi Chí Tôn trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Tẫn, trên đời này không có vài người dám ăn nói với lão như vậy, nhưng tiểu tử này lại chính là một trong số những kẻ dám làm! Còn là kẻ đã không đem lão đặt vào mắt từ vài năm trước! Khổ nỗi, lão thực kiêng kị hắn.
Không biết Lôi Thiên Kiều nghĩ tới chuyện cũ gì, sắc mặt không chỉ trắng bệch, còn có chút xanh mét, tựa hồ trong lòng đang chịu đựng dày vò, “Phụ thân, chúng ta đi nhanh đi!”
Lôi Chí Tôn nhìn sắc mặt nữ nhi, trùng trùng thở dài, “Được, hôm nay tạm dừng ở đây!”
Đi được vài bước, lão lại xoay người nói với Ngự Thiên Dung: “Ngự Thiên Dung, ngươi đã là nữ nhân của Nam Cung Tẫn, như vậy càng nên buông Triển Cảnh ra, hắn đi theo ngươi sẽ không có ngày lành! Cùng một chỗ với con gái cưng của ta, ít nhất còn có thể làm một đôi vợ chồng bình thường, hòa hòa khí khí sống cả đời! Nếu ngươi còn tiếp tục giữ hắn, chính là hại hắn!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, ai nói nàng là nữ nhân của Nam Cung Tẫn? Hừ, nhàm chán! Người các ngươi sợ, chưa chắc ta đã sợ đâu!
Cha con Lôi Chí Tôn rời đi, lại tới một cái phiền toái còn lớn hơn, Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn Nam Cung Tẫn, “Không biết Hộ Quốc tướng quân đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”
Nam Cung Tẫn có chút đau đầu nhìn nàng, “Không có việc gì lớn, chính là tới tìm ngươi đi Thiên Trúc một chuyến.”
Thiên Trúc? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, nàng không có nghe sai đi? Vô duyên cớ vô cớ cư nhiên tìm nàng?
Nam Cung Tẫn bất đắc dĩ nhìn nàng, đi lên vài bước, thấp giọng nói: “Xem ra ngươi thật sự đã quên, cứ mỗi năm năm chúng ta phải đến bái tế nơi đó của Thiên Trúc, đây là chuyện lớn Ly Quốc, chúng ta là người bị tuyển chọn, mặc kệ chúng ta có phải vợ chồng hay không, đây đều là chức trách của chúng ta.”
Gì? Người bị tuyển chọn? Lời này sao nghe giống lời thầy tướng số nói vậy? Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn, “Ta làm thế nào biết lời ngươi nói là thật? Cho dù là thật, ta cũng không muốn đi, ngươi thích đi thì tự mình đi đi!”
Nam Cung Tẫn ngạc nhiên nhìn nàng, “Ngươi quên đúng là thực sạch sẽ, ngay cả bí sự của Ly Quốc cũng quên? Đây là thánh chỉ, tự ngươi xem đi!”
Ngự Thiên Dung nhận lấy tấm vải vàng, thật ngại quá, ở trong mắt nàng nàng, thánh chỉ chính là một tấm vải vàng.
Mở ra đến cẩn thận xem, Ngự Thiên Dung càng xem càng mờ mịt, càng xem càng choáng váng.

Phượng Hoa đưa tay lấy thánh chỉ, sau khi xem xong, mày cũng nhăn lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Tẫn cũng thêm một phần nghiền ngẫm.

Chuyện mà Ngự Thiên Dung quên, thực ra hắn cũng biết.

Nếu không phải là trọng thần của Ly Quốc thì không thể biết chuyện này, hơn nữa, người được chọn luôn được giữ bí mật.


Cho nên, người bình thường căn bản không biết chuyện này, cho dù biết, cũng không nhất định biết người được chọn là ai.
Cũng như hắn vẫn biết có việc này, lại không rõ lắm rốt cuộc người được chọn là ai, thật không ngờ lại là hai người bọn họ.
“Có thể cự tuyệt không?” Ngự Thiên Dung thực không vui.
Nam Cung Tẫn nhún nhún vai, “Lời này ngươi tự đi nói với Hoàng Thượng, hoặc là hỏi người bên cạnh ngươi một chút, việc này có thể cự tuyệt hay không.”
Ngự Thiên Dung nhìn sang Phượng Hoa, “Ngươi có biết việc này không?”
Phượng Hoa gật gật đầu, “Việc này không thể từ chối, lần này phu nhân không thể không đi một chuyến!”
“Khỉ thật, ta vừa mới về nhà, còn chưa được yên ổn bao lâu lại bắt ta đi, thật đáng giận!” Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn Nam Cung Tẫn, “Ta nói, Hộ Quốc tướng quân a, ngươi có thể thỉnh Hoàng Thượng mau chóng tuyển một người khác không?”
Nam Cung Tẫn không nói gì nổi, nếu chuyện chọn người đơn giản như vậy, còn cần tới nàng lên tiếng sao? Nếu được thì hắn đã sớm đổi người! “Nửa tháng sau khởi hành, ngươi chuẩn bị đi!”
“Ê, khoan đã, chỉ có hai người chúng ta đi? Có thể dẫn theo người hỗ trợ không?”
Nam Cung Tẫn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, “Có thể, bất quá, ngươi tốt nhất nên mang theo người lợi hại một chút, bằng không, đi theo cũng chỉ là trói buộc, thậm chí chịu chết!”
“Vì sao?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Nam Cung Tẫn nói xong liền bỏ đi một mạch, sạch sẽ lưu loát rời đi, lần này không có một chút dây dưa!
Ngự Thiên Dung tò mò nhìn bóng dáng hắn, “Phượng Hoa, ngươi nói hắn có phải hình như có điểm khác thường không?”
“Phu nhân, đây là đại sự, cho dù hắn muốn gây sự với ngươi, cũng sẽ không vào lúc này.”
Đại sự? Không cần thiết đi!
Phượng Hoa nhìn bộ dáng nàng như vậy, liền biết nàng không để chuyện này ở trong lòng, thở dài, “Phu nhân, ta nghĩ ta cần phải giải thích cho ngươi một ít lai lịch của chuyện này.

Thiên Trúc có một nơi cực kì phồn thịnh, nhưng không phải là nhân loại phồn thịnh, mà là nơi chim bay cá nhảy phồn thịnh.
Ở sâu trong tận núi rừng đó, có một thành nhỏ, bên trong tòa thành có dựng ba tòa bảo tháp bằng ngọc thạch của Tam Đại Quốc*.

Các đế vương khai quốc nhiều đời đều rất xem trọng nơi này.

Mặc kệ là gia tộc trở thành hoàng đế, họ có thể giết các khai quốc công thần của tiền triều, cũng có thể giết con cháu đế vương của tiền triều, nhưng sẽ không động đến những người có liên hệ đến nơi đó, nhất là những người được tuyển chọn đi bái tế.

Bởi vì nơi đó liên quan đến vận mệnh một quốc gia.

Mặc kệ là ai làm quốc vương, nếu không có người đến bái tế, nước đó chắc chắn sẽ gặp phải tai họa cuồn cuộn không ngừng, thiên hạ lê dân bá tánh sẽ bị vây trong nước sôi lửa bỏng, khổ không nói nổi!”
* Tam Đại Quốc gồm Ly Quốc, Thanh Quốc và Mạnh Quốc.

Ly Quốc là nước mà Ngự Thiên Dung đang sống, Thanh Quốc là nước mà Tịch Băng Toàn đang làm Hầu gia.

Mạnh Quốc là nước còn lại, sát biên giới Thiên Trúc.

Trong truyện, tính từ đầu đến giờ, chi tiết về Mạnh Quốc khá ít.

Đây là nơi có lần Duệ Nhị bị đám người áo đỏ bắt cóc, chuẩn bị dẫn sang đó.

Đây cũng là nơi Mạc Đào, sư phụ của bản tôn Ngự Thiên Dung, đang ở khi Hoài Ngọc phu nhân gửi thư gọi về khám bệnh cho Ngự Thiên Dung.
“Thần kỳ như vậy? Là thật hay giả?”
“Là thật.


Có một lời đồn của thế hệ trước, Mạnh Quốc, năm mươi năm trước, không biết vì sao không chọn ra người đến bái tế, sau đó liên tiếp năm năm, Mạnh Quốc bị thiên tai không ngừng, quốc chủ của Mạnh Quốc khổ không nói nổi, cuối cùng phải đến mượn lương thảo của Ly Quốc, mới miễn cưỡng chống đỡ được cục diện.

Sau đó, khi lần bái tế kế tiếp đến, bọn họ rốt cuộc tuyển ra người thích hợp, thành tâm bái tế, đến lúc đó mới khôi phục phồn vinh, giảm bớt thiên tai.
Từ đó trở đi, không một nước nào dám chậm trễ việc này.

Giữa Tam Đại Quốc vì vậy cũng hình thành một quy củ bất thành văn, mặc kệ là xảy ra náo động gì, tuyệt không lan đến người bái tế, bằng không sẽ khiến cho cả nước công phẫn.

Lại nói, bởi vì bái tế là chuyện trọng đại, nên chỉ có hai đại gia tộc do đế vương và người chưởng quản chọn lựa mới biết.

Hai đại gia tộc này phải không màng danh lợi, vô ưu vô cầu, lòng mang thiên hạ.

Như vậy, đối với đế vương mới không có ảnh hưởng, đối với quốc gia cũng không có ảnh hưởng.

Bọn họ làm việc chỉ vì an nguy cho quốc gia, về phần đế vương là ai, bọn họ không cần để ý.”
Ngự Thiên Dung nghe xong, thầm cảm thán, việc này thật đúng là thần kỳ a! Chẳng lẽ thế giới này thật sự có thiên phạt a? “Vậy, làm thế nào tuyển ra người đi bái tế?”
Phượng Hoa nhìn nàng một cái, “Nghe nói là chọn người có thiên phú dị linh! Nam Cung Tẫn được tuyển, hơn phân nửa là do hắn có được thanh Thiên Hạt Kiếm! Về phần ngươi, ta cũng không biết.

Thật sự nhìn không ra ngươi có thiên phú dị linh gì!”
Ách! Cái tên này nha, kể chuyện xưa mà cũng phải đạp nàng một cái! Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Ta cũng đâu có thèm!”
“Còn có một chuyện phải nói cho ngươi, vì đề phòng vạn nhất, mỗi quốc gia đều tận lựa chuẩn bị thêm người thích hợp, để ngừa phát sinh chuyện bất trắc, sau đó căn cứ thời điểm tuyển ra mà phái người đi bái tế.”
“Ồ, là như vậy a, thật sự là huyền diệu!” Ngự Thiên Dung cảm thấy mình như đang nghe chuyện thần thoại, nghe xong, chỉ muốn ngủ!
“Phu nhân, ngươi có phải là đem chuyện ta vừa mới nói thành gió thổi bên tai?” Giọng nói lành lạnh của Phượng Hoa truyền đến, thoáng như một chậu nước lạnh gọi nàng tỉnh dậy.
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Đâu có, đâu có, ta đều nhớ kỹ, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn chưa tiêu hóa hết thôi, ha ha, đừng gấp, ta sẽ cố gắng tiếp thu chuyện huyền diệu này!”
“Phu nhân, chuyện khác thì ngươi có thể chơi được, nhưng chuyện này thì không được, ngay cả ta dù xem thường sinh mạng của rất nhiều người, nhưng ta không dám xem thường tánh mạng của bá tánh của thiên hạ!”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, người này sao bỗng dưng trở nên có chính nghĩa như vậy? Ngạc nhiên a! Nguyên lai sát thủ cũng biết ái quốc! “Yên tâm, mặc kệ là thật hay giả, nếu các ngươi đều nhận định như vậy, ta sẽ không chậm trễ, ta sẽ tận lực làm thật tốt.”
“Vậy là tốt rồi, lần này, để ta cùng đi với phu nhân đi!”
“Tốt.” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên lại thở dài một tiếng, “Ai… ta còn đang định phòng bị chánh chủ của Mê Huyễn Cung a, không ngờ giờ lại phải rời nhà, thật sự là lo lắng!”
“Còn có nửa tháng để an bài, phu nhân không cần quá mức lo lắng.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, vẫn là nhịn không được thở dài, thầm than, chánh chủ của Mê Huyễn Cung đâu có đơn giản như vậy!
“Mê Huyễn Cung mặc dù có chút bối cảnh, bất quá, phu nhân cũng không cần quá mức lo lắng, ta thấy, bọn hắn đối với phu nhân cũng không cảnh giác quá lớn.”
“Vốn là vậy, bất quá, ta và Bùi Nhược Thần vừa mới diệt xong mười mấy người cao thủ của nhà người ta, mối thù này a, đã kết rồi!”
Cái gì!!! Phượng Hoa không tin nổi nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi vừa mới nói cái gì? Các ngươi giết mười mấy cao thủ của Mê Huyễn Cung? Là cấp bậc nào?”
“Ừm, hình như hộ pháp! Sau đó còn đắc tội luôn mấy bậc trưởng lão nữa!”
Phượng Hoa nghe thiếu chút nữa đập đầu xuống đất, “Phu nhân, có thể nói vì sao các ngươi lại đi gây chuyện với Mê Huyễn Cung không?”
“À, đó là vì có một nữ nhân đắc tội ta, sau đó dính dáng đến Mê Huyễn Cung, ta tính chỉ đi nhìn thử một chút, sau đó cảm thấy bọn họ không đơn giản, ta liền thuận tay phóng hỏa, rồi cứ thế đánh đánh giết giết…”
Phượng Hoa càng nghe, sắc mặt lại càng đen, sao có thể gặp phải một phiền toái lớn như vậy! Trời ạ, nữ nhân này, rốt cuộc đã nghĩ như thế nào? “Trách không được ngày đó, nữ nhân điên đó lại xông về phía ngươi! Ta lúc ấy còn thấy tò mò, không ngờ là ngươi cùng Bùi Nhược Thần đi quấy rối!”
“Sai rồi, là nhân phẩm của bọn hắn quá kém, ta mới đầu cũng không định làm thế nào, là bọn hắn có tư tưởng xấu xa, còn muốn đùa giỡn ta, ta đương nhiên không khách khí giáo huấn bọn họ một chút.


Sau đó, bọn họ còn muốn khống chế thân thể chúng ta, biến chúng ta trở thành công cụ giết người, ta và Bùi Nhược Thần nghe xong đương nhiên tức giận, đương nhiên cố gắng ra sức giết địch a!”
Phượng Hoa thập phần buồn bực, vì sao lần nào phu nhân đi cùng Bùi Nhược Thần đều luôn xảy ra chuyện không tốt?
Nếu Bùi Nhược Thần lúc này nghe được lời này, tất nhiên sẽ hô to oan uổng, là lần nào hắn đi theo Ngự Thiên Dung cũng gặp chuyện không tốt a! Sao lại nói ngược như vậy!
Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phượng Hoa một hồi, sau đó híp mắt hỏi, “Ngươi quen biết Mê Huyễn Cung? Hay là ngươi và Mê Huyễn Cung có quan hệ gì?”
Phượng Hoa ngẩn ra, lắc đầu, Ngự Thiên Dung không tin, “Bằng không, ngươi làm chi nói giúp cho bọn họ? Ta là người bị khi dễ đó a, Triển Cảnh cũng bị bọn họ làm cho trọng thương nữa!”
“Ách, phu nhân a, ngươi đừng làm việc xúc động như vậy, thực lực của Mê Huyễn Cung và lời đồn trên giang hồ căn bản không giống nhau, ngươi đừng xem nhẹ thực lực của bọn họ.”
“Ta biết rồi, Bùi Nhược Thần đã nói rồi, hơn nữa đã nghi ngờ bọn họ.”
Ánh mắt Phượng Hoa chợt lóe, “Ngươi nói hắn hoài nghi Mê Huyễn Cung? Hoài nghi cái gì?”
“Ừm, hoài nghi là thế lực của một quốc gia nào đó! Bất quá, ta đoán, không phải Thanh Quốc.”
“Vì sao?”
“Hừ, nếu là Thanh Quốc, ta nghĩ bọn họ sẽ không để cho hoa khôi đó buông tha con dê béo Tịch Băng Toàn! Nhưng trong đêm đấu giá, bọn họ không có một chút ý nghiên về phía Tịch Băng Toàn.

Ta thấy, có thể là Mạnh Quốc, lần đó đấu giá hoa khôi, chỉ có người của Mạnh Quốc là không có xuất hiện.”
Phượng Hoa lắc đầu, “Phu nhân, ngươi đoán sai rồi.

Bất quá, đúng sai cũng không phải mấu chốt, nay chuyện quan trọng nhất là kể chuyện cho bọn Hạ Duyệt biết, để hắn sớm dự phòng.

Người Mê Huyễn Cung nếu thực sự trả thù, sẽ không phải là chuyện đùa đâu!”
“Ta biết rồi.” Ngự Thiên Dung khẽ thở dài, sự tình thật đúng là càng lúc càng nhiều, tuyệt không để cho người ta ngừng lại a! Còn chuyện Triển Cảnh nữa, phải xử lý thế nào đây, hai cha con Lôi Chí Tôn khẳng định sẽ lại đến nữa!
Ngự Thiên Dung có chút buồn rầu ngồi trong viện, ngây người một hồi, ai cũng không gọi, tự mình đến phòng vẽ, vẽ tranh giải sầu!
Thần sắc Phượng Hoa phức tạp nhìn bóng dáng Ngự Thiên Dung, hắn nên làm thế nào mới tốt?
.
.
.
“Phượng Hoa, phu nhân đâu?” Trì Dương trở về thấy toàn bộ sân cũng chỉ có một mình Phượng Hoa, không khỏi tò mò hỏi.
Phượng Hoa thấy hắn có vẻ vội vàng liền hỏi, “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Nha hoàn Tiểu Đào kia có vấn đề, bất quá lại không lộ ra dấu vết rõ ràng, ta muốn đến nói cho phu nhân biết.” Trì Dương nghĩ đến kết quả theo dõi của mình, có chút hổ thẹn.
Phượng Hoa khẽ nhíu mày, “Phu nhân đến phòng vẽ rồi, chúng ta cùng đến tìm nàng đi!”
Khi hai người cùng đến phòng vẽ, lại ngoài ý muốn nghe bên trong truyền ra tiếng đàn u nhã, trước kia, phu nhân chưa từng ở trong phòng vẽ đánh đàn.

Hai người không hẹn mà cùng dừng chân ngoài cửa sổ, yên lặng nghe tiếng đàn.
Tiếng đàn u nhã tựa hồ như làn nước gột tâm linh, từng đợt truyền vào lòng Phượng Hoa, kích khởi nhiều vòng gợn sóng…
“Đêm đen tịch mịch chỉ còn một mình ta, tình yêu của ta thực ngu ngốc nhưng cũng rất sâu.
Ta bị ánh mắt của hắn làm mê mẩn, vết thương lòng không khỏi hẳn.
Trên đường tình nay chỉ còn một mình ta, duyên phận hồ đồ không có điểm kết.
Nếu ông trời muốn tình yêu của ta chìm nổi, vậy đừng khiến ta yêu hắn quá sâu!
Làm chi khiến ta tình nguyện yêu một mình hắn cả đời, lại khiến lòng ta tổn thương đau đớn?
Từng nói, không oán không hối, yêu nhau cả đời, nay ngẫm lại mới thấy thật ngây thơ!
Đợi cho năm tháng vô tình trôi đi, gió thu lá rụng, chỉ đổi lấy một cuộc chia ly trầm mặc.
Từng hy vọng một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nay chỉ có thể ký thác thế giới kia!
A… Ta đau đớn sám hối một đường vì chân tình!
A… Hãy tắt đi hỏa diễm say đắm một đời!
Hãy tắt đi hỏa diễm say đắm một đời!…”

Tiếng ca sâu kín ai uyển từ trong phòng bay ra, một lần lại một lần, dây dưa linh hồn, trái tim Phượng Hoa bỗng nhiên từng chút một bị nứt ra.


Sau khi nghe không biết bao nhiêu lần, hắn rốt cuộc hiểu được một việc, hiểu được vì sao nàng lại đạm mạc đối diện tình cảm của Tịch Băng Toàn như vậy, hiểu được vì sao nàng đối đãi tình cảm của Triển Cảnh như thế.

Nguyên lai, hết thảy vì đã trải qua, đã từng bị tổn thương, đã từng hận, từng hối hận… Mới trở nên như thế!
Phượng Hoa nhìn người trong phòng, lòng lại gợn sóng, hắn bỗng nhiên đẩy cửa vào, đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, chuyện của Mê Huyễn Cung, hãy để ta xử lý đi!”
Đang mải đánh đàn, Ngự Thiên Dung không chú ý tới hắn tới gần, bị hắn gọi làm hoảng sợ, khi ngẩng mặt lên, khóe mắt còn đọng lại hai giọt nước mắt trong suốt, lẳng lặng rơi xuống dây đàn, tạo ra những âm phù rất nhỏ.
“Phu nhân ——” Phượng Hoa ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, hắn, lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng nước mắt của nàng! Trong suốt thấu triệt, vừa rất cảm động lại vừa khiến người ta đau lòng!
Ngự Thiên Dung rất nhanh bừng tỉnh, ống tay áo nhẹ nhàng chùi hai mắt, mỉm cười, “Là ngươi a, cũng được, có ngươi xử lý Mê Huyễn Cung, ta cầu còn không được đâu! Ta nghĩ lấy thực lực của ngươi đủ để đối phó một cái Mê Huyễn Cung!”
Phượng Hoa nhìn nàng, không biết vì sao lại cảm thấy có chút chua sót, “Phu nhân, ngươi —— hắn —— các ngươi…”
Ngự Thiên Dung bỗng nhiên thản nhiên cười cười, “Ngươi muốn nghe chuyện xưa không?”
“Muốn!”
Thần sắc Ngự Thiên Dung trở nên thập phần nhu hòa, “Ở một thế giới xa xôi nọ, có một quốc gia, ở nơi đó, không có đế vương, bất quá, cũng có người nghèo người giàu, nhưng, nơi đó nam nữ đều chỉ có thể là một với một, một nam nhân chỉ có thể cùng một nữ nhân thành thân, trừ phi một bên chết đi hoặc là hai người chủ động… ly hôn, nếu không thì cả hai bên đều không được có người khác.
Nơi đó gọi như vậy là chế độ một vợ một chồng, không có thiếp, không có thông phòng, đương nhiên vẫn có không ít nam nhân lén lút dưỡng nữ nhân ở bên ngoài, chính là không dám ngang nhiên mà thôi.

Nhưng phần lớn mọi người đều một đôi vợ chồng cùng hoà thuận vui vẻ với nhau cả đời.
Ở thế giới đó, có một cô gái, còn có một nam hài, bọn họ gặp nhau, sau đó yêu nhau.

Suốt ba năm ngọt ngào, cô gái luôn tự thấy bọn họ chính là một đôi tình nhân khiến người ta hâm mộ, tương lai cũng sẽ là một đôi vợ chồng khiến người ta hâm mộ.

Đáng tiếc, bọn họ vẫn chia tay nhau.”
“Vì sao?” Phượng Hoa không cảm thấy lòng mình đang run lên, chỉ chuyên chú nhìn nữ tử trước mắt.
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, tiếp tục đắm chìm trong kí ức, “Trong lòng cô gái đó, giọng nói của nam hài rất ôn nhu, nhưng lại khiến nàng khóc, thương tâm, thất vọng.

Giọng nói đã gọi tên nàng không biết bao nhiêu lần, và một khắc đó, đã như mũi nhọn đâm sâu vào lòng nàng…
Biết vì sao không? Bởi vì cuối cùng, nam hài kia nói: hắn muốn chia tay với nàng vì hắn thích một người khác, nhưng, lại luyến tiếc nàng, nên chỉ nghĩ tạm thời chia tay thử xem… Sau đó, hắn hối hận, muốn quay đầu, nhưng đã không thể hòa hảo như lúc ban đầu!
Nghe thanh âm quen thuộc đó, cô gái chậm rãi cảm thấy trong lòng đau nhức, mọi thứ ngôn ngữ đều trở nên tái nhợt, nàng không thể không khóc, không thể nén lại nước mắt chảy xuống.

Giọng nói trong điện thoại kia, vẫn rất ôn nhu như vậy, nhưng lúc đó lại tàn khốc biết bao…
Luyến tiếc —— cư nhiên là vì luyến tiếc, hai chữ đó, đã làm lòng nàng đau đớn rất nhiều.

Nàng chưa bao giờ biết từ “Luyến tiếc” ôn nhu như vậy, cũng có thể khiến lòng người ta đau đớn đến thế… Chỉ vì một câu luyến tiếc, cư nhiên trở thành lý do một chân đứng hai thuyền! Một câu luyến tiếc, thế nhưng vắng vẻ nàng suốt mấy tháng, dây dưa với nữ nhân khác, dây dưa xong lại đến nói cho nàng, đưa ra lý dọ tạm thời chia tay là vì luyến tiếc nàng!
Ha ha, đó là một loại tình yêu châm chọc đến cỡ nào a!”
Phượng Hoa lặng im nhìn nàng, ở trong suy nghĩ của hắn, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, nhưng ở thế giới mà nàng nói và suy nghĩ của hắn rất khác nhau.

Hắn thậm chí nghe ra nỗi tuyệt vọng trong lòng cô gái đó, nhưng, lấy tư tưởng của hắn, hắn lại không thể nói cái gì.
Ngự Thiên Dung cũng không chờ Phượng Hoa trả lời, nàng chỉ đang đắm chìm trong kí ức của mình… Nàng không muốn hận bất kì ai, cũng sẽ không hận bất kì người nào.

Bởi vì nàng đã quen không trách móc ai, sai lầm cũng không phải chỉ là một phía.

Nhưng, nàng từng nghĩ, mặc kệ là sai lầm gì, chỉ cần thẳng thắn thành khẩn tương đối, hết thảy đều dễ dàng giải quyết…
Đúng vậy, nàng muốn là một tấm lòng chân thành! Nàng nghĩ, mình thẳng thắn thành khẩn đối đãi đối phương, đối phương cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn đối đãi chính mình!
Không ngờ, nàng nguyên lai chỉ là một đứa ngốc…
Lúc đó, ban ngày nàng nở nụ cười với mọi người, cười đến thoải mái, cười đến sáng lạn…
Buổi tối, nàng làm bạn với trăng, nghe đi nghe lại những bản tình ca cũ, nàng khóc, bắt buộc bản thân tạm thời quên đi chuyện này, quên này những chuyện khiến mình thương tâm, quên —— quên ——
Tay đặt lên trái tim, cảm thụ bên trong truyền ra đau đớn… Trái tim nàng bị vỡ tan rồi, được nước mắt thương tâm rửa sạch, hy vọng nước mắt có thể tẩy sạch đau thương trong lòng, sau đó trọng sinh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.