Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 382: Dưới Trời Đêm





Vị Bùi công tử kia thấy mặt Phượng Hoa biến sắc, bên trong đôi mắt vốn rất bình tĩnh của hắn cũng hiện lên một chút sắc thái khó hiểu.

Để ý cùng một nữ nhân, ha ha, bọn họ cư nhiên cùng hơp tác vì để ý một nữ nhân?
Hồi lâu sau, Phượng Hoa mới giương mắt nhìn hắn, “Nói cho ta biết nguyên nhân! Là do lúc hắn giải độc gặp thất bại sao?”
Nam tử che mặt lắc đầu, “Không thể nói là thất bại, là do cổ độc trong người nàng đã bị người ta thúc dục, bỏ thêm cổ độc tiến hóa, khiến cho cơ thể dù có được dược liệu giải độc cũng không thể hoàn toàn giải trừ tận gốc độc tính.”
“Thúc giục? Là ai?”
“Chuyện này, ngươi hẳn là nên hỏi vị phu nhân kia của ngươi.”
Phượng Hoa siết chặt nắm tay, nhìn người trước mắt, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy lên, cứ như vậy nhìn trừng trừng người nọ, “Ta nghĩ, ngươi không chỉ là người của Bùi Nhược Thần, đúng không? Hay là, ngươi và hắn căn bản chính là cùng —— “
“Việc này không cần ngươi lo lắng, ngươi không thấy là ngươi lúc này không cần để ý đến thân phận của ta, mà là sự sống chết của nàng hay sao?”
Phượng Hoa mắt lạnh nhìn hắn, không lại nói tiếp.

Đúng vậy, mặc kệ hắn là ai, mặc kệ hắn và Bùi Nhược Thần có quan hệ gì, cũng mặc kệ hắn có phải chính là Bùi Nhược Thần hay không, thì hiện tại, mình cũng không thể thương tổn hắn, bởi vì hắn là người bái tế!
Vị Bùi công tử kia thấy Phượng Hoa đã hiểu được, cũng không lãng phí võ mồm, “Phượng Hoa, nếu ngươi muốn… Không, đã không còn nhiều cơ hội để nghĩ ngợi nữa, ngươi hãy ở bên nàng nhiều thêm đi, miễn cho ngươi về sau lại tiếc nuối.”
Tiếc nuối? Nếu hắn phải nhìn nàng chết đi, như vậy đó chính là tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn! Hắn không muốn nàng chết đi, không muốn nàng bi thương… Tuy rằng hắn đã từng thương tổn nàng, “Có thể nói rõ cho ta biết tình hình cụ thể không?”
“Có thể, nếu ngươi muốn nghe, ta sẽ nói cho ngươi.

Lần ở dưới Bách Thú Vực Sâu, đúng là đã giết chết độc cổ bên trong cơ thể nàng, nhưng không hoàn toàn giải hết.

Nếu xác của độc cổ không dập nát, thì độc tính lưu lại cũng là trí mạng, thậm chí, là không có thuốc nào cứu được.

Nhưng, nếu không giết chết cổ, mệnh của nàng lại càng ngắn! Vốn, hắn nghĩ đến tóc trắng chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì lúc đó hắn quả thật cảm thấy đã muốn giải trừ cổ độc.

Bất quá, sau đó vẫn phát hiện chỗ thiếu hụt trí mạng.

Chính là hiện nay cũng không tìm thấy phương pháp giải cứu, ít nhất, đến nay còn chưa có biện pháp!”
Phượng Hoa vô lực nhìn hắn, “Nói như vậy, hiện tại, các ngươi đều không có cách nào?”
“Đúng vậy!”
Bỗng nhiên, xoát một tiếng, thân ảnh Phượng Hoa xẹt qua người Bùi công tử, trong tay nắm một khối lụa che mặt, đưa lưng về phía Bùi công tử, “Tuy rằng ánh mắt không giống, nhưng ngươi và hắn vẫn có rất nhiều điểm tương tự, chúng ta là đồng bọn cũ, ngươi cần gì phải giấu diếm thân phận?”
Bị xé mất cái khăn che mặt, khuôn mặt tuyệt đại tao nhã kia ngẩn ra, lập tức khôi phục lạnh nhạt, “Không hổ là đồng bọn đã hợp tác nhiều năm! Cho dù ta đã hết sức cải biến ánh mắt cũng bị ngươi nhìn thấu, thế này cũng không tốt đâu! Nếu không biết thân phận của ta, ngươi về sau muốn giết ta thì có thể không phải cố kỵ, nay, biết ta là người bái tế, về sau khi động thủ, ngươi sẽ bị chân tay co cóng.

Ai… đây là tự ngươi rước khó chịu vào người đó nha!”
“Bớt nói nhảm đi, nói, ngươi vì sao muốn nói cho ta?”
Bùi Nhược Thần đưa tay vỗ vỗ vai Phượng Hoa, “Phượng Hoa, đã nói chúng ta là đồng bọn cũ, ta sao có thể không ưu đãi ngươi được chứ!”
Phượng Hoa đã không còn tâm tình nói giỡn, không dám quay nhìn ánh mắt của Bùi Nhược Thần, ảm đạm hỏi: “Thật sự không có cách nào?”
Bùi Nhược Thần nhìn bộ dáng cô đơn kia của hắn, cũng không còn tâm tình nói giỡn, “Thật sự không có.”
“Vậy chúng ta còn muốn hợp tác làm cái gì?”

“Nữ nhân không phải là tất cả của chúng ta, chẳng lẽ, nàng đã là toàn bộ sinh mệnh của ngươi?”
Sắc mặt Phượng Hoa trầm xuống, quay đầu nhìn Bùi Nhược Thần, “Không phải, ngươi không cần phải nói khích ta! Ta biết thân phận của mình!”
“Thật không, vậy thật đúng là đáng tiếc, ta vốn định thành toàn cho ngươi, dù sao, ta nghĩ, ngươi đã yêu nàng.”
Yêu? Cả người Phượng Hoa cứng đơ lại, hắn yêu nàng sao? Không muốn nàng chết, không muốn nàng thương tâm, không muốn nàng bị thương tổn… Thì là yêu sao? Ha ha, vậy cũng quá đơn giản đi!
Nhưng, hắn cũng vô pháp phản bác lời Bùi Nhược Thần nói, hắn không yêu nàng sao? Nếu không yêu, hắn vì sao cảm thấy đau thương? Vì nàng mà đau thương đến vậy?
“Phượng Hoa, nam tử hán đại trượng phu, dám yêu dám hận, thần thái này của ngươi thật khiến ta khinh thường lạc!” Bùi Nhược Thần cười nhẹ, kế tiếp nói ra một câu khiến Phượng Hoa suýt nhảy dựng lên, “Kỳ thật, ta cảm thấy ta cũng thấy nàng càng ngày càng thuận mắt, thậm chí, có đôi khi còn nghĩ, bên cạnh mình có một nữ tử như nàng thực không tệ!”
Cái gì? Phượng Hoa không tin nổi nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi —— ngươi cũng thích nàng?”
Một từ “cũng” liền bán đứng cảm tình của Phượng Hoa.

Bùi Nhược Thần khẽ mỉm cười, “Đúng vậy, thích nàng có cái gì khó? Triển Cảnh, ngươi, Nam Cung Tẫn, không phải đều đã coi trọng nàng sao? Ta vì sao sẽ không coi trọng nàng chứ?”
Ách —— Phượng Hoa không nói gì nổi nhìn Bùi Nhược Thần, hắn biết người này không phải đang nói giỡn, giữa bọn họ cũng không cần nói dối, nhiều lắm là không cho đối phương biết hết thảy của mình mà thôi, nên những lời đã nói ra, không hề giả dối! Đây là tính cách chung của bọn hắn, cũng cách bọn hắn hợp tác với nhau.
“Yên tâm, ta chỉ là cảm thấy nàng không tệ, không giống như các ngươi.

Nếu nàng chết, ta nghĩ các ngươi sẽ rất thống khổ, mà ta, chỉ là cảm thấy tiếc nuối, không đến mức rất thống khổ.

Đây là điểm khác nhau giữa chúng ta.”
Phanh ——
Phượng Hoa tung một quyền qua, “Thứ mà ta muốn bây giờ không phải là những lời vô nghĩa đó của ngươi, ta là muốn biện pháp giúp nàng sống được lâu dài hơn một ít.

Nếu còn chưa tìm được biện pháp, như vậy, ngươi liền tiếp tục cố gắng tìm cho ta, thẳng đến khi tìm được mới thôi, mà không phải ở đây nói lời vô nghĩa!”
Bùi Nhược Thần ngạnh sinh sinh tiếp một chưởng này của hắn, khẽ cau mày, “Điều kiện!”
“Chỉ cần có thể cứu nàng, ta có thể đáp ứng ngươi bất kì một điều kiện gì!” Phượng Hoa oán hận nhìn hắn, đúng vậy, hận, còn có buồn bực.

Vốn, hắn đã thực yên tâm, bởi vì tên này nói cổ độc trong người nàng đã giải, nhưng nay lại nói cho hắn, nàng đã không còn nhiều thời gian? Nói thế thì tính cái gì?
“Rất sảng khoái! Ta sẽ cố hết sức, coi như là để bản thân thiếu đi một chút tiếc nuối! Bất quá, ngươi cũng yên tâm, nếu cứu không được nàng, ta cũng sẽ không thu ưu việt gì từ ngươi!”
.
.
.
Phượng Hoa mất mát đi khỏi phòng Bùi Nhược Thần.

Bùi Nhược Thần cũng phiền muội nhìn bóng dáng hắn.

Vì cái gì? Vì cái gì bọn họ lại coi trọng cùng một nữ nhân? Chẳng lẽ bởi vì ở chung lâu, ngay cả phẩm vị đối với nữ nhân cũng trở nên tương tự sao?
“Công tử.”
“Chuyện gì?”
Một hộ vệ xuất hiện phía sau Bùi Nhược Thần, sắc mặt trầm trọng, “Công tử, ngài biết rõ độc trong người Ngự phu nhân đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, chính là đại la thần tiên cũng khó cứu, tội gì phải miễn cưỡng chính mình?”

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không nếm thử thì sao biết được!”
“Nhưng, công tử, chính ngài đã nói, ngài đối với nàng không có cảm tình rất sâu, chỉ là một chút tiếc nuối, có thể rất nhanh đi qua, công tử sao không để tiếc nuối này cứ phát sinh đi? Vốn, trong kế hoạch của công tử, nàng chính là người đáng chết —— “
“Triệu Võ, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ một chuyện!”
“Thỉnh công tử cứ nói.” Triệu Võ thấy ánh mắt không vui của Bùi Nhược Thần, thân mình khẽ chấn động, cung kính ngậm miệng lại.
Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn hắn, “Quyết định của ta, từ trước đến nay đều không cần người bên ngoài đến khoa tay múa chân, cho dù là các ngươi cũng vậy!”
“Vâng, thuộc hạ hiểu được, thuộc hạ biết sai.”
“Vậy là tốt rồi, đi xuống đi, ta không cần các ngươi canh gác.”
Triệu Võ cung kính lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Hắn nhìn phòng công tử nhà mình một cái, lại nhìn về hướng phòng của Ngự Thiên Dung một cái, khẽ thở dài một tiếng.
Bùi Nhược Thần thả lỏng nằm trên giường, trong lòng lại khó bề bình tĩnh, Phượng Hoa đã thực rõ ràng tỏ vẻ hắn thích Ngự Thiên Dung, lại là bị chính mình tiếp tay! Ha ha, thật là một ván cờ buồn cười a!
Nhưng, nàng quả thật là không còn nhiều thời gian, vì sao chứ? Vì sao nữ nhân mà mình tự tay cứu lại xuất hiện thiếu hụt như vậy? Lỗi sai không phải vì hắn, lại khiến hắn cảm thấy thập phần không thoải mái! Hơn nữa, nghĩ đến nàng khả năng phải chết đi, lòng hắn, không chỉ là tiếc nuối đơn giản như vậy, còn có cảm giác bàng hoàng, bàng hoàng đến khó hiểu…
Ngự Thiên Dung a Ngự Thiên Dung, ngươi rốt cuộc đã câu dẫn trái tim của bao nhiêu người? Ngươi vẫn là thiếu nữ tử kia sao? Hiển nhiên không phải, vậy, ngươi là ai?
.
.
.
Phượng Hoa về lại trước cửa phòng Ngự Thiên Dung, đưa tay định gõ cửa đi vào, lại ngừng ở giữa không trung, không gõ được.

Đi vào —— hắn muốn nói gì? Nên nói cái gì? Vì sao nàng không nói gì hết, sao không để cho bọn họ biết? Thậm chí còn không khiến cho bọn họ cảm thấy có gì không ổn? Là không tín nhiệm bọn họ hay là muốn một người yên lặng rời đi?
“Phượng Hoa, ngươi đứng trước phòng ta làm cái gì?” Ngự Thiên Dung mở cửa phòng ra nhìn hắn, tò mò hỏi.
“Không có gì.” Phượng Hoa nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngự Thiên Dung, căn bản không thể hỏi ra khỏi miệng, cũng không biết nên mở miệng thế nào, nói hắn đã biết tình trạng của nàng? Nói vậy chỉ khiến nàng cảm thấy mình lại làm thêm một người lo lắng mà thôi.
Sao tự dưng lại cảm thấy tâm trạng người kia bỗng nhiên trở nên nặng nề? Ngự Thiên Dung thầm kỳ quái, “Phượng Hoa, ngươi không sao chứ?”
“Không —— phu nhân, ngươi có khỏe không?”
“Tốt lắm a!” Ngự Thiên Dung càng thêm kỳ quái nhìn hắn, “Ngươi thật sự không có việc gì?” Khó có lúc nào thấy hắn nghiêm túc ân cần thăm hỏi nàng như vậy!
Phượng Hoa lắc đầu, bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Không, phu nhân nghỉ ngơi cho tốt đi! Ta muốn đi dạo một mình một chút.”
“Hả, ừm, được.” Ngự Thiên Dung thuận miệng đáp, thấy hắn thực xoay người rời đi, không khỏi lại mở miệng gọi hắn, “Uy —— Phượng Hoa, ngươi thật sự không có việc gì? Nếu không, ta đi với ngươi một chút? Dù sao cũng ngủ không được.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa rốt cuộc hoàn hồn, người nên được lo lắng là nàng, chứ không phải là nàng lo lắng cho hắn.

Phượng Hoa rốt cuộc hồi phục nụ cười gian tà ngày thường, “Ta không sao, nhưng mà phu nhân a, nếu phu nhân thực ngủ không được, ta cũng có thể miễn cưỡng, khụ khụ, đi dạo một đêm với phu nhân!”
Ách… Đã khôi phục bình thường? Ngự Thiên Dung yên tâm trở lại, “Được rồi, vậy thì đành miễn cưỡng ngươi đi cùng ta thôi!”
Hai người cùng nhau rời khỏi khách sạn, đi vào con đường cái im lặng.

Ánh trăng đã sớm trốn vào mây, bốn phía một mảnh mờ mịt, chỉ có mấy ngôi sao khẽ lóe lên trên bầu trời đêm, tựa hồ đang mang đến một chút ánh sáng giữa bóng đen cô đơn vô tận cho những kẻ tuyệt vọng.
Bị cảnh đêm như vậy ảnh hưởng, tâm tình Phượng Hoa lại bắt đầu chìm xuống đáy cốc.


Hắn nghĩ đến lời Bùi Nhược Thần nói, lòng cũng dần dần trở nên trầm trọng, nếu hợp tác có thể cứu nàng, như vậy, hắn thực nguyện ý.

Hắn chỉ sợ cho dù hắn cam nguyện trả giá cũng đổi được hy vọng sống sót cho nàng!
“Mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng không cần sa sút tinh thần như vậy, biểu tình này rất không thích hợp ngươi a!” Ngự Thiên Dung cười nhìn Phượng Hoa, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều là ôn nhu.
Phượng Hoa bị ánh mắt ôn nhu này đánh trúng, gợn sóng trong lòng tản mở ra, khuôn mặt chỉ quen trêu tức cũng trở nên ôn nhu, “Phu nhân gặp phải chuyện gì cũng sẽ không sa sút tinh thần sao?”
Ngự Thiên Dung nhìn con đường tối mờ mờ phía trước, mỉm cười, chỉ tay về phía khối đá lớn ven đường, “Chúng ta ngồi xuống đi!”
Phượng Hoa lặng lẽ bước tới, cởi áo choàng của mình ra, trải lên tảng đá, “Ngồi đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, chân thành mìm cười, “Không thể ngờ cũng có lúc ngươi ga-lăng như vậy!”
Ga-lăng?
“Cùng ngồi đi, dù sao ngươi cũng không thật sự xem ta là chủ nhân.”
“Ngươi quả thật rất hiểu ta.” Phượng Hoa thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, trong lòng lại dị thường trầm trọng.
Ngự Thiên Dung hai tay chống xuống tảng đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mờ mờ ảo ảo, thật sự không có gì hay để xem, bất quá, lại rất hợp với tâm tình lúc này của nàng, mặc kệ ngươi muốn nhìn cái gì cũng nhìn không thấu, chỉ có thể thấy một mảnh mờ mờ.

Đây phải chăng là dấu hiệu nàng đã không còn hi vọng!
“Phu nhân, ngươi, thật sự cái gì cũng không cần sao?”
“Ngươi nghĩ sao? Trên đời này, thật sự có người không cần cái gì hết sao? Không có, cho dù là một kẻ ngốc, cũng có thứ mà hắn coi trọng.”
“Vậy —— phu nhân để ý cái gì? Duệ Nhi?”
“Duệ Nhi là người đầu tiên mà ta coi trọng ở thế giới này, hắn với ta mà nói, cũng là người thân duy nhất!”
Phượng Hoa sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng, “Phu nhân có phải đã nói sai rồi không, cho dù ngươi không đem người của Ngự gia ở trong lòng, nhưng, lão phu nhân không phải là mẫu thân của ngươi sao? Bà không phải cũng là ngươi thân thiết với người sao?”
“Lão phu nhân?” Ngự Thiên Dung thần sắc dại ra một hồi mới nói: “Là bà a, thật ngại quá, ta mất trí nhớ, quên mất bà rồi, không có cảm giác thân tình gì cả.” Nhất là sau khi đón bà về Hội Họa Viên, bà vẫn luôn kéo mình và Nam Cung Tẫn lại cùng nhau, còn tự tiện tác chủ làm rất nhiều động tác nhỏ, khiến nàng càng ngày càng không kiên nhẫn, càng thêm không có tình thân gì đáng nói, nếu không phải vì Duệ Nhi, nàng thật đúng là muốn tiễn bà đi.
Phượng Hoa ha ha cười, “Phu nhân a, nguyên lai cũng là một người bạc tình! Cư nhiên ngay cả mẹ đẻ của mình cũng có thể không thân cận, điểm ấy thật đúng là khiến ta hâm mộ.”
Hâm mộ? Ngự Thiên Dung liếc xéo nhìn hắn một cái, “Ngươi có bị ngốc không vậy? Thứ này thì có cái gì mà hâm mộ? Bất quá là một loại bất đắc dĩ bi ai thôi.”
“Thật sự hâm mộ, nếu ta đối với gia tộc của mình cũng có thể đạm mạc như thế, như vậy… Ta đã thoải mái hơn.” Đúng vậy, nếu hắn có thể đạm mạc như thế, gánh nặng trên người đã sớm vứt bỏ.
Gia tộc, nói đến chuyện này, nàng mới thấy mình thật đúng là chẳng biết gì về thân thế của hắn! Ngự Thiên Dung ghé mắt nhìn hắn, “Có thể kể cho ta nghe gia tộc của ngươi không? Hay là ngươi cũng chỉ là một sát thủ?”
“Sát thủ? Ta đúng là sát thủ, từ rất sớm đã như vậy, ta chính là một sát thủ xuất sắc, ừm—— đại khái lúc còn chưa đủ mười tuổi, ta đã bắt đầu giết người!”
Mười tuổi? Ngự Thiên Dung nghe mà trong lòng căng thẳng, rốt cuộc là kiểu gia tộc lãnh khốc thế nào lại khiến đứa nhỏ của mình phải tiếp xúc huyết tinh khi còn trong thơ ấu?
“Kỳ quái sao? Ha ha, nếu ta không giết người từ sớm, với tuổi này của ta, sao có khả năng trở thành ——” trở thành Các chủ của Ám Ảnh Các?
“Trở thành sát thủ xuất sắc?” Khóe mắt Ngự Thiên Dung mang theo một chút thương tiếc, nghiêm túc nhìn Phượng Hoa, “Nói như thế, ngươi cũng là một người đáng thương a, ha ha, xem ra, hai người chúng ta đều là người đáng thương!”
“Sai, phu nhân sao là người đáng thương? Ngươi sống ở Ngự gia, cho dù bọn hắn không yêu thương ngươi, ngươi vẫn là một tiểu thư đường hoàng, về điểm ấy, ngươi đã may mắn hơn rất nhiều người!”
Ngự Thiên Dung nhìn bộ dạng mất mát của hắn, thản nhiên nở nụ cười, “Cũng phải, trên đời có lẽ không có người hạnh phúc nhất, cũng không có người đáng thương nhất, mọi người đều có chỗ mật ngọt, chua xót.”
“Phu nhân, chúng ta đối với ngươi mà nói, là cái gì? Hộ vệ? Sát thủ?”
“Là hộ vệ, cũng là bằng hữu.” Ngự Thiên Dung nói tới đây đứng lên, vươn tay hoạt động hạ gân cốt, nghiêng đầu nhìn cánh rừng bên cạnh, “Không biết là bằng hữu phương nào, nếu đã đến đây, sao không hiện thân, trốn tránh cũng không phải là chuyện tốt, huống chi, đêm nay không có ánh trăng để thưởng thức, vẫn là về sớm nghỉ sớm thôi!”
Từ lúc Ngự Thiên Dung đứng dậy, Phượng Hoa đã bắt đầu đề phòng.

Vừa rồi, khi vừa ra khỏi khách sạn, hắn đã nhận ra có người ở phía sau bọn họ, nhưng vì lo cho thân thể của Ngự Thiên Dung, hắn không muốn để ý tới bọn họ, hy vọng bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Không ngờ vẫn không được như mong muốn, bọn họ cư nhiên vẫn luôn chờ bọn hắn thả lỏng, tưởng dùng một kiếm giết chết bọn hắn! Hừ, trò chơi giết người, hắn mới là người rành rẽ nhất!
Ba ba —— hai tiếng, một hắc y nhân thoáng hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Thính lực của Ngự phu nhân thật tốt, ta còn tưởng rằng hai vị phong hoa tuyết nguyệt sẽ không chú ý tới tình huống xung quanh đâu! Xem ra là ta xem nhẹ hai vị a!”
“Là ngươi!”
“Ồ, Ngự phu nhân còn nhớ ta?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắc y nhân trước mặt, “Tuy rằng lần ở Ám Thần Sơn Trang, ngươi không lộ diện, nhưng giọng nói của ngươi, ta sẽ không quên!”
“Này thật đúng là vinh hạnh của ta a! Ngự phu nhân quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, bên người luôn có tuấn nam làm bạn a! Không hổ là nữ nhân thủy tính dương hoa!”

“Ngươi là ai?” Phượng Hoa lạnh lùng nhìn hắc y nhân, người của Ám Thần Sơn Trang thật sự chưa bị tuyệt diệt? Lão Độc Quái kia quả nhiên không có xử lý sạch sẽ!
Hắc y nhân liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Ai da, vị công tử này, không, phải gọi là sát thủ Ám Ảnh Các! Ánh mắt của ngươi thật là đáng sợ a, chẳng lẽ là không thể tha thứ việc ta phê bình nữ nhânbên cạnh ngươi? Ai, ta nói a, lão huynh vẫn là nên tìm một nữ nhân khác đi! Nam nhân thôi, chỉ cần có tiền, còn sợ tìm không thấy nữ tử phong tao sao? Việc gì lại muốn một ả tàn hoa bại liễu chứ?”
“Ngươi muốn chết?” Phượng Hoa tức giận nhất thời bay lên.
Ngự Thiên Dung đưa tay giữ chặt hắn, “Phượng Hoa, không cần so đo với lưu manh, nói về khoản mắng chửi người, phỏng chừng người bình thường đều không mắng thắng nổi lưu manh!”
Phượng Hoa sửng sốt, lập tức nở nụ cười, “Vâng, phu nhân nhắc nhở chí phải, xác thực không cần cùng lưu manh phí võ mồm.”
Ánh mắt hắc y nam tử tối sầm lại, lưu manh? Nàng nói mình là lưu manh?
Phượng Hoa đem Ngự Thiên Dung hộ ở sau người, “Phu nhân, giao bọn họ cho ta đi!”
“Được thôi, ta thích nhất là thanh nhàn! Bất quá, phải cẩn thận, ám khí của hắn rất lợi hại!” Lần đó ở Ám Thần Sơn Trang, tên này đã hung hăng trêu cợt bọn họ.

Thù này còn chưa báo đâu, không ngờ hắn lại tự mình đưa lên cửa! Tốt lắm, thật sự tốt lắm!
Phượng Hoa không nói thêm lời dư thừa nào nữa, trường kiếm vừa ra khỏi vỏ liền tung sát chiêu.

Hắn là hận, hận vì sao người khác đều có thể hảo hảo mà sống, còn nàng lại sắp hết sinh mệnh, còn là không đến một tháng sinh mệnh! Vì sao người trong thiên hạ đều có thể sống, nàng lại phải chết? Hắn không thể chịu được, nếu nàng phải chết, như vậy, hãy để tất cả những kẻ nào hi vọng nàng chết đều chết đi!
Huyết tinh lan tràn trong bầu trời đêm, lộ ra hương vị tuyệt vọng, cũng để lộ ra một cỗ tiêu sát cùng tàn khốc.

Gã hắc y nhân nhìn thủ hạ mình từng tốp từng tốp ngã xuống, hàng chân mày cũng nhịn không được nhíu lại.

Tình báo mà hắn thu được không có nói gì đến việc Phượng Hoa là tuyệt đỉnh sát thủ, hơn nữa, lần đó hắn cũng đã kiến thức qua năng lực của người này, không phải là một kẻ đáng giá cố kỵ a!
Tại sao chỉ mấy tháng không gặp, lại thay đổi thành quang cảnh khác?
Ngay lúc hắn còn đang kinh nghi, bên cạnh Phượng Hoa đã có thêm vài thi thể, lúc này, kiếm của Phượng Hoa đã chỉa về hướng hắn.
Hắc y nhân thật sự giật mình, bất quá, hắn vẫn rất trầm tĩnh rút kiếm ra, “Sĩ biệt ba ngày, khiến phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Thật sự là tính sai! Hừ, bất quá, ngươi cho là ngươi có đủ sức để thay đổi vận mệnh của nàng sao?”
Vận mệnh? Mặt Phượng Hoa dính đầy máu của kẻ địch, lúc này nghe được hai từ “vận mệnh”, chợt nghĩ đến Bùi Nhược Thần nói không có cách nào giải cứu Ngự Thiên Dung, nỗi không cam lòng càng thêm sâu nặng, ánh mắt càng thêm âm trầm nhìn chằm chằm hắc y nhân, “Ta có thể thay đổi vận mệnh của nàng hay không, không cần ngươi lo lắng, bất quá, tánh mạng của ngươi, hôm nay ta nhất định phải lấy! Không vì cái gì khác, chỉ mỗi việc ngươi đã hai lần mưu hại phu nhân! Chết cũng không đủ tội!”
“Hừ, ngữ khí thật ngông cuồng, vì một nữ nhân như vậy mà đánh mất phong độ, ngươi thật đúng là có gan!”
“Ngượng ngùng, ta thật không biết ngươi là một người có phong độ, càng không biết là ngươi là một nam nhân có gan.

Chỉ cần nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, ngay cả mặt cũng không dám để lộ, còn nói có gan cái gì? Hừ, đúng là buồn cười!” Ngự Thiên Dung đứng ở một bên không lưu tình chút chen vào một câu.
Mắt hắc y nhân sáng như đuốc, tựa hồ muốn dùng ánh mắt đem lửa giận đốt Ngự Thiên Dung thành tro tàn, nhưng chung quy không thể như nguyện, còn bị người ta ngó lơ.
Phượng Hoa lại lười cho hắn thời gian nói xấu Ngự Thiên Dung, vung kiếm xông lên, “Mặc kệ ngươi là thứ cóc ghẻ nào, đều đi tìm chết đi! Chỉ bằng thứ người như người, dám mơ tưởng tới gần phu nhân, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Đừng cho là ta không biết, ngươi miệng nói xấu phu nhân, thực tế là không ăn được nho nên nói nho còn xanh, hừ! Đúng là một nam nhân đáng thương!”
“Ngươi nói cái gì?” Hắc y nhân nổi giận, “Ai lại đi coi trọng thứ tiện nữ nhân như vậy!”
“Đi tìm chết đi!” Phượng Hoa bị từ “tiện” chọc giận hoàn toàn, xuất ra chín thành công lực, dùng một kiếm đâm thẳng trái tim của hắc y nhân.

Một kiếm này, thực chuẩn, thật nhanh, mục tiêu chỉ có một, chính là trái tim của kẻ địch!
Hắc y nhân bị nhát kém sắc bén bức lùi ra sau, hắn thậm chí không kịp ngăn trở, cũng khó có thể vung kiếm ngăn trở, Phượng Hoa đâm ra từ một góc độ thật sự rất ngoài dự đoán, hơn nữa còn cực nhanh vô cùng!
Ngự Thiên Dung tán thưởng nhìn, “Hảo kiếm pháp!”
“Đừng hòng làm được!”
“Đinh” một tiếng, kiếm của Phượng Hoa bị một cây ngân châm rất nhỏ bắn trúng, đẩy rời khỏi hướng đi ban đầu, nên Phượng Hoa chỉ chém bị thương cánh tay của hắc y nhân.
Ngự Thiên Dung cảnh giác chú ý chung quanh, ánh mắt lộ ra một chút lo lắng, võ công của người tới cao hơn bọn hắn, chỉ một châm cư nhiên có thể đánh văng trường kiếm của Phượng Hoa!
Phượng Hoa bị ngăn trở, lập tức làm ra phán đoán, vội trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Phu nhân.”
“Không cần lo cho ta, ta sẽ bảo hộ chính mình, ngươi chỉ cần làm việc ngươi muốn làm là tốt rồi!”
“Việc ta muốn làm chính là bảo hộ ngươi mà thôi!” Phượng Hoa vừa chú ý động tĩnh chung quanh, vừa nghiêm túc nói.
Ngự Thiên Dung nghe vậy, trong lòng nóng lên, lần đầu tiên nghe được người kia thiệt tình nói a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.