Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 384: Dị Thế Cô Hồn





Bùi Nhược Thần thấy Phượng Hoa xông lên, mặt mày không rõ là vì đau đớn hay tức giận mà nhăn nhúm cả lại, không những không ngăn cản, ngược lại phi thân đến bên cạnh Lam Tĩnh Đường, hai mắt lãnh khốc nhìn thẳng Lam Tĩnh Đường, “Nàng chết, thì ngươi cũng chôn cùng!”
“Dừng tay!” Lam Tĩnh Phong kinh hoảng nhìn mũi kiếm của Bùi Nhược Thần đâm thẳng về phía đệ đệ mình, ra sức tránh thoát Phượng Hoa tấn công, cố đến cản mũi kiếm kia!
Ngự Thiên Dung nhìn một màn này, kinh ngạc không thôi, nàng còn không biết nam tử che mặt là Bùi Nhược Thần, bất quá, nàng nghĩ tới Tử Mẫu Cổ, “Uy, người kia —— đừng giết hắn!”
“Yên tâm, hắn chết, vẫn còn có một tử cổ, mẫu thân ngươi sẽ không chết!”
“Dừng tay —— “
Phốc ——
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, Lam Tĩnh Phong cư nhiên dùng tay bắt lấy kiếm của Bùi Nhược Thần, máu tươi chảy ròng cũng không chịu thả lỏng, Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, “Tay ngươi, không nên chạm vào kiếm của ta, con người của ta… Thích sạch sẽ!”
Vựng! Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, đây là loại người gì a! “Đừng giết bọn hắn!”
Bùi Nhược Thần quay đầu nhìn Ngự Thiên Dung, “Bọn họ là kẻ địch, việc gì phải lưu lại hậu hoạn?”
“Nếu không phải là có sư phụ, ta nghĩ mẫu thân đã bị bọn họ giết chết nhiều lần, coi như là nể mặt sư phụ, giữ tánh mạng bọn họ lại đi!”
“Vậy, thì phế bọn họ đi!” Trong mắt của Bùi Nhược Thần che mặt lóe ra ánh sáng quỷ dị, tựa như sứ giả địa ngục hiện thân..
“Cũng không cần! Người như bọn họ, chính là chỉ nghĩ cho bản thân, không quan tâm đến cảm thụ của người khác, không cần ô nhiễm kiếm của ngươi.”
Bùi Nhược Thần quay đầu nhìn nàng một cái, cười nói: “Kiếm của ta, dạng người gì đều có thể giết, chỉ cần là người khiến ta khó chịu là có thể giết!”
Lam Tĩnh Phong đâm ra một kiếm, bức Bùi Nhược Thần lui ra, nhanh chóng kéo Lam Tĩnh Đường rời xa Bùi Nhược Thần, “Nếu Tĩnh Đường tử, ta sẽ không tiếc đại giới làm cho một người chôn cùng!”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn hắn, không tiếc đại giới? Dùng cái chết để ép buộc sao?
“Không biết khi nào các ngươi mới chịu đình chỉ những hành động nhàm chán như vậy a?” Ngự Thiên Dung nhìn Lam Tĩnh Phong, trong mắt không giận cũng không vui, chỉ là có chút không kiên nhẫn.
Lam Tĩnh Phong nhìn Ngự Thiên Dung, nghiêm túc nhìn nàng, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi quả nhiên không phải nàng, là nàng không phải nàng! Cho dù cho ngươi thống khổ, cũng không phải nàng đang thống khổ! Quên đi, mọi chuyện liền dừng ở đây đi!”
“Ca!” Lam Tĩnh Đường bất mãn nhìn Lam Tĩnh Phong, “Không thể buông tha nàng! Đệ không đồng ý!”
“Đệ không cần đồng ý, đi thôi!” Lam Tĩnh Phong kéo Lam Tĩnh Đường xoay người rời đi, “Ngự phu nhân, chậm như vậy mới biết được chân tướng, thật có lỗi.

Bất quá, ta cũng không có cách nào để thay đổi kết cuộc, cho nên, giữa chúng ta hãy kết thúc như vậy.”
A? Chuyển biến quá nhanh đi? Với lại, hắn nói vậy là có ý gì a?
“Giết bọn họ đi!” Phượng Hoa nói với Bùi Nhược Thần, “Ta không tin bọn họ!”
Bùi Nhược Thần gật gật đầu, tựa hồ cũng thực tán thành.

Lam Tĩnh Phong lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, hắn hiểu được, hai nam nhân này là thật sự muốn giết hai người bọn họ, “Nếu muốn Hoài Ngọc phu nhân chôn cùng, chúng ta cũng không có ý kiến!”
Phượng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, “Đáng tiếc, bà ta thế nào, ta không thèm để ý.

Ta chỉ để ý là có để lại hậu hoạn cho phu nhân hay không!” Đúng vậy, biểu hiện của Hoài Ngọc phu nhân ở Hội Họa Viên tuyệt không được lòng Phượng Hoa, hắn thậm chí thực phản cảm, bởi vì bà căn bản không hiểu cảm thụ trong lòng phu nhân, luôn có ý kéo phu nhân một lần nữa đổ lên người Nam Cung Tẫn! Người như vậy, có đủ tư cách trở thành mẫu thân sao? Phu nhân không đành lòng xuống tay, nhưng hắn thì không có gì không đành lòng!
Bùi Nhược Thần cũng gật gật đầu, hắn đối với Hoài Ngọc phu nhân cũng không có gì thương tiếc.
Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, ngăn Bùi Nhược Thần lại, “Đừng giết bọn hắn! Bà ấy thủy chung xem như —— mẫu thân của Thiên Dung.”
Lam Tĩnh Phong nhìn Ngự Thiên Dung, nở nụ cười, quả nhiên là một nữ nhân không đủ ngoan độc, tốt lắm, đáng tiếc a! Vì sao, trong lòng lại dâng lên một cỗ phiền muộn a? Thậm chí, khóe mắt bất tri bất giác chảy xuống chất lỏng không rõ nguồn gốc.

Lam Tĩnh Đường phát hiện ca ca mình dị thường, kinh ngạc nhìn hắn, “Ca, ca —— làm sao vậy?”
“Không có gì, đi thôi! Ngự phu nhân, một mạng đền một mạng, chúng ta hãy kết thúc như vậy.”

Lam Tĩnh Phong nói xong, kéo Lam Tĩnh Đường chân chính rời đi.
Ngự Thiên Dung nhìn bóng Lam Tĩnh Phong đi xa, cảm thấy rất quái dị.

Ánh mắt hắn, giống như đã biết chuyện gì đó, là cái gì? Là nàng không phải nàng? Chẳng lẽ hắn đã xác định mình không phải Ngự Thiên Dung? Không có khả năng a, lần trước mình còn để cho hắn nghiệm chứng rồi a!
.
.
.
Sau khi đi khỏi bọn người Ngự Thiên Dung một đoạn xa, Lam Tĩnh Đường không chịu đi nữa, hắn chết sống ngồi xuống, khó hiểu nhìn đại ca nhà mình, “Ca, ca nói cho đệ biết đi, ca làm sao vậy?”
Lam Tĩnh Phong nhìn tàn lá héo bị gió đông cuốn đi, đầy cõi lòng phiền muộn nói: “Không có gì.”
“Nói dối, ca nói đi, ca có phải đã yêu nàng rồi không?”
“Chuyện này rất trọng yếu sao?”
“Đương nhiên, chính đại ca đã nói, muốn cho nàng yêu ca, sau đó vứt bỏ nàng, làm cho nàng nếm trải tư vị bị kẻ khác vứt bỏ, báo thù cho mẫu thân, ca có phải đã diễn giả làm thực, nàng còn chưa yêu ca, ca đã yêu nàng?”
Lam Tĩnh Phong cười khổ một tiếng, “Không cần lo lắng, ta yêu hay không yêu, đều không còn ý nghĩa, bởi vì —— nàng đã chết.”
Đã chết? Lam Tĩnh Đường càng thêm nghi hoặc, “Đại ca, ca choáng váng rồi sao, người vừa mới không phải là nàng đó sao? Chẳng lẽ ca muốn đệ buông tha báo thù?”
“Tĩnh Đường!” Lam Tĩnh Phong hét lớn một tiếng, lập tức lại thấp giọng, “Ngự Thiên Dung, người có cừu oán với chúng đã chết, thật sự đã chết!”
Lam Tĩnh Đường kinh ngạc nhìn hắn, hắn biết đại ca mình chưa bao giờ nói dối mình, như vậy —— “Người lúc nãy là ai?”
“Một người khác, ta cũng không biết nàng là ai, đến từ đâu, ta chỉ là biết nàng không phải Thiên Dung, không phải là Ngự Thiên Dung mà chúng ta biết!”
“Đại ca, ca nói cái gì a? Đệ thấy nàng —— “
“Tĩnh Đường, đừng ép ta, đây là người bói toán ưu tứ nhất của Mạnh Quốc đã nói cho ta biết, đệ cảm thấy, hắn sẽ nhìn lầm sao?”
Lam Tĩnh Đường đứng phắt dậy, “Đại ca nói cái gì? Ca thỉnh đương gia của Hiên Viên gia tộc đến xem bói? Chuyện xảy ra khi nào? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này không thấy đại ca, chính là —— “
Lam Tĩnh Phong sâu kín thở dài, “Tĩnh Đường, ta mệt mỏi, đệ tự xem đi!”
Lam Tĩnh Đường mở ra một phong thư, bên trong là một hàng chữ như rồng bay phượng múa vẻn vẹn chỉ hai câu:
“Thiên Dung chân hồn quy địa phủ
Dị thế cô hồn xảo vào ở.”
Đây là ý gì? “Đại ca, ca là nói, Ngự Thiên Dung hiện tại là bị cô hồn ám?”
“Không phải bị ám, mà là đại nạn của Thiên Dung đã đến, hồn về địa phủ, mà người kia chỉ là vâng theo vận mệnh, đến nơi đây, lựa chọn thân thể của Thiên Dung mà thôi, nếu không phải nàng, thân thể Thiên Dung cũng đã sớm là một cái xác không hồn.”
Thế này chẳng phải là một ý sao? Lam Tĩnh Đường tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không nghi ngờ thuật bói toán của Hiên Viên gia.

Hiên Viên thế gia là bói toán danh gia, có rất nhiều chiến sự đều bị bọn họ đoán chuẩn.
Lam Tĩnh Đường nhìn bóng dáng ảm đạm của Lam Tĩnh Phong, trong lòng đột nhiên xót xa, gian nan mở miệng, “Đại ca, ca có phải đã thật sự yêu Ngự Thiên Dung? Cho nên nàng chết, ca mới khổ sở như vậy?”
“Yêu hay không yêu đều không trọng yếu, Tĩnh Đường, chúng ta về sau cũng đừng dây dưa với Hoài Ngọc phu nhân và Thiên Dung nữa, đã đủ rồi!”
“Đại ca!”
“Ta nghĩ, đệ cũng đã biết chân tướng, chính là, không muốn vạch trần mà thôi.

Mẫu thân sinh dưỡng chúng ta, công lớn hơn trời, nhưng, đó chỉ là đối với chúng ta mà thôi.


Đối với phụ thân, bà là một nữ nhân đáng giận, là mẫu thân chúng ta miễn cưỡng phụ thân, phụ thân kỳ thật không muốn có chúng ta, chính là, bất đắc dĩ có chúng ta mà thôi.

Mấy năm nay, ông ấy đã làm đủ trách nhiệm của phụ thân!”
Lam Tĩnh Đường trầm mặc, điều này hắn biết, chính là không muốn nhận mà thôi.

Hơn nữa, hắn đối với Ngự Thiên Dung còn có một loại oán hận, nàng không phải cốt nhục của phụ thân, vì sao phụ thân lại đối đãi nàng như thân nhân! Không cam lòng!
“Tĩnh Đường, đệ vẫn không thể bỏ xuống được sao? Như vậy, ta nói cho đệ, thân thể hiện tại của Thiên Dung đã không thể chống đỡ được bao lâu, đệ đã vừa lòng chưa? Mặc kệ là hồn phách hay thân thể, nàng đều sắp phải biến mất khỏi cõi đời này—— “
“Cổ độc?”
Lam Tĩnh Phong đưa lưng về phía hắn, nhìn phương xa, trong ánh mắt hỗn loạn thương cảm, “Triền Tâm Cổ.”
“Cái gì! Ca hạ Triền Tâm Cổ lên người này?” Lúc này đổi thành Lam Tĩnh Đường kinh ngạc, “Đại ca, ca ——” rõ ràng là người luôn hạ thủ lưu tình, vì sao bỗng nhiên trở nên tuyệt tình?
“Khi ta tìm được nàng, liền cảm giác được nàng không phải chân chính Thiên Dung, nhưng thân thể kia rõ ràng là của Thiên Dung.

Cho nên, ta nghĩ nàng là do ai lợi dụng đổi hồn hoán xác, mà ta cũng không tìm thấy chân chính Thiên Dung, cũng không cảm giác được.

Thế nên, ta liền —— nếu người khác có thể sống sót trong thân thể của nàng, như vậy, nàng vì sao không thể sống? Không công bình, cho nên, ta hận nàng!”
Lam Tĩnh Đường choáng váng nhìn bộ mặt dữ tợn của Lam Tĩnh Phong, “Đại ca, ca —— quả nhiên là yêu nàng!”
“Đúng vậy, ta yêu nàng, nhưng chưa bao giờ có thể đến được với nàng, bởi vì chúng ta đã thương hại mẹ con nàng! Thực buồn cười, ta cư nhiên yêu kẻ địch của chính mình!”
Lam Tĩnh Đường thấy Lam Tĩnh Phong đau khổ, hắn cũng đau lòng.

Hắn là muốn trả thù, nhưng hắn cũng không hy vọng đại ca mình không vui, không hy vọng hắn không hạnh phúc!
Nhưng, nay hồi tưởng lại, những gì hắn làm không phải đều là đang ép đại ca hủy diệt hạnh phúc của chính mình sao? Tại sao có thể như vậy? Vì sao nữ nhân mà đại ca yêu lại là Ngự Thiên Dung?
Vì sao?
“Tĩnh Đường, về sau, ta sẽ lưu lạc giang hồ, đệ thích làm cái gì thì cứ làm cái đó! Chính là, đừng thương tổn các nàng nữa, đã đủ rồi! Ám Thần Sơn Trang, đệ muốn quản thì cứ quản, về sau, hãy làm một người tiêu dao đi!”
“Đại ca, ca muốn đi đâu?”
Lam Tĩnh Phong mỉm cười, thực mất mát nói: “Tùy tiện đi thôi, chỉ cần là nơi không có ký ức về nàng, đều là nơi tốt.” Đúng vậy, chỉ cần không tồn tại bóng dáng của nàng, hắn có lẽ sẽ được giải thoát.

Yêu, vốn là một độc dược, làm cho lòng người chua xót không thôi!
“Đại ca, nếu ca thật sự yêu nàng, như vậy, chúng ta có thể giúp nàng giải Triền Tâm Cổ.” Lam Tĩnh Đường dằn vặt một hồi, nói ra một câu đến ngay chính hắn cũng không tin mình sẽ nói ra, nhưng so với việc để đại ca mình thống khổ rời đi, không bằng để cho hắn có thể sống với một ít hạnh phúc!
Lam Tĩnh Phong quay đầu nhìn đệ đệ mình, “Tĩnh Đường, cám ơn đệ đã thay đổi, nhưng, đã quá trễ rồi, đã không còn kịp nữa rồi!”
Không kịp? Có ý gì? “Cổ độc đã được giải?”
“Không, cổ đã bị giết chết, nhưng độc cổ không được xử lý sạch sẽ, máu độc đã nhập vào lục phủ ngũ tạng, không có thuốc nào cứu được.”
Tại sao có thể như vậy?
Lam Tĩnh Phong cười khổ một tiếng, “Kia cũng là vì ta tìm một cơ hội thúc dục độc cổ, nếu không có cách giải sớm, nàng sẽ bị chết nhanh hơn, cũng thống khổ hơn.”

“Đại ca, ca —— “
“Vì sao đột nhiên không kiên nhẫn phải không? Đó là bởi vì ta phiền chán, mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa!” Lam Tĩnh Phong thật sâu thở dài, “Sau này, ta mới gặp được đương gia của Hiên Viên gia, thuận tiện nhờ hắn bói một quẻ cho Thiên Dung, kết cuộc đương nhiên giống như ta đã đoán, chân chính Thiên Dung đã sớm mất, còn sống chỉ là một linh hồn thôi.

Bất quá, cảm giác là cảm giác, khi chân chính xác định được, cũng là một phen cảm thụ khác! Ha ha, Tĩnh Đường, chúng ta lúc trước sống đều là vì người khác, về sau, đừng tiếp tục như vậy nữa, hãy sống cho chính mình, hơn nữa còn phải sống hạnh phúc hơn một ít!”
Lam Tĩnh Đường không nói gì nhìn Lam Tĩnh Phong, không biết từ khi nào, trong lòng vị đại ca yêu quý của hắn đã có thêm một người tồn tại, là từ lúc Ngự Thiên Dung lên núi, hay là từ lúc Ngự Thiên Dung gả cho Nam Cung Tẫn? Luôn không thể ra tay thương tổn kẻ địch, cuối cùng khi phát hiện thân thể bị đổi chủ nên mới hạ đòn sát thủ sao? Cảm giác đó là thế nào, hắn không rõ ràng lắm, nhưng, hắn có thể khẳng định, trong lòng đại ca đã in hằn nỗi nuối tiếc vĩnh viễn, hắn chung quy là yêu Ngự Thiên Dung kia!
Không, hắn còn muốn xác định một việc, đại ca không muốn tiếp tục cũng được, hắn sẽ bỏ kế hoạch, nếu nữ nhân kia thật sự không phải Ngự Thiên Dung trước kia, như vậy, đã không tính là kẻ địch rồi! Như vậy, đại ca chẳng phải đã có thể cùng một chỗ với nàng đó sao? Hắn cũng hy vọng đại ca có được hạnh phúc a!
Lam Tĩnh Đường sau khi hạ quyết tâm sau liền chuyên tâm chữa thương, chuẩn bị chờ thân thể phục hồi như cũ sẽ đi tìm Ngự Thiên Dung.
.
.
.
Khách sạn, Ngự Thiên Dung đang chăm sóc cho Phượng Hoa, thấy sắc mặt Phượng Hoa vẫn không tốt lắm, Ngự Thiên Dung khó có thể yên tâm, tuy rằng Phượng Hoa đã nói mình không có việc gì.
“Phu nhân, ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
“Không, ngủ không được, ngươi muốn cái gì thì nói với ta đi!”
“Yên tâm, hắn không chết được!” Bùi Nhược Thần che mặt đứng ở một bên lạnh nhạt nói.
Phượng Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái, “Phu nhân, vị Bùi công tử này lúc nãy thật đúng là đã giúp chúng ta một đại ân a, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên cảm tạ thật tốt!”
Nhìn nam tử che mặt vẫn nhàn nhã ngồi bên cạnh, Ngự Thiên Dung thập phần đồng ý gật gật đầu, “Đúng vậy, Bùi công tử, lúc nãy thật sự cám ơn ngươi ra tay tương trợ.”
“Không cần, ta là vì quen biết hắn nên mới ra tay.”
“Ôi chao? Hai người các ngươi quen nhau?”
Phượng Hoa gật gật đầu, “Đúng vậy, phu nhân, người này cũng không tệ đâu nha! Là một mĩ nam đó, nếu không, phu nhân thử suy nghĩ một chút đi, đem hắn thu về, sau này Hội Họa Viên cũng có thêm nhân lực a!”
Ách! Nói gì vậy! Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, “Ngươi đã có tinh lực nói giỡn, như vậy, sẽ không sao, ta đi nghỉ ngơi đây!”
“Hắc hắc, phu nhân, ngươi vừa mới không phải nói phải chăm sóc ta sao?” Phượng Hoa phá hư cười rộ lên.
Ngự Thiên Dung đánh hắn một cái, “Ngươi nằm yên đó đi!”
Phượng Hoa rú lên, “Phu nhân, ngươi muốn giết người sao, ta đang là người bị thương đó nha!”
“Hừ!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Ngự Thiên Dung rời đi, ánh mắt Phượng Hoa liền thâm trầm lên, “Ta muốn giết tên Lam Tĩnh Phong kia!”
“Ngươi không nghe thấy nàng nói buông tha bọn họ sao?” Bùi Nhược Thần khóe mắt mang cười nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngươi định vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân mình?”
“Là hắn làm hại phu nhân, vì sao phải cho hắn sống, ta từ trước đến này đều không có tư tưởng lấy ơn báo oán!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Không cần gấp, ngươi biết không, Lam Tĩnh Phong trước đây không lâu đã đến gặp đương gia của Hiên Viên thế gia.”
Hiên Viên thế gia? Chuyện đó thì liên quan gì ở đây? Phượng Hoa khó hiểu nhìn Bùi Nhược Thần, “Người của ngươi theo dõi hắn?”
“Đúng vậy, lần trước khi nàng nói Lam Tĩnh Phong đã hạ thủ, ta đã ghi nhớ điểm ấy.

Sau khi ra khỏi Bách Thú Vực Sâu, ta đã cho người theo dõi hành động của hắn.

Ta nghĩ, hắn đã phát hiện Ngự Thiên Dung không ổn.”
“Không ổn? Phu nhân có cái gì không ổn?”
“Đúng vậy, có cái gì không ổn chứ? Ta cũng muốn biết a!” Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng gõ gõ bàn, không ổn ư, nàng có cả khối điểm không ổn, chỉ là ngươi không biết nàng trước kia như thế nào thôi!
Hay là mình nên chọn một ngày đến thăm vị đương gia của Hạ Hiên Viên gia tộc kia? Nói không chừng có thể có thu hoạch!
“Ngươi lại suy tính ý đồ gì?”
Bùi Nhược Thần trừng mắt liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Đừng đem ta và ngươi đánh đồng, ta cho dù có cái gì… Khụ, cũng là chuyện đương nhiên phải làm!”
Hứ, làm chuyện xấu cũng là đương nhiên chứ gì! Phượng Hoa cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn, “Uy, ngươi ở Bách Thú Vực Sâu có phải đã buôn bán một món lời lớn? Trước kia ta đâu thấy ngươi có thứ tốt như vậy?”
“Đối với ân nhân cứu mạng mình phải nói cám ơn, chứ không phải chất vấn nha!”

“Hừ, bớt vờ vịt với ta đi.”
Bùi Nhược Thần nhìn Phượng Hoa, cười cực kỳ sáng lạn, “Ừm, quả thực thu hoạch rất lớn, nói đúng ra, ta hẳn là nên đa tạ ngươi thành toàn a!”
Hừ, đồ tự kỷ! Phượng Hoa đứng lên, duỗi duỗi người, hoạt động tứ chi, trong mắt không giấu được kinh ngạc, thuốc này quả thực rất thần kỳ, cư nhiên có thể khiến nội thương trong người hắn phục hồi như cũ chỉ trong thời gian ngắn, còn cảm giác thật sung sức! “Uy, cho kẻ địch của mình thứ tốt như vậy, ngươi không sợ bị cướp sao!”
“Muốn cướp thì cứ làm đi, nếu ngươi không sợ bị mất mặt!”
Đúng vậy, hắn còn có tự tôn a! Phượng Hoa rót một chén trà cho mình, uống ực một cái, mới ngồi xuống nghiêm túc nhìn Bùi Nhược Thần, “Uy, ta nói rồi, ngươi đừng suốt ngày che mặt như vậy, ít nhất, đừng che mặt trước mặt ta, rất chướng mắt!”
“Ừm, xác thực không được thoải mái cho lắm!” Bùi Nhược Thần kéo khăn che mặt xuống, lộ ra bộ mặt tuấn tú, nồng đậm ý cười nhìn Phượng Hoa, “Nói đi, muốn thương lượng gì với ta? Chỉ cần điều kiện không tệ, ta sẽ suy tính cùng ngươi hợp tác, dù sao chúng ta cũng là người quen cũ!”
“Còn nói văn hoa như vậy, làm được rồi nói sau! Ta muốn phu nhân —— “
“Không thể hứa! Ngươi hết hy vọng đi, nếu có cơ hội, ta sẽ không buông tay, nhưng hiện tại ta không thể hứa trước điều gì, ta không thích hứa chuyện không có nắm chắc, càng đừng nói là chuyện không thể nắm chắc.”
Lòng Phượng Hoa trầm xuống đáy cốc, “Chẳng lẽ, thật sự không có một chút hy vọng nào sao?”
“Nếu dựa theo đạo lý vạn vật tương sinh tương khắc, hẳn là có, chỉ là chúng ta không biết làm như thế nào mà thôi.

Nhưng, trên đời này vốn còn có rất nhiều điều chúng ta không thể làm chủ, cho nên, cũng không thể ôm quá nhiều hy vọng.”
“Ta mặc kệ đạo lý gì, điều ta muốn, là nàng được sống, ít nhất sống lâu thêm một vài ngày.”
Bùi Nhược Thần cũng thập phần nghiêm túc nhìn Phượng Hoa, thật lâu sau, mới buồn bã nói, “Phượng Hoa, ngươi hết thuốc chữa rồi!”
“Cút!”
“Thật mà! Hơn nữa, gia tộc của ngươi, hẳn là đã đến lúc muốn ngươi chấp hành mệnh lệnh mới, đúng không?”
Cái gì? Phượng Hoa trừng lớn mắt nhìn Bùi Nhược Thần, hắn điều tra mình? Còn điều tra được chuyện này?
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn, Bùi Nhược Thần có chút thất vọng, “Phượng Hoa, trước kia ta không cho người đi điều tra ngươi, không phải là làm không được, mà là không muốn làm thôi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng thực lực của ta chỉ có một chút như vậy?”
“Ha ha, không phải, chỉ là kỳ quái, ngươi cư nhiên lại trở nên nghiêm túc, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn luôn đang chơi trò chơi nhân gian thôi.”
Bùi Nhược Thần nghe vậy, nhịn không được cười rộ lên, “Phượng Hoa, ngươi thật đúng là hiểu ta a, bất quá, chính là bởi vì trò chơi nhân gian, ngẫu nhiên phải tìm vài chuyện thú vị để làm a! Tính đến nay, người mà ta có thể xem là đối thủ chỉ có một mình ngươi thôi! Những người khác, không đáng nhắc tới, thậm chí, không cần ta tự mình ra tay cũng có thể giải quyết!”
Phượng Hoa nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, “Ngươi nói thực đi, lần đó, ngươi có phải đã sớm biết ta sẽ nửa đường xuống tay, cho nên ngươi mới cố ý để lộ ra, tạo cơ hội cho ta đi bố trí, sau đó, ngươi đã tính sẵn một chuyến xuống Bách Thú Vực Sâu?”
“Sai rồi, ngươi như vậy là đánh giá ta quá cao.

Ta vốn chỉ là muốn đi Thiên Trúc tìm thuốc giải cho nàng, bất quá, trên đường phát hiện ngươi, sau đó bị buộc đến vách núi, vì muốn trừng phạt ngươi, nên ta mới kéo nàng cùng chết, cho ngươi áy náy đến chết! Ừm… Bất quá, sau khi nhảy xuống, ta lập tức nghĩ tới Bách Thú Vực Sâu từng được đồn đãi rằng có rất nhiều dược thảo quý hiếm, cho nên, mới cố gắng phấn đấu một lần, thử vận khí xem sao!”
Phượng Hoa thực khinh bỉ nhìn hắn, cố gắng? Lấy thực lực của người này, ở trong tình huống không bị thương, thì việc nhảy xuống vực căn bản không chết được! Hừ, lúc trước mình cư nhiên bị dọa hết hồn, thật sự là ngu xuẩn! Đã biết rõ người này là một kẻ phúc hắc vô cùng, vậy mà vẫn cứ bị đả kích, đúng là tự làm bậy! Còn có, cái tên chết tiệt nào đó đã tung tin đồn Bách Thú Vực Sâu là nơi có đi không có về cũng rất đáng giận!
“Đừng nói chuyện cũ nữa, nói chuyện hiện tại đi! Hai ngày nữa sẽ lên núi, ngươi cần phải chuẩn bị đầy đủ a, hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, những thứ trên núi, trên cơ bản đều là không thể động đến.

Đi bái tế, thuận lợi nhất cũng phải tiêu phí năm ngày, cho nên, ngươi ít nhất phải chuẩn bị sẵn lương thực cho bảy ngày, để ngừa vạn nhất a! Đặc biệt là nước!”
“Uy, nếu ta không thể lên núi, phu nhân —— đành kính nhờ vào ngươi!” Phượng Hoa nhìn về hướng Bá Vương Sơn, thật mạnh thở dài một hơi, hắn cũng biết quy củ này.
“Thế nào, hết tự tin rồi?”
Phượng Hoa bĩu môi, “Tự tin? Bá Vương Sơn là nơi cần có tự tin sao? Rõ ràng là một ngọn núi quái dị âm trầm mà thôi! Nếu có thể, ta cũng không muốn để cho nàng đi lên đó!”
“Đừng oán giận, trên đời này vốn có rất nhiều chuyện chúng ta không thể biết rõ, cũng không thể khống chế! Cho nên, vĩnh viễn đừng kiêu ngạo, trừ phi ngươi tin tưởng bản thân có cái tư bản kia.”
Phượng Hoa ném chén trà đầy về hướng Bùi Nhược Thần, dọc theo đường đi cư nhiên không văng ra nửa giọt, Bùi Nhược Thần đưa tay thoải mái tiếp được, “Cảm tạ, công lực của ngươi cũng tiến bộ không ít.”
“So với ngươi, thì chẳng đáng kể gì, ta lúc đó hẳn là nên nhảy xuống vực theo các ngươi!”
Phốc ——
Nước trà trong miệng Bùi Nhược Thần nhất thời nhịn không được phun ra, hắn dùng ánh mắt “ngươi thật ngu ngốc” liếc nhìn Phượng Hoa, “Xem ra ngươi thật sự không cứu được rồi.

Bất trị!”
“Vớ vẩn!”
“Không phải, không phải, tuyệt đối không vớ vẩn, Phượng Hoa, ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.