Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 392: Yêu Là Kiếp





Trong mắt Bùi Nhược Thần hiện lên một đạo tinh quang, “Như vậy, ngươi có biết phương pháp giải quyết?”
Linh hồn Ngự Thiên Dung giữa hồ lắc đầu, “Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ, hơn nữa, ta cũng không rõ đầu đuôi, chỉ là nghe đạo trưởng nói ra một chút mà thôi, tóm lại, các ngươi cẩn thận là được.” Nói xong, nàng lại liếc nhìn về hướng Nam Cung Tẫn đang đứng một cái, thở dài thật sâu một tiếng.

Hắn, chung quy không có duyên với mình, ngay cả trận pháp sương mù cũng vô pháp thông qua, đương nhiên vô duyên gặp lại nàng!
Đây là thiên ý sao? Lại nhìn về hướng nữ tử đang đứng trên bờ, cùng là một khối thân thể, nhưng khi có một linh hồn khác đến trú ngụ, khí chất toát ra lại rất bất đồng.

Chẳng lẽ, mình thật sự kém cỏi như vậy sao?
Cho nên, hắn mới sẽ không thích mình, mãi đến khi “nàng” đến, hắn mới bắt đầu dùng ánh mắt khác để đối đãi “mình”, đáng tiếc, khi đó đã là “nàng”!
“Còn muốn hắn sao?” Ngự Thiên Dung thấy biểu tình nàng có chút tiếc nuối, trong lòng thở dài, quả nhiên là nữ tử si tình! Nam Cung Tẫn đã đối xử với nàng như vậy, vậy mà nàng vẫn còn thích hắn!
“Muội muội, muội có thể gửi một lời cho người kia, nói muội đã tha thứ cho hắn, bảo hắn về sau hãy sống tốt, được không?”
Ngự Thiên Dung ngạc nhiên nhìn nàng, “Chẳng lẽ, tỷ có thể gặp hắn?”
“Có thể —— thông qua cảnh trong mơ, chuyển cáo hắn, tỷ nghĩ hắn nhất định rất muốn biết tin tức của muội.”
Trong mơ? Ngự Thiên Dung không biết nên giải thích suy nghĩ với nàng như thế nào, dựa theo trực giác, nàng sẽ không thể hiểu được tư tưởng của mình.

Thôi, thôi, đã chết hết một lần rồi, còn dây dưa chuyện cũ này làm cái gì, “Nếu tỷ nguyện ý, thì cứ làm đi, muội không sao cả, tỷ muốn tha thứ hắn thì cứ tha thứ hắn, dù sao, muội hiện tại không còn ở thế giới kia, hắn thích sống thế nào cũng được.”
“Không được, hắn cần muội tha thứ!”
“Muội có tha thứ có hay không, còn trọng yếu sao? Muội đã chết rồi, đối với hắn đã không còn ảnh hưởng.”
“Không! Vẫn có, chỉ cần muội tha thứ hắn, hắn nhất định sẽ cao hứng một chút!”
Ngự Thiên Dung lắc đầu thở dài, “Vậy tỷ cứ nói cho hắn, muội tha thứ hắn! Bất quá, muội nói trước, hắn nếu nghe được câu đó, khả năng sẽ không cười, mà là khóc nha!”
“Sẽ không, hắn nhất định sẽ dễ chịu một ít!”
Ai… bở vậy mới nói nàng không hiểu mình a! Ngự Thiên Dung lười tranh cãi, cũng không muốn tranh luận, bởi vì, chuyện này, thật sự đã qua đi rồi, việc gì phải tiếp tục canh cánh trong lòng? Ha ha, tuy rằng, nàng chính là quỷ hẹp hòi, vẫn là canh cánh trong lòng, nhưng, nàng lại không muốn thừa nhận.
Vì sao phải thừa nhận chứ? Đối với một không xứng đáng như vậy, ta việc gì phải để ý đến hắn.


Hắn đã cô phụ tín nhiệm của mình, phản bội chính mình, như vậy, mình vì sao phải tha thứ cho hắn đâu? Vì sao phải tiếp tục để ý hắn? Nàng là loại người không thích tha thứ cho kẻ phản bội mình, mặc kệ là vì lý do gì!
Bất quá, vị linh hồn giữa hồ kia, chuyện cảm tình của mình còn lo chưa xong, đã đi lo chuyện của người khác! Nàng cũng không đành lòng làm tổn thương linh hồn đó, thôi thì không nói toẹt chuyện đó ra vậy!
“Muội muội, mẫu thân của tỷ, đành làm phiền muội chăm sóc, còn nữa, Duệ Nhi, cũng giao cho muội! Hy vọng muội sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ! Tỷ sẽ vĩnh viễn cảm kích muội!”
“Khoan đã, ừm —— tỷ tỷ a, tỷ và Tần Khiếu có ân oán gì vậy? Hắn cứ nói, tỷ đã thực xin lỗi hắn!”
Sắc mặt linh hồn Ngự Thiên Dung giữa hồ khẽ đỏ lên, nàng nhăn nhó hồi lâu mới chậm rãi nói: “Đó là do một câu nói lúc còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ.

Khi đó tỷ mới tám tuổi, một lần gặp phải kẻ xấu, được hắn cứu, tỷ nhất thời cảm kích, nói tương lai sẽ làm phu nhân của hắn để báo ân —— “
Anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp! Ngầu thật, kịch tình gì mà cũ rích vậy! Ngự Thiên Dung có chút không nói gì nổi, thật là… Người trước mắt kia, vì sao tên thì giống với mình, khuôn mặt cũng tương tự mình, mà tính cách lại khác biệt một trời một vực vậy a? “Vậy, sau này thì…”
“Sau này, tỷ trưởng thành, lại thích Nam Cung Tẫn, quên mất hắn tồn tại, thẳng đến khi hắn tới tìm tỷ, tỷ —— tỷ cự tuyệt, hắn lúc ấy cũng không có khó xử tỷ, bất quá —— “
Linh hồn Ngự Thiên Dung tỷ tỷ giữa hồ lại tiếp tục xấu hổ, khiến Ngự Thiên Dung đứng nhìn tức bốc khói, “Muốn nói thì mau nói sảng khoái một câu đi, đừng đứt quãng giữa chừng khiến người ta sốt ruột a!”
“Ừm ——, sau này, một lần, Nam Cung Tẫn bị người ta ám toán, tỷ dưới tình thế cấp bách đã mời hắn hỗ trợ, hắn cũng giúp tỷ… Sau nữa, tỷ bị tiểu thiếp của Nam Cung Tẫn ám hại, cũng là hắn đã cứu tỷ, còn nói muốn dẫn tỷ thoát ly biển khổ, tỷ lúc ấy thật sự là thực ủy khuất, thực đau lòng, nên đã đáp ứng! Nhưng, sau đó Nam Cung Tẫn đến gặp tỷ một lần, tỷ lại không muốn nghĩ đi nữa… Kết quả tỷ ——, cuối cùng, tỷ còn hại hắn bị Nam Cung Tẫn chém bị thương nặng, hắn từ đó về sau liền hận tỷ, tỷ cũng không có biện pháp… Sau lại, sau lại có hai lần —— “
Ôi trời, dài dòng, cư nhiên dài dòng đến thế… Nhàm chán thật! Đến nàng chỉ nghe thôi mà còn thấy tức! Hèn chi Tần Khiếu hận nàng ta đến như vậy! Xứng đáng a! “Quên đi, quên đi, tỷ đừng nói nữa, muội hiểu rồi.”
“Muội có phải cũng thấy tỷ hơi quá đáng đúng không?”
Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của linh hồn giữa hồ ánh vào trong mắt Ngự Thiên Dung, lại khiến thập phần không ưa nổi, thực đả kích nói: “Ừm, thực ngại quá, muội quả thực cảm thấy tỷ thực quá đáng, nếu muội là Tần Khiếu, muội sẽ dùng một chưởng đánh chết tỷ, hoặc là, không bao giờ lại để ý tới chuyện chết sống của tỷ nữa! Vậy mà hắn còn có thể hết lần này đến lần khác tin lời tỷ nói! Ai… Đúng là một kẻ đáng thương!”
“Tỷ thật sự không muốn thương tổn hắn, tỷ chỉ là —— “
“Chỉ là kìm lòng không đậu, đúng không?” Ngự Thiên Dung bĩu môi, cực kì bất mãn liếc nhìn nàng một cái.
Khó trách sau khi mình trọng sinh đến lại gặp phải nhiều kẻ địch đến như vậy, nguyên lai là bản tôn chính là một người dễ dàng kết thù a, nhìn thì có vẻ ôn nhu nhược nhược, nhưng những chuyện làm ra lại đều như châm lửa người khác! Oan nghiệt a!
Thôi, bây giờ đi truy cứu đống phiền toái mà bản tôn lúc sinh tiền đã gây ra đã không còn có ý nghĩa, sau này cứ dựa theo phương thức của mình để giải quyết dứt điểm đống phiền toái này đi!
“Muội muội —— “
“Khụ khụ, ta thấy, ngươi còn chưa đủ trình độ làm tỷ tỷ của ta, hẳn là ta làm tỷ tỷ mới đúng!”
A? Linh hồn bản tôn giữa hồ kinh ngạc nhìn nàng, cuyện này cũng cò kè mặc cả được sao?
“Tiểu Ngự, cần phải đi!” Bỗng nhiên giữa không trung truyền đến một giọng nói rất nhỏ nhưng tràn đầy lực lượng.
Sắc mặt Ngự Thiên Dung bản tôn khẽ đổi, rất luyến tiếc nhìn Nam Cung Tẫn vẫn còn đang cố gắng đi vào, tình duyên không thuộc về mình a! Bọn họ kiếp này, tuy rằng có thể kết làm vợ chồng, nhưng không được một ngày nào hưởng thụ tình cảm vợ chồng chân chính, hy vọng kiếp sau không cần tra tấn lẫn nhau như vậy! Nam Cung đại ca, ngươi hãy bảo trọng!

“Muội muội, phiền muội chuyển lời của tỷ đến Nam Cung đại ca, nói, tỷ thật sự thực thích hắn, chính là, chúng ta có duyên nhưng vô phận, hy vọng hắn sau này có thể sống hạnh phúc.

Còn nữa, Tuyết phu nhân và Bạch phu nhân trong phủ tướng quân đều là nữ nhân xấu, bảo hắn đừng để bị lừa nữa!”
Ngự Thiên Dung thật sự rất rất không nói gì nổi, nàng ta đã chết rồi, vậy mà vẫn còn lo lắng cho Nam Cung Tẫn, đúng là một kẻ ngốc!
“Muội muội, muội đáp ứng tỷ đi, còn người kia, tỷ sẽ nói với hắn, rằng muội đã tha thứ cho hắn, muội cũng muốn hắn được khoái hoạt hơn một ít, còn muốn —— “
“Tiểu Ngự, phàm trần thế tục, chớ lại quyến luyến, đi thôi!”
Một trận gió thổi qua, bóng người giữa hồ tan biến, chỉ để lại một chút mùi hương thơm ngát.
Nhẹ nhàng, ta đi rồi, không mang theo một đám mây!
Ngự Thiên Dung nhìn thiên không trống rỗng, khẽ thở dài, bản tôn cư nhiên là một nữ tử nhu nhược như thế, đã vậy còn là một kẻ si tình ngu ngốc! Thật chẳng phù hợp tính cách của mình chút nào a! Nàng nếu thích một người, sẽ thực nghiêm túc, nhưng, nếu đối phương không thích nàng, hoặc là phản bội nàng, như vậy, nàng tuyệt không treo cổ tự vẫn! Nhân sinh, việc gì phải hy sinh vì một kẻ không đáng giá?
“Phu nhân!” Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần đều khôi phục tự do, lại không biết nên nói cái gì.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn hai người bọn họ một cái, “Uy, chuyện này đừng nói ra ngoài a, coi chừng dọa đến người khác!”
“Phu nhân yên tâm, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ.”
Bùi Nhược Thần cũng ôn hòa nở nụ cười, “Việc này cũng không có gì, bất quá, ngươi nên biết ta là một người không thích làm không công, khụ khụ…”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn gấp đôi lượng Thành Tâm Hoàn!”
Cái gì, ngươi là ăn cướp sao! Ngự Thiên Dung thập phần căm tức trừng mắt nhìn hắn, “Bùi Nhược Thần, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, cho ngươi nhiều như vậy đã là thực cố sức!”
“Ừm, vậy để ta hỗ trợ cung cấp dược liệu!”
“Hừ! Không thèm!”
“Vậy —— “
Bùi Nhược Thần đang định thu hồi lời mình vừa nói, đã thấy Ngự Thiên Dung cười toe, nói thêm: “Bất quá, có hỗ trợ vẫn tốt hơn so với không có! Cứ quyết định như vậy đi, ngươi ra dược liệu, ta ra nhân lực và trí tuệ!”
A? Bùi Nhược Thần há hốc mồm, buồn bực! Lại bị nữ nhân này xỏ mũi!
Phượng Hoa nhìn biểu tình kinh ngạc của Bùi Nhược Thần, âm thầm cười trộm, xứng đáng!

“Đi thôi, sương mù sắp tan rồi!” Ngự Thiên Dung cười hì hì nhìn Bùi Nhược Thần.
Phượng Hoa gắt gao đi theo Ngự Thiên Dung, tùy thời phòng bị.

Hắn thực không thích cảm giác khi thấy nàng được người khác bảo hộ, hắn hy vọng người có thể bảo hộ nàng là chính mình, nói thế nào thì hắn mới là hộ vệ chân chính của nàng, sao có thể để người khác cướp lấy công tác a?
“Uy, yêu nghiệt, đừng quá khẩn trương, khó khăn tiếp theo nằm trên sườn núi, tạm thời hẳn là không có gì ngăn trở.”
Phượng Hoa trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Tiếu diện công tử a, ngươi đừng quá chủ quan, bằng không, người dù có chết, ta cũng sẽ không dựng bia cho ngươi đâu!”
Yêu nghiệt và phúc hắc? Ừm, xác thực rất thích hợp hai người bọn họ! Ngự Thiên Dung vân vê cằm đánh giá bọn họ.

Quan hệ giữa hai người bọn họ, so với nói là kẻ địch, còn không bằng nói bọn họ là đồng bọn, chính là kiểu đồng bọn thích đả kích nhau nhưng khi có nguy cơ tiến đến lại có thể phối hợp rất khá!
“Phu nhân, ngươi cười cái gì?” Phượng Hoa khó hiểu nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung khẽ cười nói, “Không có gì, chỉ là thấy hai người các ngươi thực xứng mà thôi!”
Bang bang ——
Hai vị đại soái ca thiếu chút nữa ngã xuống đất, xứng? Lời này có thể dùng với hai đại nam nhân như bọn hắn sao?
“Nga, ngượng ngùng, nói sai rồi, ý của ta là hai người các ngươi khi đối phó kẻ địch, phối hợp rất khá!”
Trong lòng thở phào một hơi, Phượng Hoa bất mãn oán giận, “Phu nhân, lời này của ngươi thật dễ khiến cho người ta hiểu lầm!”
“Được rồi, là ta nói sai, bất quá, kế tiếp hai người các ngươi có nên nói cho ta biết, giờ phải đi hướng nào không?”
Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần cùng ngẩng đầu nhìn về phía trước, cùng ngây ngẩn cả người: phía trước sao lại có một ngã tư đường a? Để bọn họ tự lựa mỗi người một đường để đi sao?
Phượng Hoa nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi nói đi, ngươi không phải đã tới rồi sao!”
Bùi Nhược Thần thở dài, “Đáng tiếc, lúc trước không gặp phải tình huống như vậy a! Nhưng mỗi lần xuống núi đều đi theo hướng đông, điểm này thì chắc chắn đúng!”
Hướng đông? Ngự Thiên Dung dụi dụi mắt, con đường hướng đông hình như là rừng cây vô cùng rậm rạp a, người ta thường nói rừng càng rậm, trùng độc càng nhiều, nàng không thích gặp phải trùng độc gì đâu a! “Ngươi có chắc là phải đi hướng đông?”
Bùi Nhược Thần thực khẳng định gật gật đầu.
Phượng Hoa cũng nhíu mày nhìn cánh rừng rậm phía trước, nếu là có kẻ địch, như vậy, hắn không quá lo lắng, chỉ bằng thực lực của ba người bọn họ, nói vậy sẽ không gặp phải phiền toái lớn nào.

Nhưng, chỉ sợ trong rừng rậm ẩn tàng rất nhiều độc vật a! Độc Quái đã từng nhắc nhở, đối với đống độc vật trong Bá Vương Sơn, thì ngay cả thuốc giải độc của hắn cũng vô dụng a!
“Đi thôi, thừa dịp mặt trời còn chưa lặn, chúng ta mau chóng xuống núi đi, nếu để bị nhốt, thì phải chờ đến vài ngày nữa!”
“Được rồi, đi thì đi!” Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ tự bơm hơi cho bản thân! “Nhưng, đám người Nam Cung Tẫn đâu, sao một chút thanh âm cũng không có?”
Bùi Nhược Thần nhíu mày nhìn quanh bốn phía, “Sợ là bị nhốt trong một thế trận nào đó, chúng ta tạm thời không thể tìm được bọn họ.


Chúng ta cứ xuống núi trước, ta tin bọn hắn cũng sẽ lựa chọn xuống núi trước!”
Thật sự là thần kỳ, vừa mới còn cảm thấy chỉ cách nhau không xa, lúc này lại không thấy được một bóng người!
“A ——” Bỗng nhiên, ngực Ngự Thiên Dung đau nhói, khiến nàng nhịn không được hô nhỏ một tiếng.
Phượng Hoa vội đỡ lấy nàng, “Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”
“Không —— biết, ta, tim ta… Đau!”
Bùi Nhược Thần nghe vậy kinh hãi, đưa tay bắt lấy cổ tay Ngự Thiên Dung, “Nguy rồi!”
Phượng Hoa bị dọa nhảy dựng, “Làm sao vậy?”
Bùi Nhược Thần nhìn Phượng Hoa, lắc đầu, thấp giọng nói: “Độc đã bắt đầu lẻn vào, có khả năng lúc nãy vừa thoát khỏi khống chế, đã lẻn vào tim.”
“Làm sao bây giờ?” Nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng của Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa sốt ruột hỏi.
Bùi Nhược Thần bất đắc dĩ nhìn hắn, tỏ vẻ mình cũng không có cách nào, vốn, dự toán còn có nửa tháng, nhưng nay đột nhiên liền xuất hiện —— hắn vốn đã không có biện pháp, hiện tại, càng không có cách nào!
“Phu nhân, ta cõng ngươi xuống núi, chúng ta mau chóng tìm đại phu.”
“Ha ha, được!” Nếu thật sự có đại phu nào có thể trị liệu, Bùi Nhược Thần cũng sẽ không thúc thủ vô sách, y thuật của hắn cũng không tệ đâu!
Phượng Hoa biết nàng cười rất miễn cưỡng, nhưng hắn không muốn buông tha, hắn muốn nàng được sống!
Phượng Hoa ôn nhu cõng Ngự Thiên Dung lên, Bùi Nhược Thần đi ở phía sau, ba người cùng nhau chạy về hướng đông.
Ngự Thiên Dung nằm trên lưng Phượng Hoa, cảm giác có người chăm sóc mình thực an ổn, lưng hắn rất rộng, khiến người ta rất an tâm, “Phượng Hoa, ta có nặng không?”
“Không nặng.”
“Phượng Hoa, ta có phiền không?”
“Không phiền, rất thú vị!”
“Phượng Hoa, ngươi nói, lần này, có phải là chạy trời không khỏi nắng không?”
“Sẽ không, ta nhất định tìm được đại phu giỏi nhất, chữa hết bệnh cho ngươi.

Phu nhân, ngươi nhất định phải cố cầm cự, chúng ta đã hoàn thành bái tế, Duệ Nhi thiếu gia còn ở nhà chờ ngươi a!”
Ngự Thiên Dung ghé vào lưng Phượng Hoa, dựa vào bờ vai của hắn, ôn nhu nở nụ cười, “Đúng vậy, Duệ Nhi còn chờ ta về nhà đâu! Còn có bọn Triển Cảnh…”
Phượng Hoa dùng sức gật gật đầu, “Đúng vậy, còn có Triển Cảnh, hắn thực thích phu nhân, phu nhân, ngươi đừng quá nhẫn tâm, nếu bỏ lỡ hắn, ngươi sẽ mệt lớn!”
“Phải nha, Triển Cảnh tốt lắm, tốt đến mức khiến ta muốn trốn, ha ha, ta cũng hy vọng có thể cho hắn cơ hội, nhưng, ta bây giờ không thể lại cho rồi a!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.