Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 395: Đã Lâu Không Gặp





Không đúng, hắn sao có thể lên được Bá Vương Sơn? Chẳng lẽ hắn cũng là người bái tế? Của Ly Quốc? Kẻ dự bị?
Quần áo sau khi được Phượng Hoa hong khô, sắc mặt Ngự Thiên Dung tốt lên rất nhiều, bất quá, ánh mắt nhìn về phía Liễu Quân Thư vẫn rất kém!
“Phu nhân, chúng ta thành công!” Phượng Hoa nhớ tới mình còn chưa nói kết quả tẩy cân đào tủy cho Ngự Thiên Dung biết, liền khẽ thấp giọng nói vào tai Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung đầu tiên là sửng sốt, lập tức vui vẻ, “Thật sự?”
“Đúng vậy! Tên Bùi Nhược Thần kia đã nói như thế.”
Ngự Thiên Dung có chút nghi hoặc, “Đơn giản như vậy cũng vượt qua?”
Phốc ——
Đơn giản? Cái gì kêu đơn giản, hắn và Bùi Nhược Thần phải tốn đến mấy thành công lực a!
“Ngự Thiên Dung, chẳng lẽ ngươi không muốn nghe chuyện ta và hộ vệ trung thành và tận tâm của ngươi rốt cuộc là có quan hệ gì sao?” Giọng nói lạnh lùng của Liễu Quân Thư đánh gãy đoạn đối thoại của bọn họ.
Ngự Thiên Dung giương mắt lên nhìn hắn, “Ngươi muốn nói thì cứ nói đi, ta thấy, không cho ngươi nói, ngươi sẽ không thư thái!”
“Ha ha, đúng vậy! Hắn là đại ca ruột thịt của ta! Là người Liễu gia! Cũng là người đã nguyện trung thành với hoàng gia Ly Quốc.”
“Ồ, thật không? Vậy thật đúng là khiến người ta ngoài ý muốn a! Cám ơn ngươi nhắc nhở.” Ngự Thiên Dung ôn nhu nhìn Liễu Quân Thư, thập phần tâm bình khí hòa trả lời.
Liễu Quân Thư không cam lòng nhìn Ngự Thiên Dung, không có khả năng, theo hắn dự đoán, Ngự Thiên Dung nghe được tin tức này hẳn là thực phẫn nộ, ít nhất là sẽ nảy sinh thành kiến với Phượng Hoa! Sao lại là bộ dạng không sao cả như thế này?
Ánh mắt Phượng Hoa đã sớm giết Liễu Quân Thư vô số lần, bất quá, Liễu Quân Thư không thèm để ý.

Hắn để ý là thái độ của Ngự Thiên Dung, chỉ cần làm cho Ngự Thiên Dung chán ghét Phượng Hoa, như vậy, mục đích của hắn có thể đạt tới!
Nhưng, hiện tại tuy rằng hắn đã tuôn ra bối cảnh của Phượng Hoa, Ngự Thiên Dung hoàn toàn không có biểu cảm xa cách, như vậy đại biểu hắn không thành công!
“Liễu công tử, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa sao?”
Liễu Quân Thư yên lặng nhìn Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên khẽ cười rộ lên, “Tốt, tốt lắm, ta quên một câu, bi thương khiến tâm tử.

Ta nghĩ, ngươi sở dĩ có thể bình tĩnh như thế là vì đã biết ngày sau của mình không còn vui nữa, cho nên, ngươi liền rõ ràng mặc kệ, cái gì cũng không thèm để ý?”
Nghe hắn nói xong, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Nếu ngươi cho rằng là như vậy, thì cứ coi như là như thế đi, ta đều không sao cả! Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, nếu không có việc gì, hy vọng ngươi sớm tránh xa chúng ta một chút, ta còn có chuyện khác muốn nói với Phượng Hoa!”
Sắc mặt Liễu Quân Thư âm trầm vài phần, hắn liếc mắt nhìn Phượng Hoa một cái, “Được, lần này ta bỏ qua, thắng bại lưu đến lần sau lại bàn!”

Nhìn Liễu Quân Thư rời đi, khuôn mặt Ngự Thiên Dung hiện lên vẻ trầm trọng, “Phượng Hoa, Liễu Quân Thư là loại người nào? Hắn có thể tùy ý tiến vào Bá Vương Sơn sao?”
Phượng Hoa thở dài một tiếng, sắc mặt cũng trầm trọng lên, “Phu nhân, hắn là một quái thai, Bá Vương Sơn đối với hắn mà nói, tựa như nhà của chính mình, hắn lúc nào cũng có thể tùy ý ra vào, bất quá, điểm này chỉ có vài người trung tâm của Liễu gia ta mới biết được.”
Lợi hại như vậy? Đây là loại đạo lý gì a? Ngự Thiên Dung nhíu mày, Liễu Quân Thư… Hắn rốt cuộc có năng lực gì?
“Phu nhân, ngươi hiện tại —— “
“Không có cảm giác gì không tốt, nếu nhất định phải nói, thì phải là cảm thấy chân không thể động đậy thực bất tiện! Ví dụ như… Ta hiện tại muốn đi nhà xí!” Ngự Thiên Dung nói xong, sắc mặt cũng rất là bất đắc dĩ, cũng có chút ngượng ngùng, bất quá, không thể cứ nghẹn mãi vậy a, con người là có ba chuyện cấp bách a!
Chính là, không nghĩ tới Phượng Hoa nghe xong, cư nhiên vô cùng ngoài ý muốn đỏ mặt, còn đỏ hơn cả mặt Ngự Thiên Dung, làm cho Ngự Thiên Dung thực mở rộng tầm mắt.

Thế này là thế nào a? Cái tên luôn luôn ác mồm ác miệng cư nhiên là một kẻ thẹn thùng?
“Kia, kia… Phu nhân, ta, ta —— ta che mắt đỡ ngươi… Đi!”
Ngự Thiên Dung vốn có chút không được tự nhiên, bất quá thấy bộ dáng Phượng Hoa như vậy, tâm tình bỗng nhiên sáng sủa lên, “Nhìn ngươi khó xử như vậy, ta thấy vẫn là để ta tự mìn vất vả một chút! Ừm… Ngươi đỡ ta ra ngoài tìm một nơi kín đáo đi!”
“Phu nhân…” Phượng Hoa có chút xấu hổ nhìn nàng, “Bùi Nhược Thần nói tạm thời không cần đi ra ngoài, chờ hắn năm ngày sau trở lại!”
Năm ngày? “Vì sao?”
“Phu nhân, ngươi đã quên… Bá Vương Sơn là nơi không thể tùy ý ra vào, cho dù là người bái tế, cũng không thể tùy ý ra vào, trừ bỏ thời gian bái tế, những thời điểm khác đều rất khó ra vào.”
“Ý của ngươi là Bùi Nhược Thần muốn trở lên núi là rất khó sao? Thậm chí có khả năng gặp phải nguy hiểm?”
Phượng Hoa gật gật đầu thừa nhận.
Ngự Thiên Dung cúi đầu trầm tư nửa ngày, “Phượng Hoa, chúng ta đi ra ngoài tìm Bùi Nhược Thần đi.

Hắn rời đi là vì ta không có tỉnh lại, đúng không?”
“Đúng vậy, hắn là nói xuống núi để tìm dược liệu cho phu nhân.”
“Vậy, hiện tại ta đã tỉnh, chúng ta đi xuống núi tìm hắn đi! So với việc hắn mạo hiểm, chúng ta xuống núi càng an toàn hơn một ít.”
Phượng Hoa có chút do dự, Bùi Nhược Thần dặn dò như vậy đương nhiên không phải không có nguyên nhân, hắn cũng không phải là một người dặn dò những chuyện vô nghĩa! Nhưng, phu nhân nói cũng có lý, này ——
“Phượng Hoa, đỡ ta đi ra ngoài trước đi, ta phải giải quyết chuyện cấp bách trước a!”
Mặt Phượng Hoa lại đỏ lên, hắn thở dài, “Được rồi, liền y theo phu nhân!”
.

.
.
Ra khỏi cung điện dưới lòng đất, vừa bước ra tòa thành, bọn họ lại bị ám khí công kích như lần trước.

Phượng Hoa che chở Ngự Thiên Dung, xung phong liều chết đi ra ngoài.

Đáng tiếc, hai chân Ngự Thiên Dung không thể tự do hành động, nội lực của Phượng Hoa lại bị tiêu hao hơn phân nửa, còn chưa khôi phục.

Kết quả, Phượng Hoa vì bảo hộ Ngự Thiên Dung không bị thương, nên chính mình bị trúng hai phi tiêu.
May mà, độc tính trên phi tiêu không mạnh lắm, Giải Độc Đan do Độc Quái phối trí vẫn có thể dùng!
Ngự Thiên Dung nhìn kiểu tạo hình của phi tiêu, trong lòng có chút suy nghĩ, lúc trước đi ra ngoài cũng đã bắn qua một đám ám khí, lúc này lại có, chẳng lẽ ám khí ở đây luôn có sẵn, còn có thể bắn tự động? Nàng đã thực cẩn thận quan sát, bọn họ đâu có kích hoạt cái cơ quan gì…
“Phu nhân, ngươi sao rồi?” Phượng Hoa thở phì phò, quan tâm nhìn nàng.
“Không sao, không cần lo lắng! Trước đỡ ta qua bên kia để “giải quyết” a!”
Phượng Hoa có chút lo lắng đỡ Ngự Thiên Dung đi vào rừng rậm, để Ngự Thiên Dung dựa vào thân cây, sau đó chính mình lui ra ngoài.

Trong lòng hắn lúc này thập phần không yên, hai chân của phu nhân thoạt nhìn đều không có một chút tri giác, lúc nãy, hắn còn cố ý dùng ngân châm đâm một chút vào đùi của nàng, đáng tiếc, nàng không có phản ứng gì! Làm sao bây giờ? Bùi Nhược Thần có thể trị hết chân của phu nhân sao? Nếu không thể —— vậy về sau phu nhân làm sao bây giờ?
Không được, nếu chính hắn cũng không có niềm tin, phu nhân biết dùng dạng tâm tình gì để sống?
Ai… chẳng lẽ phu nhân thật sự là số khổ? Không có khả năng! Hắn không tin vận mệnh an bài, chỉ cần bản thân cố gắng, nhất định có thể thay đổi thế cục!
Trong lúc Phượng Hoa ở bên ngoài bồi hồi chờ đợi, Ngự Thiên Dung ở trong rừng rậm cũng là một trận mê mang.

Nàng nhớ lại lúc chính mình vừa mới xuyên đến thế giới này, khi tỉnh lại liền phát hiện hai tay bị phế, thật vất vả gặp được Tịch Băng Toàn chữa hết, lại hết lần này đến lần khác gặp phải kẻ thù cũ do bản tôn lưu lại… Nay, ai… biến thành một kẻ liệt chân! Ha ha… Thật đúng là bi thảm a!
Hơn nữa, giọng nói vừa mới vang lên bên tai là ai? Quên đi, là ai đã không còn trọng yếu, quan trọng là hắn nói tẩy cân đào tủy cũng không có thành công, sở dĩ có thể tỉnh lại là vì bản tôn Ngự Thiên Dung vì nàng mà hao phí phần tinh khí cuối cùng của mình, để đổi lại một lời tha thứ của nàng, tha thứ cho người kia!

Nhưng, có thể tỉnh lại, cũng không phải không có hậu cố chi ưu, sinh mệnh của nàng chỉ là từ nửa tháng kéo dài đến năm năm mà thôi.
Năm năm a, nói dài, không dài; nói ngắn, không ngắn!

Hai bóng người, đứng lặng trong gió, cách mấy hàng cây, thẫn thờ nhìn lên bầu trời, suy nghĩ trong lòng không phải là chính mình, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới đối phương.
Nên làm cái gì mới có thể khiến tiếc nuối ít đi một ít đây?
Bỗng nhiên, đỉnh đầu truyền đến tiếng tê tê rất nhỏ, làm kinh động đến Ngự Thiên Dung.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhịn không được la hoảng lên, “Phượng Hoa!”
“Phu nhân!” Phượng Hoa vừa nghe động tĩnh liền định tiến lên, lại nhìn thấy một bóng người ngã nhào đến người hắn, vội vàng đưa tay ôm lấy, “Phu nhân, ngươi sao vậy?”
“Có rắn! Chạy mau!”
Sắc mặt Ngự Thiên Dung rất khó coi, nghĩ đến tình cảnh vừa mới nhìn thấy liền phát lạnh trong lòng.

Phượng Hoa chưng hửng một cái chớp mắt, lập tức quyết đoán ôm Ngự Thiên Dung chạy xuống chân núi.
“Phượng Hoa, nhanh lên!” Ngự Thiên Dung nhìn tình cảnh sau lưng, thân mình đều nhịn không được ớn lạnh.
Phượng Hoa khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức thay đổi sắc mặt, cái đám sau lưng mình là cái gì vậy? Cư nhiên có đàn rắn đủ mọi màu sắc đuổi theo bọn họ! Là rắn độc, tuyệt đối là rắn độc, nhan sắc càng diễm lệ, là càng nguy hiểm a!
Vì sao? Vì sao đám rắn đó lại xuất hiện, còn hè nhau rượt đuổi bọn họ?
Bởi vì nội lực bị hao tổn chưa khôi phục, Phượng Hoa tuy rằng dùng khinh công nhưng tốc độ đã giảm bớt, mắt thấy đàn rắn kia càng lúc càng đuổi sát, Ngự Thiên Dung khẽ cắn môi, vung chưởng đánh rơi núi đá, đánh gục đàn rắn độc… “Phu nhân, nghe nói nơi này không thể sát sinh, bằng không sẽ ảnh hưởng đến vận thế của nước mình!”
“Cái gì? Ai nói chuyện vô nghĩa đó? Như vậy không phải là bảo chúng ta chờ chết sao? Không được, ta sẽ không ngồi chờ chết, hơn nữa, ta không tin chúng nó ép ta, ta còn không thể phản kích!”
“Nói có lý, đã bị công kích thì phải phản kích, hơn nữa, còn phải phản kích thật xinh đẹp mới được!” Thanh âm lãnh khốc xẹt qua giữa không trung, một thanh kiếm lớn lãnh liệt đảo qua, một đàn rắn độc đều bị phanh thây.
Nam Cung Tẫn thong thả bước đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, nhìn thấy bàn tay Phượng Hoa ôm lấy nàng, tâm tình rất là tức giận, “Các ngươi rốt cuộc đi ra!”
“Sao ngươi ở đây?” Phượng Hoa có chút kinh ngạc, hắn cứ nghĩ Nam Cung Tẫn hẳn là đã xuống núi.
Nam Cung Tẫn nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt chợt lóe, “Nàng là cùng ta đi lên, đương nhiên nên cùng ta rời đi!”
Cư nhiên là vì chờ phu nhân? Phượng Hoa trong lòng khẽ động, nhìn xuống Ngự Thiên Dung trong lòng mình, trưng cầu ý kiến của nàng.

Ngự Thiên Dung liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đủ mọi hình ảnh trước kia của bản tôn và Nam Cung Tẫn, đặc biệt là cảnh Nam Cung Tẫn từng liều lĩnh cứu bản tôn Ngự Thiên Dung hiện lên hết sức sinh động trong đầu nàng… Khi nào, nàng có trí nhớ của bản tôn? Chẳng lẽ trong lúc cứu mình, “nàng” còn đem kí ức cho nàng? Ai… “nàng” thật đúng là si tình a!
Thôi, chung quy là bản thân thiếu nợ “nàng”, đành đối xử với Nam Cung Tẫn hòa khí một ít vậy.


Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn Nam Cung Tẫn, “Vậy, chúng ta cùng nhau xuống núi đi!”
Nam Cung Tẫn nhìn Ngự Thiên Dung, cau mày thấp giọng hỏi một câu, “Ngươi bị thương sao?”
“Ừm, chân bị thương.” Ngự Thiên Dung cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại là Phượng Hoa âm thầm trừng mắt nhìn Nam Cung Tẫn, sợ hắn yết đến chỗ đau của Ngự Thiên Dung, khiến nàng càng thêm thương tâm.
Bị Phượng Hoa trừng mắt, Nam Cung Tẫn hiểu được sự tình không phải chỉ là bị thương đơn giản, liền không lại mở miệng nói chuyện, tuy rằng hắn thực không thích nhìn thấy Ngự Thiên Dung bị người khác ôm.
“Đi thôi, lại ở lâu một khắc, ta sợ liền thêm một phần nguy hiểm!” Ngự Thiên Dung thấy hai người bọn họ không nói chuyện, đành bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở bọn họ.
Phượng Hoa và Nam Cung Tẫn ném cho đối phương một ánh mắt lạnh, sau đó một trước một sau rời đi, hướng về phía chân núi đi xuống.
Nam Cung Tẫn đi theo sau, trầm mặc nhìn Ngự Thiên Dung, không biết vì sao, lúc nãy trong lòng hắn bỗng có một cảm giác co rút đau đớn, giống như vừa mất đi một vật gì đó rất trọng yếu!
.
.
.
Trong khi đoàn người Ngự Thiên Dung đang cố gắng xuống núi, thì ở Ly Quốc, Hạ Duyệt và Duệ Nhi đang thương lượng chuẩn bị cướp chú rể!
Nghe xong vài câu vô cùng đơn giản của Hạ Duyệt, Duệ Nhi suy một ra ba, còn nghĩ ra thêm vài biện pháp thú vị ứng phó những trường hợp ngoài ý muốn, ví dụ như, nếu Lôi Thiên Kiều cũng xuất hiện, hắn nên nói như thế nào…
Hạ Duyệt trừng lớn mắt nhìn Duệ Nhi, giơ ngón tay cái lên, “Thiếu gia, thiếu gia thật lợi hại! Ta thích!”
Duệ Nhi cười hì hì nhìn Hạ Duyệt, “Hạ thúc thúc, ta cũng rất thích thúc!”
“Ừm, chúng ta chủ tớ đồng lòng, hợp lực đồng tâm, không, hợp lực cướp chú rể! Ha ha ha… Thú vị! Mấy ngày gần đây thật sự là nhàm chán a!”
“Phải a, không có mẫu thân ở đây, ta cũng thấy nhàm chán, ta nhớ mẫu thân từng nói: nếu không bùng nổ trong trầm mặc, thì chính là tử vong ngay trong trầm mặc! Ừm… Ta còn phải chờ mẫu thân trở về, hơn nữa, ta còn nhỏ, không thể chết nhanh như vậy, cho nên, chúng ta sẽ bùng nổ, hảo hảo chờ mẫu thân trở về!”
“Phải, thiếu gia nói rất có đạo lý, hẳn là nên bùng nổ! Nếu để thiếu gia nếu nghẹn hỏng rồi, chúng ta cũng không biết ăn nói thế nào với phu nhân a! Ha ha…”
Trì Dương vẫn trầm mặc đứng gác ở một bên, bất quá nghe hai người một lớn một nhỏ nói chuyện, hắn thường thường lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ, không nói gì nổi.
“Đúng rồi, thiếu gia, lúc trước thiếu gia nói phu nhân từng nhận xét Triển Cảnh và Phượng Hoa, như vậy ——” Hạ Duyệt nhìn chằm chằm Duệ Nhi, “Phu nhân… Có phải cũng đã nói chúng ta gì đó?”
Duệ Nhi gật gật đầu, “Đúng vậy, mẫu thân có nói Hạ thúc thúc kinh thương rất giỏi, là một nhân tài kinh thương, đáng giá bồi dưỡng! Ừm, còn Trì thúc thúc a, chính là trầm ổn tin cậy, có hắn bảo hộ ta, mẫu thân yên tâm!”
Hạ Duyệt há hốc mồm, đáng giá bồi dưỡng? Người thông minh như hắn còn cần bồi dưỡng sao? Phu nhân cũng quá cao giá a!
Duệ Nhi nhìn vẻ mặt Hạ Duyệt, âm thầm cười trộm trong bụng: thật ra mẫu thân không nói đến hai chữ “bồi dưỡng”, bất quá, hắn thêm là được rồi! Mục đích thôi, đương nhiên là đả kích Hạ thúc thúc! Hắc hắc…
Bỗng nhiên, Duệ Nhi liếc nhìn Trì Dương một cái, thấp giọng hỏi: “Trì thúc thúc, thúc cảm thấy, mẫu thân sẽ nhận Triển thúc thúc sao?”
Trì Dương không ngờ Duệ Nhi cuối cùng vẫn còn muốn dụ dỗ hắn vào tròng, trong lòng ai thán một tiếng, trên mặt lại lạnh nhạt như trước, “Thiếu gia, vấn đề này, ta cũng không rõ ràng lắm, không thể nói chính xác, hết thảy đều phải xem tâm ý của phu nhân thế nào.”
“Ai… nếu mẫu thân không cần Triển thúc thúc, việc chúng ta sắp làm chẳng phải là đang hại Triển thúc thúc?”
Hạ Duyệt lập tức lắc đầu phản bác, “Lời này của thiếu gia mười phần sai!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.