Duệ Nhi mở to hai mắt nhìn Hạ Duyệt, “Vì sao?”
“Thiếu gia, thiếu gia chỉ nghĩ như vậy, lại không nghĩ đến mặt khác.
Cho dù chúng ta lần này phá hủy chuyện thành thân Triển Cảnh, mà cuối cùng phu nhân không nhận hắn, cũng không xem như hại hắn.
Nếu phu nhân không cần hắn, hắn còn có thể tìm nữ nhân tốt khác để thành thân, dù thế nào vẫn tốt hơn so với người do đám lão nhân kia chọn cho hắn a! Đó là đám cưới vì lợi ích a, nào có cảm tình gì đáng nói!”
“Ừm, nói rất có lý!” Duệ Nhi chớp mắt to, đáp, “Vậy—— vạn nhất Triển thúc thúc thích nữ nhân này thì sao?”
Hạ Duyệt đắc ý nhìn Duệ Nhi, “Thiếu gia, điểm này, thiếu gia không cần lo lắng, Triển Cảnh tuyệt đối là trung thành và tận tâm với phu nhân! Hơn nữa, thiếu gia cảm thấy có nữ nhân nào tốt hơn phu nhân sao?”
“Ừm, đúng vậy, mẫu thân là tốt nhất!” Duệ Nhi không chút do dự, cực kì khẳng định câu này.
Hạ Duyệt cười ha ha, “Vậy là được, còn vấn đề gì nữa không?”
“Không có, Hạ thúc thúc, vậy thúc cũng muốn cướp mẫu thân sao?”
Phốc ——
Vừa mới nói đến miệng khô, định uống ngụm nước, Hạ Duyệt nghe câu như thế, ngụm trà vừa vào miệng liền bị phun toàn bộ ra ngoài, một giọt cũng không thừa.
Hắn trợn lớn mắt nhìn Duệ Nhi, “Thiếu gia, thiếu gia có trêu cợt cũng đừng đùa quá vậy chứ?”
Duệ Nhi cười tủm tỉm nhìn hắn, “Hạ thúc thúc, thúc vừa mới nói mẫu thân ta là tốt nhất đó thôi, cho nên, ta nghĩ —— “
“Thiếu gia, thiếu gia đừng nghĩ, ta đối với phu nhân không có tà niệm, hoàn toàn không có, phu nhân là tốt nhất, bất quá, không phải sở thích của ta, tựa như mỹ vị món ngon, khẩu vị mỗi người mỗi khác a! Cho nên thiếu gia, xin đừng lẫn lộn!”
“Ừm, quên đi, vốn ta định nói, nếu thúc cũng thích mẫu thân, vậy bảo mẫu thân cũng cưới thúc luôn một lần cho tiện!”
Phù phù ——
Hạ Duyệt và Trì Dương đều líu lưỡi, đây thực là thiếu gia nhà bọn họ sao? Là vị thiếu gia luôn luôn nhu thuận của bọn họ sao? Là vị thiếu gia mà lúc nào cũng là cục cưng ngoan trong lòng phu nhân đó sao?
Không phải, tuyệt đối không phải!
Đây quả thực chính là sự khác biệt giữa thánh tử và ác ma!
“Hạ thúc thúc, Trì thúc thúc, hai người làm sao vậy? Sắc mặt hình như không được tốt lắm, hay là do thời tiết quá lạnh?”
“Khụ khụ —— thiếu gia, chúng ta… Chúng ta không có việc gì, chính là có chút nho nhỏ khiếp sợ, ha ha, không sao, rất nhanh tốt rồi!” Hạ Duyệt gian nan nói một câu, vội xoay người thò đầu ra cửa sổ, mồm to hít thở, xem ra hắn vẫn là xem thường tâm trí của thiếu gia a!
“Đúng rồi, Hạ thúc thúc, lời vừa nãy của ta, thúc có nghe hay không a?”
“Khụ… Khụ… Thiếu gia, ta nghe, nghe được!” Hạ Duyệt càng thêm gian nan đáp lời.
Duệ Nhi nhìn cái lưng hắn, cong cong miệng, có chút ủy khuất nhìn Trì Dương, “Trì thúc thúc, có phải là ta nói sai cái gì rồi?”
Trì Dương thực đau đầu, bất quá hắn biết mình quyết không thể vạch trần tiết mục của thiếu gia nhà mình, hắn đại bộ phận thời gian đều là thủ hộ Duệ Nhi, đã đạt đến trình độ thấu hiểu tâm tư của thiếu gia nhà mình, “Không có, tuyệt đối không có, thiếu gia nói rất đúng, chính là, Hạ Duyệt có chút thẹn thùng, không nói thành lời được.
Thiếu gia để cho hắn nghỉ ngơi một lát đi, ta tin chắc hắn sẽ cho thiếu gia một câu trả lời vừa lòng!”
“Ồ, nguyên lai là như vậy a!” Duệ Nhi một lần nữa lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn nhìn tấm lưng của Hạ Duyệt, “Hạ thúc thúc, vậy ta và Trì thúc thúc đi đi dạo phố nha, thúc ở lại nghỉ ngơi cho khỏe a!”
“Không cần, thiếu gia, ta bất quá là nhất thời bị sặc nước trà mà thôi.
Ha ha, lòng tốt của thiếu gia, ta xin lĩnh, bất quá, thật không dám hy vọng xa vời kết duyên với phu nhân.
Ta thấy thế nào cũng thấy bản thân có vẻ thích hợp làm quản gia của phu nhân.
Thiếu gia cứ yên tâm, tuy rằng ta đối với phu nhân không có tình yêu nam nữ, khụ khụ, nhưng, ta vẫn sẽ trung thành và tận tâm với phu nhân!”
“Ừm, tốt, ta hiểu rồi, ta cũng tin tưởng lời hứa của Hạ thúc thúc, Hạ thúc thúc là nam tử hán đại trượng phu, nhất định sẽ không nuốt lời! Hì hì!” Duệ Nhi lộ ra hai hàng răng đều tăm tắp, cười cực kì thư thái.
Trì Dương âm thầm cười trộm, Hạ Duyệt đúng là số khổ!
“Ha ha, thiếu gia, vậy, chúng ta cùng đi dạo đi, đương nhiên, vẫn là dịch dung rồi đi cho an toàn.”
.
.
.
Nhoáng lên một cái, thời gian lại trôi qua mấy ngày, Duệ Nhi đã bắt đầu chơi chán, may mà, hôn kỳ của Triển Cảnh sẽ diễn ra vào hoàng hôn ngày hôm nay.
Trì Dương nhìn vẻ mặt chờ mong của Duệ Nhi, trong lòng có chút lạnh, Triển Cảnh a Triển Cảnh, không phải huynh đệ không chiếu cố ngươi, mà thật sự là không thể chiếu cố a, thiếu gia vốn không phải người lương thiện, lại bị Hạ Duyệt châm ngòi thổi gió, cho dù không muốn gây ra chuyện thị phi ồn ào cũng không được đâu!
Tinh tế nghĩ lại, tên Triển Cảnh này cũng thật đáng thương, lần đầu tiên thành thân bị Phượng Hoa phá rối, đến lần thứ hai lại sắp bị phá rồi, may mà, cũng là hắn không cần những nữ nhân đó, thôi thì cứ để thiếu gia đi gây sự một phen vậy!
“Thiếu gia, bộ dạng này thật —— rất tuấn tú a!”
“Sai, là đẹp trai, mẫu thân nói, nam tử đẹp mặt thì phải khen là đẹp trai!”
“Khụ khụ, phải, rất đẹp trai!” Hạ Duyệt biết nghe lời phải, vừa thay quần áo cho Duệ Nhi giả dạng, vừa nói, “Thiếu gia, lát nữa nếu thấy có gì không ổn thì cứ việc tránh ở sau lưng chúng ta, hai người chúng ta tuyệt không để cho thiếu gia bị thương, nhất là khi đối diện ba lão nhân kia, thiếu không thể lơ là, càng không thể tới gần bọn họ! Ta thấy ba người bọn hắn cũng không phải thứ dễ chơi đâu!”
Duệ Nhi nhu thuận gật gật đầu, “Đã biết, Hạ thúc thúc, thúc hôm nay cũng rất đẹp trai!”
Hạ Duyệt đắc ý gật đầu, “Đương nhiên, ta sao có thể làm mất thể diện của thiếu gia a!” Dứt lời cùng Duệ Nhi ha ha nụ cười.
Trì Dương nhìn xem sắc trời, nói, “Thiếu gia, là lúc nên đi.”
“Ừm, đi thôi!”
.
.
.
Ở trong trang viên rộng lớn, tại một tòa viện nho nhỏ, có một bóng người, cô đơn đứng thẳng bên cửa sổ, không biết phu nhân ở Thiên Trúc thế nào? Trong lòng chung quy cứ cảm thấy điềm xấu! Hy vọng phu nhân vạn vạn đừng để xảy ra chuyện gì.
“Triển đại ca.”
“Lôi cô nương!” Triển Cảnh kinh ngạc nhìn Lôi Thiên Kiều, “Lôi cô nương sao lại đến đây?”
Lôi Thiên Kiều bất mãn nhìn Triển Cảnh, “Triển đại ca, ngươi vì sao không phản đối cửa hôn nhân này, rõ ràng là lão gia hỏa kia an bày, ngươi lại không thích, việc gì phải ở đây ủy khuất chính mình?”
“Đây là chuyện của ta, Lôi cô nương không cần quan tâm!” Vẻ nhu tình trên mặt Triển Cảnh rút đi, biến thành lãnh đạm xa cách.
Mắt Lôi Thiên Kiều đỏ lên, “Triển đại ca, ngươi đã từng muốn cưới ta, vì sao bọn họ vừa xuất hiện, mọi thứ đều phải thay đổi? Ngươi nói ngươi thích Ngự Thiên Dung, nhưng nàng không thích ngươi! Ngươi muốn đau khổ thủ hộ nàng, ta cũng không có biện pháp, nhưng, nay, ngươi lại đang làm cái gì? Nếu có thể cưới nữ nhân khác, vì sao không thể là ta?”
“Bởi vì ta đối với các nàng vô tình, bởi vì các nàng không yêu ta!”
“Ha ha, không yêu? Chẳng lẽ yêu ngươi thì có sai sao? Đây là thứ đạo lý gì chứ?” Lôi Thiên Kiều bị Triển Cảnh phản kích đến mức cơ hồ sắp khóc lên, kiều man vô dụng đối với hắn, nhu tình cũng vô dụng đối với hắn, quấn quít lấy hắn càng thêm vô dụng, rốt cuộc phải làm thế nào mới chân chính có được trái tim hắn?
Triển Cảnh nghiêm túc nhìn Lôi Thiên Kiều, chậm rãi nói, “Lôi cô nương, không yêu, liền có thể vô tình, cũng có thể không thẹn, nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
“Không hiểu, ta không hiểu, ta muốn biết chính là vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta có sai sao? Ta đã buông tha lòng tự trọng đến cầu ngươi, ngươi vì sao một chút thương tiếc cũng không thể cho ta? Ô ô ——” Lôi Thiên Kiều nói xong liền nhịn không được thấp giọng nức nở lên, thật sự là rất ủy khuất, hắn buông tha không cưới mình, nay lại muốn cưới nữ nhân khác, nếu là cưới một nữ nhân mà hắn thích thì đã đành, nhưng là, hắn lại xem hôn nhân là trò đùa, muốn cưới vài nữ nhân mà hắn căn bản không thích, thậm chí còn chưa gặp qua.
Thế này thứ hỏi nàng làm sao chịu được?
Triển Cảnh khẽ thở dài, thấy Lôi Thiên Kiều rơi lệ, trong lòng cũng có chút áy náy, “Lôi cô nương, nam nhi tốt trong thiên hạ đâu phải không là, ngươi việc gì phải lãng phí thời gian của mình với ta?”
“Nhưng người ta thích chính là ngươi a! Ngươi vì sao phải vô tình như thế?”
Vô tình không khổ như đa tình a!
“Lôi cô nương, ngươi cần phải đi, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm!”
“Ta không đi, ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc muốn cưới loại nữ nhân gì!” Lôi Thiên Kiều lau khô nước mắt, căm giận nhìn Triển Cảnh, “Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, ta và phụ thân đã điều tra mấy ngày, lại thủy chung không nhìn thấy nữ nhân mà ngươi sắp cưới, cho nên, ta muốn ở lại, nhìn xem ả rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Triển Cảnh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, lại vẫn bảo trì bình tĩnh, “Như vậy tùy ý Lôi cô nương!”
Lôi Thiên Kiều dậm chân một cái, giận dữ rời đi.
Triển Cảnh trầm mắt xuống, là loại người nào? Cư nhiên ngay cả Lôi Chí Tôn cũng vô pháp điều tra? Xem ra, lần này, Đại trưởng lão đã tiêu phí không ít tâm huyết a!
Hừ, liền mỏi mắt mong chờ đi!
“Thiếu gia, nên thay quần áo.” Tiểu Lam đem đến một bộ hỉ phục đỏ thẫm đến trước mặt Triển Cảnh.
Triển Cảnh nhìn nàng một cái, lạnh như băng hỏi: “Chuyện vừa rồi, ngươi đã thấy? Cũng đã nghe được?”
“Đúng vậy, bất quá thiếu gia yên tâm, ta sẽ không nói cho các trưởng lão.”
“Không sao, có nói cũng không sao cả.”
Ôi chao? Tiểu Lam kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, nàng còn tưởng rằng thiếu gia sẽ muốn duy hộ Lôi Thiên Kiều a, dù sao, nàng nhìn ra được thiếu gia có có chút áy náy với người ta.
Triển Cảnh nhận lấy hỉ phục, đi một mạch đóng cửa lại, để mặc Tiểu Lam ở bên ngoài, tự mình đi thay quần áo.
Tiểu Lam chua xót nhìn cánh cửa trước mặt, thiếu gia hẳn là đã bắt đầu chán ghét nàng, cũng không muốn nàng hầu hạ nữa rồi! Nhưng, nàng có thể làm cái gì? Nàng không thể không nghe lời của Đại trưởng lão a! Hơn nữa, như vậy cũng là tốt cho thiếu gia!
Cho nên, nàng không thể hối hận, chỉ cần là tốt cho thiếu gia, nàng đều nguyện ý làm, cho dù trở thành người xấu, nàng cũng không hối hận!
.
.
.
Tịch dương tà chiếu, Hạ Duyệt ôm Duệ Nhi đi lên một nóc nhà, vừa lúc có thể nhìn đến tình hình bên trong.
“Hạ thúc thúc, chúng ta có thể quang minh chính đại đi vào a!”
“Thiếu gia, thiếu gia không hiểu rồi, nếu ngay từ đầu để cho Triển Cảnh nhìn thấy chúng ta, tì làm sao còn có thể cho hắn kinh hỉ a! Chúng ta phải xuất hiện ngoài ý muốn, như vậy mới khiến hắn càng thêm kinh hỉ!”
“Ừm, nói cũng phải!”
Trì Dương thở dài, “Ta cảm thấy hiện tại đi vào cũng rất kinh hỉ rồi a, không nhất định đợi đến lúc cuối cùng mới xuất hiện.”
Hạ Duyệt trừng mắt liếc nhìn Trì Dương một cái, “Thiếu gia, mục đích của chúng ta là khiến cho đối phương trở tay không kịp, nếu để ba lão già kia thấy chúng ta, không chừng không thể diễn kịch tiếp a!”
Duệ Nhi do dự một chút, “Ừm, có đạo lý, vậy nghe theo Hạ thúc thúc đi! Trì thúc thúc, thúc không cần đi cùng chúng ta, thúc hãy tránh trong chỗ tối, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng chúng ta!”
Trì Dương bất đắc dĩ liếc nhìn Hạ Duyệt một cái, “Vâng, thiếu gia hết thảy cẩn thận!”
Hạ Duyệt vỗ vỗ vai hắn, “Trì Dương, ngươi yên tâm, có ta với thiếu gia, còn có ngươi âm thầm bảo hộ, sẽ không để cho thiếu gia có việc!”
Trì Dương đá hắn một cái, một mình ẩn thân vào trong khách mời dự đám cưới, chỉ mong bọn họ đừng nháo quá mức, bằng không, phu nhân mà trở lại thì khó ăn nói.
Mặt trời dần lặn về hướng tây, khách mời đã đến đầy nhà, mọi người cùng ngồi xuống, nâng chén uống rượu mừng, hết thảy đều có vẻ vui sướng.
Hạ Duyệt nhìn không khí bên trong, khẽ nhíu mày, đám lão già kia tựa hồ muốn làm thật phô trương a! Trong số khách mời có không ít người có tiếng trên giang hồ!
Lát nữa phải cẩn thận bảo hộ thiếu gia mới được.
“Hạ thúc thúc, làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ có chút không dễ ứng phó, phía dưới có không ít người tài hoa a! Lát nữa, thiếu gia phải càng thêm cẩn thận nha, vạn vạn không thể tách ra khỏi ta!”
“Hạ thúc thúc, nếu thúc mà để lạc ta, mẫu thân khi trở về sẽ không dễ dàng tha thứ thúc đâu nha!”
“Ngạch, đúng vậy, thiếu gia yên tâm, ta sẽ không để lạc thiếu gia!” Lại bị thiếu gia ăn một con cờ, ai… càng ở chung lâu, càng cảm thấy thiếu gia nhà bọn họ quả thật không phải người lương thiện a!
“Tân nương vào cửa —— “
Phía dưới truyền đến một trận hô lớn, hai người cúi đầu nhìn qua, thấy một… Không, ba cỗ kiệu hoa xuất hiện ở đại môn, cỗ kiệu đầu tiên màu đỏ thẫm, hai cỗ kiệu còn lại màu đỏ nhạt.
Hạ Duyệt trừng lớn mắt, “Không thể nào, một lần cưới ba người? Còn là thê thiếp đồng thời vào cửa? Thật quá cường hãn a!”
“Hạ thúc thúc, thúc nói gì vậy?”
Hạ Duyệt chỉ vào cỗ kiệu hoa, kiên nhẫn giải thích, “Thiếu gia, kiệu hoa màu đỏ tinh xảo chỉ có chính thê mới được ngồi, còn kiệu hoa màu đỏ nhạt, trang trí có vẻ đơn giản thì được dùng để rước thiếp vào cửa.”
“A, Triển thúc thúc muốn cưới đến ba nữ nhân? Vậy chúng ta có còn cần phá rối nữa không? Mẫu thân cũng không thể gả cho một nam nhân lăng nhăng! Lúc trước ở tướng quân phủ, chính vì Nam Cung Tẫn cưới quá nhiều nữ nhân, nên mới làm hại ta và mẫu thân bị khi dễ! Cho nên, ta cũng chán ghét mẫu thân ở cùng với nam nhân như vậy.
Thật lâu trước kia ta đã thề, nhất định có một ngày ta sẽ mang mẫu thân rời khỏi phủ tướng quân, sau đó, cưới phu cho mẫu thân, còn phải cưới một người toàn tâm toàn ý đối với mẫu thân!”
Đổ mồ hôi! Nguyên lai là sau khi tâm linh bị tổ thương, thiếu gia mới trở nên duy hộ phu nhân như vậy a! Ai… nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của thiếu gia, chỉ biết ở trong phủ tướng quân đã chịu khi dễ không ít, không biết về sau những người đó có bị thiếu gia trả thù thảm hay không?
“Hạ thúc thúc, thúc nói, sau khi xử lý chuyện của Triển thúc thúc xong, ta có nên ghé qua phủ tướng quân một chuyến, hảo hảo đáp lễ những người đó không?”
Ngạch, thật đúng là muốn trả thù a! Hạ Duyệt thầm mắng mình đúng là miệng quạ đen, cư nhiên đoán trúng.
Duệ Nhi vẻ mặt thiên chân nhìn Hạ Duyệt, mắt đầy chờ đợi, “Hạ thúc thúc, thúc còn chưa trả lời ta a!”
“Ừm, đương nhiên phải đi một chuyến, không thể để thiếu gia hễ nhớ tới liền không thoải mái.
Sau khi trở về, ta nhất định cùng Trì Dương và thiếu gia hảo hảo đáp lễ đám nữ nhân đó, giúp thiếu gia phát tiết hết oán khí trước kia!”
“Hảo oa, Hạ thúc thúc thật tốt! Khi mẫu thân trở lại, ta nhất định sẽ nói với mẫu thân rằng thúc đối tốt với ta lắm!”
Mí mắt Hạ Duyệt khẽ giật giật: ngươi cứ việc ít nói vài câu, ta cũng đã rất vừa lòng! Nếu để phu nhân biết là hắn xui khiến thiếu gia, không biết sẽ thế nào đây? Ai… đúng là không vào thì không biết, biết rồi liền bị dọa đến nhảy dựng, nguyên lai thiếu gia còn âm hiểm hơn cả hắn a!