Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 439: Đố Kỵ





Phượng Hoa đẩy xe đưa Ngự Thiên Dung đi về phía trước, được chừng vài bước, Ngự Thiên Dung chợt bảo hắn dừng lại, quay đầu nói thêm với Hạ Duyệt: “Gọi Hộ Quốc tướng quân đến liên hoan đêm nay nữa! Nói là ta mời hắn…”
A? Nam Cung Tẫn?
Hạ Duyệt và mọi người đều rất ngạc nhiên, bất quá không ai mở miệng phản bác, chỉ có Duệ Nhi oán giận một câu, “Mẹ, mời hắn làm chi a?”
Ngự Thiên Dung vuốt đầu con, mỉm cười, “Đừng chu cái miệng nhỏ của con, nói thế nào thì người đó cũng coi như đã nuôi con vài năm a.

Làm người phải có ân oán rõ ràng.”
Duệ Nhi cúi đầu bĩu môi không cam lòng, tên đó còn hại mẫu thân không ít lần đâu! Hừ, hắn tuyệt không nhớ tên đó có ân gì với mình! Mọi chi phí hằng ngày ở phủ tướng quân trước kia đều lấy từ của hồi môn của mẫu thân, tên đó ngay cả nửa đồng tiền cũng không chịu bỏ ra!
Thấy tinh thần Duệ Nhi sa sút, Ngự Thiên Dung vội vàng dỗ, “Duệ Nhi ngoan, chúng ta không cần so đo với loại người như vậy, phải rộng lượng, biết không? Hơn nữa, mẹ còn có chuyện trọng yếu muốn nói cho hắn, không thể thất tín.”
Duệ Nhi thế này mới ngẩng đầu nhìn Ngự Thiên Dung, có chút ủy khuất nói, “Vậy thì nói xong liền bảo hắn đi, đừng cho hắn ăn cơm!”
Ách! Ngự Thiên Dung kinh ngạc đến ngẩn người, thật sự không biết nói thế nào, không thể ngờ được Duệ Nhi cũng có lúc keo kiệt thế này a! “Ha ha, được rồi, theo ý con.

Đi thôi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta đi ăn thôi!”
“Dạ!” Duệ Nhi vui vẻ cười toe, xoay người nói với Triển Cảnh: “Nghĩa phụ, con về sẽ đem cho cha một ít, Hạ thúc thúc và Trì thúc thúc cũng có!”
Triển Cảnh cười cười, có chút không quen, trước công chúng gọi hắn là nghĩa phụ, thật là có chút xấu hổ.
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ bảo Phượng Hoa nhanh đẩy xe đi.

Ánh mắt Cốc Vân nãy giờ vẫn luôn trừng trừng nhìn Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên, nàng kinh ngạc hô lên: “Ngự phu nhân, phu nhân làm sao vậy? Chân tàn phế rồi sao? Phải làm sao bây giờ?” Nói xong lại vội vàng che miệng lại, tựa hồ rất là hối hận vì mình đã nói như vậy, “Ai nha, phu nhân xem ta kìa, cái miệng này không biết kiềm chế gì hết.

Ngự phu nhân đừng hiểu lầm, ta chỉ là quan tâm mà thôi.

Phu nhân có phải bị thương hay không, không bằng phu quân tiến cung, cầu Hoàng Thượng phái một ngự y đến khám cho phu nhân, để xem…”

“Thực chưa thấy nữ nhân nào như ngươi, không thấy Ngự tỷ tỷ không muốn để ý tới ngươi sao? Mắt ngươi bị mù à? Cũng phải, người ngợm béo như vậy, mắt còn mở không lên, đương nhiên không thấy rõ thái độ của người khác.

Nè, ta nói, phì bà bà, ngươi đang quấy rầy chúng ta đi dạo phố đó!”
Lan Hân Đình không biết đã xuống xe ngựa từ khi nào, đứng ở sau lưng Ngự Thiên Dung, mắng mỏ Cốc Vân không tiếc lời.
Kỳ thật nàng cũng là nhất thời xúc động, mắng xong liền ảo não, mình tự dưng lại đi che chở Ngự Thiên Dung làm chi!
Dọc theo đường đi, nàng không nói được mấy câu với Ngự Thiên Dung, tuy đường ca nói con người nàng ta rất tốt, nhưng nàng mới không tin có người tốt như vậy đâu, khẳng định là đã nhận được món hời gì đó từ bà nội nên mới mang bọn họ theo!
Bất quá, giờ thấy cái bà bụng bự kia muốn làm Ngự Thiên Dung xấu mặt, nàng giận, thật sự rất giận.

Mặt mũi nàng tuy rằng hòa khí, nhưng không có nghĩa nàng là người tốt, dù vậy, ít nhất, nàng tuyệt không dối trá!
Cốc Vân bị mấy chữ “phì bà bà” chọc tức đến mặt xanh lét, đưa tay chỉ vào mặt Lan Hân Đình, “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Lan Hân Đình hai tay chống hông, hào khí ngang trời trả lời: “Ta đang nói ngươi là phì bà bà a, bà bụng bự, đại béo ú! Thì sao nào? Ngươi không biết soi gương sao, xấu như vậy cũng dám đi ra ngoài dọa người.

Đã lỡ đi ra thì thôi, còn không biết xấu hổ gây ồn ào giữa đường.

Ngươi tính làm cái gì vậy, sợ không ai biết ngươi là phì bà bà sao!”
Chảy mồ hôi! Lan Tĩnh đưa tay chùi trán, tuy rằng đang là mùa đông lạnh lẽo, nhưng hắn cảm thấy trán mình thật nóng a! Hắn biết đường muội nhà mình ngẫu nhiên rất là hung hãn, nhưng không biết nàng cư nhiên hung hãn lợi hại như thế! Hắn chột dạ nhìn về Ngự Thiên Dung, lại thấy Ngự Thiên Dung thế nhưng cong cong khóe miệng lên, tựa hồ đang mãnh liệt cố nén ý cười! Ách, hắn thấy mình vẫn cứ trầm mặc thì hơn!
Vốn dĩ ba chiếc xe ngựa của Ngự Thiên Dung và Viên lão đã có chút đáng chú ý, lúc này lại thêm Lan Hân Đình ồn ào kêu to, không ít người qua đường đều quay đầu nhìn sang, nhiều người nghe Lan Hân Đình nói xong đều lén nhỏ giọng cười rộ lên.
Mặt Cốc Vân một hồi xanh một hồi tím.

Nàng từ lúc có thai mới béo lên một chút, trước kia… trước kia nàng đường đường là một đại mỹ nhân! Nha đầu kia thật quá ác miệng!
“Lan muội muội a, vị Bùi thiếu phu nhân này là vì có thai nên dáng người mới khác một chút.


Trước kia, nàng là đại mỹ nhân, muội đừng hiểu lầm nàng!”
Lan Hân Đình hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Cốc Vân, “Biến dạng cũng không phải như thế!”
“Khụ khụ, được rồi, chúng ta đi thôi, lát nữa sẽ mời hai người ăn đồ ngon!”
“Đứng lại!” Cốc Vân mặt xanh mét nhìn Ngự Thiên Dung, nàng ngầm cho rằng nha đầu kia chính là do Ngự Thiên Dung sai bảo làm tổn hại mình.
Ngự Thiên Dung quay đầu nhìn nàng, “Bùi thiếu phu nhân, ngươi tìm ta còn có chuyện gì sao? Ta bề bộn nhiều việc a! Hơn nữa, nhân tiện nhắc nhở ngươi một câu, tâm tình không tốt sẽ gây ảnh hưởng xấu đối với đứa nhỏ trong bụng! Phải chú ý dưỡng thai.”
“Hừ, con của ta không cần ngươi tới quan tâm, ta…”
“Mấy nha hoàn các ngươi có biết làm việc không? Còn không mau đỡ thiếu phu nhân trở về.” Bùi Nhược Thần lạnh lùng liếc nhìn bọn nha hoàn một cái.
Đám nha hoàn nhất thời biến sắc, nhất tề đi lên đỡ Cốc Vân, “Thiếu phu nhân, chúng ta trở về đi, phu nhân còn ở nhà chờ ngài trở về ăn cơm trưa!”
Cốc Vân ai oán nhìn Bùi Nhược Thần, hắn cư nhiên nhìn người khác khi dễ nàng cũng không hỗ trợ, hắn rõ ràng là thiên vị Ngự Thiên Dung!
Hơn nữa, bọn họ vì sao lại cùng trở về? Chẳng lẽ bọn họ luôn luôn đi cùng nhau? Nghĩ vậy, sắc mặt Cốc Vân liền trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên Dung cũng trở nên càng thêm căm tức.

Đáng tiếc, Ngự Thiên Dung đã sớm đi cùng Phượng Hoa và Diệu Nhi, Hạ Duyệt cũng dẫn đoàn người Viên lão về nhà.

Mà Bùi Nhược Thần, cũng đi rồi!
Đến lúc Cốc Vân bừng tỉnh, đã nhìn không thấy thân ảnh Bùi Nhược Thần đâu, điều này khiến nàng tức giận đến dạ dày đều đau!
Từ sau khi trở lại Bùi gia, Cốc Vân không màng đến cơm nước, luôn buồn bực không vui.

Bùi phu nhân thấy bộ dạng nàng như vậy, trong lòng rất lo lắng, “Vân Nhi, con làm sao vậy? Ai chọc giận con sao?”
“Không có, chỉ là không có khẩu vị thôi!” Bộ dáng muốn nói lại thôi của Cốc Vân càng khiến Bùi phu nhân sốt ruột.

Bà không hỏi được Cốc Vân, đành tìm nha hoàn hầu hạ nàng đến hỏi.


Mấy nha hoàn kia, ngươi vài câu ta vài câu, nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra trên đường.
Bùi phu nhân nghe được chuyện Bùi Nhược Thần bỏ lại Cốc Vân rời đi, đến nay còn không trở về, cảm thấy rất buồn bực.

Đứa con này thật không để cho người khác bớt lo, dù thế nào cũng nên để ý đứa nhỏ a! “Vân Nhi, con đừng giận, chờ hắn trở về, ta sẽ giáo huấn hắn!”
“Đừng, mẫu thân, phu quân ra ngoài làm việc vất vả, con không thể để chàng có thêm phiền não.

Con chỉ là có chút ghen tị, vì sao Ngự phu nhân có thể liên tiếp mấy lần đi cùng phu quân.

Nếu, nàng ta thật sự cùng phu quân có… Con cũng không ngại có thêm nhiều tỷ muội tới chăm sóc phu quân, nhưng… phu quân cái gì cũng không nói với con, làm trong lòng con thật lo sợ!” Nói xong, vẻ mặt nàng trở nên vô cùng chua xót, khiến Bùi phu nhân càng thêm đau lòng.
Ôn hòa vỗ vỗ bàn tay Cốc Vân, Bùi phu nhân cam đoan: “Vân Nhi, cođừng miên man suy nghĩ, ta cam đoan, Bùi gia thiếu phu nhân chỉ có thể là con! Mặc kệ là nữ tử nào, cũng đừng tưởng tranh thắng được con, huống chi là một nữ nhân bị hưu!”
Cốc Vân nhìn Bùi phu nhân, buồn bã nói: “Mẫu thân đừng như vậy, kỳ thật, con cũng thấy Ngự phu nhân tốt lắm.

Mẫu thân xem, nàng kinh doanh Đậu Đỏ Phường, có rất nhiều phu nhân thích đến đó, mọi người đều khen nàng có khả năng, nếu phu quân thật sự thích nàng, cũng…”
“Đừng nói nữa, ta không thích nàng ta!” Bùi phu nhân dứt khoát nói, lại an ủi Cốc Vân vài câu, nhìn nàng ăn cơm xong mới rời đi.
Đợi Bùi phu nhân đi ra ngoài, trên mặt Cốc Vân mới lộ ra ý cười.

Bùi Nhược Thần ở mặt ngoài ra vẻ đi rồi, kỳ thật là trở về nhà, chỉ không cho người ta biết mà thôi.

Lúc này nghe tin Bùi phu nhân muốn tìm hắn, Bùi Nhược Thần thở dài thườn thượt, “Nương, nương tìm con?”
Bùi phu nhân đã mấy tháng không gặp con, trong lòng vốn cảm thấy tổn thương vì bất công, lúc này vừa nhìn thấy Bùi Nhược Thần, tấm lòng từ mẫu lại trỗi lên.

Bà nhìn Bùi Nhược Thần hồi lâu, thở dài, “Con đi chuyến này chắc là vất vả lắm, con hình như gầy đi một chút rồi!”
“Ha ha, mẫu thân nhìn lầm rồi, con tốt lắm a!”
“Ai hiểu con bằng mẫu thân chứ! Nhược Thần a, Cốc Vân kỳ thật không tệ đâu con, nàng ấy đối với con là thật lòng say mê, con đối xử với nàng ấy tốt hơn một chút đi! Ít nhiều gì, nàng ấy cũng đang mang thai cốt nhục của Bùi gia!”

“Nương, con có chừng mực!”
Bùi phu nhân oán trách nhìn hắn, “Có chừng mực? Có chừng mực thì sao con không che chở nàng, để nàng bị khi dễ ngay giữa đường cái như vậy? Có chừng mực thì sao con cứ lui tới với Ngự Thiên Dung kia hoài vậy?”
“Nương, nương không thể chỉ nghe chuyện từ một phía! Con và Thiên Dung đúng là đi chung đường với nhau, bất quá, chúng con là có nguyên nhân.”
“Đúng vậy, là có nguyên nhân.

Không có nguyên nhân, các con đương nhiên sẽ không cùng một chỗ.

Nhưng con à, con phải hiểu được, tâm tư của nữ nhân rất mẫn cảm…”
Mẫn cảm? Hắn thực không biết a, ít nhất suốt dọc đường, hắn không thấy Ngự Thiên Dung có phản ứng gì mẫn cảm nha! Bùi Nhược Thần âm thầm phủ định, chỉ là không lên tiếng phản bác Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân nói một đống, kết quả phát hiện Bùi Nhược Thần ngồi nghe mà không yên lòng, cảm thấy rất là bất đắc dĩ, “Nhược Thần, con nói thực đi, con có phải có tâm tư gì khác với Ngự Thiên Dung?”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Nương, nếu có, nương sẽ làm gì?”
“Con!” Bùi phu nhân vươn tay đánh vào đầu hắn, đương nhiên, đánh chỉ ngứa chứ không đau.

“Nhược Thần, Ngự Thiên Dung tuy rằng đáng thương, nhưng thân phận nàng chung quy không được tốt lắm.

Cha và nương trước kia từng nghĩ Duệ Nhi là hài tử của con… Vì đứa nhỏ, chúng ta cũng có thể đón nhận nàng, nhưng Duệ Nhi không phải cốt nhục của Bùi gia, chúng ta phải băn khoăn một chút a!”
“Nương, nương nghĩ vậy, có chút bất công đó a!”
“Đúng là nương bất công, nhưng đây là lẽ thường.

Cốt nhục chí thân, có cốt nhục Bùi gia đương nhiên phải đối đãi khác.”
Bùi Nhược Thần thở dài, lắc đầu nhìn Bùi phu nhân, “Nương, nương yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt chuyện của mình, nương cũng đừng lo lắng, yên tâm tĩnh dưỡng đi!”
“Nương chỉ một đứa con trai là con, nương không quan tâm con thì quan tâm ai a.

Nương nói trước, mặc kệ con muốn làm cái gì, nhưng cốt nhục Bùi gia rất trọng yếu, cho nên, con phải đối xử tốt với Vân Nhi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.