Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 442: Có Lợi Vô Hại





Ngự Thiên Dung nghĩ thầm trong lòng, Hạ Duyệt có công giúp mình lo chuyện kinh doanh, đúng là có tư cách đưa ra dị nghị, nhưng tên Bùi Nhược Thần này làm gì có tư cách đó chứ?
“Phu nhân, tiền đồ của thiếu gia sau này thế nào, khó có thể đoán trước được, tiền tài tốt nhất là trữ càng nhiều càng tốt.

Phu nhân bây giờ tiêu tiền cho những người không liên quan kia, hơn nữa một lần lại dùng hết phân nửa, như vậy không tốt lắm a!” Hạ Duyệt tận tình khuyên bảo.
Ngự Thiên Dung mím môi tự hỏi: một nửa… nhiều lắm sao?
Bùi Nhược Thần thấy nàng như vậy, liền góp lời: “Nàng đừng tưởng rằng chỉ cần cho bọn họ ăn uống no đủ, quần áo ấm áp là đủ.

Nuôi sống một người đâu chỉ phải trả những khoản đó! Hơn nữa, trời có gió thổi mây tan, người có họa phúc khó lường, nàng cam đoan bọn họ sẽ luôn bình an vô sự? Vạn nhất có người sinh bệnh nặng, cần một số tiền lớn để chữa bệnh, đến lúc đó nàng có tính trả không?”
Ách, xem ra, chuyện tiền bạc không thể qua loa được! Ngự Thiên Dung phát hiện mình tính toán đúng là không đủ cẩn thận, kế hoạch này vừa lớn vừa nhỏ, không thể làm sơ sài, “Vậy thì liền y theo ý của Hạ Duyệt, lấy một phần tư số tiền để làm việc đi!”
“Vâng, phu nhân! Ta sẽ lên kế hoạch từng bước một.

Chuyện này dù sao cũng phải tốn chừng một năm rưỡi, nên mong phu nhân không cần gấp gáp!”
“Ừm, ta không vội, ngươi cứ tính toàn kỹ rồi làm! Bất quá, những người đó, ta muốn tự mình chọn mới được.”
“Ta đã hiểu.”
Hạ Duyệt có chút buồn bực đi ra ngoài, Bùi Nhược Thần cười nhẹ, quay sang nói với Ngự Thiên Dung, “Ta ra ngoài xem một chút.”
Chuyện lớn đã bàn xong, Ngự Thiên Dung không còn gì phải lo lắng, nên cũng không quan tâm Bùi Nhược Thần muốn đi làm cái gì.
Bùi Nhược Thần đuổi theo Hạ Duyệt, gọi hắn lại, “Hạ Duyệt, chúng ta nói chuyện đi!”
Hạ Duyệt tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, “Bùi đại thiếu muốn nói chuyện gì với ta? Nếu thật sự có chuyện muốn bàn, không bằng tìm phu nhân đi!”
“Ha ha, chuyện này thì không cần.


Hạ Duyệt, ngươi cho rằng Thiên Dung làm chuyện đó thật sự sẽ không có lời sao?”
Hạ Duyệt liếc mắt nhìn hắn, “Chẳng lẽ không đúng?”
“Đương nhiên không đúng.

Ngươi hãy nghĩ xa hơn thì sẽ hiểu được.

Nếu ngươi là cô nhi, luôn phải chịu đói chịu rét, bỗng nhiên có một ngày, được thu dưỡng, còn bồi dưỡng thành tài, ngươi sẽ thế nào?”
“Ta sẽ báo ân?”
“Báo như thế nào?”
“Này…” Hạ Duyệt trầm tư, điểm này thì hắn thật sự không có bận tâm.
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Chỉ cần không thu dưỡng nhầm kẻ bội bạc, bồi dưỡng nhầm kẻ phế tài, ta tin chắc hồi báo mà chúng ta thu được tuyệt không ít hơn số tiền đã bỏ ra cho bọn họ! Nếu trong đó có được vài người đặc biệt xuất sắc, bọn họ sau này có thể trở thành phụ tá đắc lực cho Duệ Nhi.

Ngươi cảm thấy, như vậy có đáng giá tiền không?”
Hạ Duyệt há hốc miệng nhìn Bùi Nhược Thần.

Người này, rất giảo hoạt, mới thoáng chốc đã nghĩ xa như vậy! Khụ khụ, ngẫm lại thì thấy đây đúng là một vụ kinh doanh giá hời nha! Ha ha, với tài năng của bốn người mình, muốn bồi dưỡng võ lâm cao thủ, chỉ cần tuyển vài đứa nhỏ có tư chất không tệ, vậy hoàn toàn sẽ không cần lo lắng.

Về phần người có thể dạy kinh doanh, mình không phải là… Khụ khụ, ít nhất cũng là người trong nghề vài năm a! Không sai, không sai! Tâm tình Hạ Duyệt nhất thời từ trời đầy mây đen chuyển thành tinh không quang đãng, “Ha ha, vẫn là Bùi đại thiếu nhìn xa trông rộng, Hạ Duyệt bội phục.

Yên tâm, việc này, ta bảo đảm sẽ làm thật thỏa đáng!”
“Mặt khác, lúc chọn người không cần quá cẩn thận, miễn cho bị kẻ khác nhìn ra manh mối! Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cây to dễ đón gió.”

“Bùi đại thiếu cứ việc yên tâm, ta hiểu mà.”
Hạ Duyệt xoay người rời đi, hắn hiện tại rất có động lực.

Hắn không thích làm mấy chuyện hành hiệp trượng nghĩa gì đó, nhưng hắn rất thích kinh doanh kiếm lời! Đi chừng vài bước, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, hồi lâu sau mới ha ha cười: “Bùi đại thiếu, nếu ngươi còn chưa thành thân, ta nghĩ, nếu có ngươi và Phượng Hoa cùng chiếu cố phu nhân thì sẽ tốt lắm!”
Sắc mặt Bùi Nhược Thần nhất thời lúng túng.

Hắn nghĩ Hạ Duyệt hẳn là đã thấy cảnh mình và Thiên Dung lúc nãy, nên không có phản bác, tùy ý Hạ Duyệt trêu ghẹo.

Điều này lại khiến Hạ Duyệt buồn bực, tên Bùi Nhược Thần này hôm nay bị gì vậy? Cư nhiên… Nguyện ý bị trêu chọc? Chuyện lạ nha!
Bùi Nhược Thần thấy Hạ Duyệt đi xa rồi, mới khe khẽ thở dài, hôm nay mình như vậy… Ai… Đại khái là mấy ngày nay rất nhàm chán!
“Bùi công tử…”
Một thanh âm nhu nhược vang lên sau lưng Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần xoay người lại thì thấy là một nha hoàn, “Có chuyện gì sao?”
Nha hoàn kia bộ dạng mi thanh mục tú, ánh mắt nhìn Bùi Nhược Thần đầy ẩn tình, chỉ đáng tiếc Bùi Nhược Thần không có cảm giác.

Nàng xấu hổ e lệ nhìn Bùi Nhược Thần, “Bùi công tử, ta, ta không có gì… Chính là muốn…”
“Không có việc gì thì đừng quấy rầy khách, cấp bậc lễ nghĩa nhỏ như vậy mà ngươi cũng không biết? Xem ra Hạ Duyệt rất dễ dãi với hạ nhân các ngươi!”
“Bùi công tử, ta không phải hạ nhân!” Nha hoàn kia vội vàng giải thích, “Ta chỉ là tạm thời tới nơi này hỗ trợ, ta là tiểu thư con nhà trong sạch!”
Bùi Nhược Thần mắt lạnh đảo qua, “Ồ, thật không? Như vậy, Hạ Duyệt mời ngươi tới làm cái gì?”
“Chăm sóc Duệ Nhi thiếu gia.”

“Cho dù không có khế bán thân, chỉ cần ngươi không phải chủ tử nơi này, thì chính là hạ nhân, nên biết cấp bậc lễ nghĩa, không thể làm mất đức hạnh, bại hoại danh dự của chủ nhân!”
“Ta…” Mặt nha hoàn kia thoáng chốc trắng bệch, bất quá, nàng vẫn cố lấy dũng khí hô lên tiếng lòng của mình, “Bùi công tử, ta muốn nói cho công tử, ta thích công tử!”
Bùi Nhược Thần bị lời tỏ tình này làm giật mình, hồi lâu sau mới nhếch miệng cười nhìn nha hoàn kia, “Thật không? Ngươi thích ta từ khi nào?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy Bùi công tử, ta liền…” Nha hoàn kia đỏ mặt, có chút e lệ cúi đầu.
Bùi Nhược Thần bĩu môi, đã lao tới nói thích hắn, còn có mặt mũi vờ xấu hổ! Hừ… Bất quá, Thiên Dung vừa rồi có nói… “Ngươi có phải là nha hoàn dọn dẹp phòng vẽ tranh của Ngự phu nhân?”
Nha hoàn kia ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nhược Thần một cái, trong lòng vui vẻ, làm sao hắn biết chuyện của mình, chẳng lẽ hắn đã sớm chú ý tới mình? “Đúng vậy.”
“Ngươi tên là gì?”
“Ngọc Lan.”
“Ừm, không tệ, vậy ngươi vừa mới… đi từ đâu đến? Ta hình như có thấy Phượng Hoa đi gặp ngươi?”
Ngọc Lan khẽ đỏ mặt lên, vội vàng làm sáng tỏ, “Bùi công tử đừng hiểu lầm, ta và Phượng hộ vệ tuyệt đối không có gì, chỉ là hắn tình cờ đi ngang qua chỗ ta, cùng ta nói nói mấy câu mà thôi!”
Bùi Nhược Thần cười trộm trong lòng, “Ồ, thật không, ta thấy Phượng Hoa hình như đối xử với ngươi có chút đặc biệt?”
Ngọc Lan nhất thời đỏ mặt lên, đáy mắt còn hiện lên một tia đắc ý.

Đây là bệnh chung của rất nhiều nữ nhân, biết mình có người ngưỡng mộ nên rất đắc ý.

Ngọc Lan đương nhiên cũng không ngoại lệ, bất quá, nàng không quên mục đích của mình, “Bùi công tử đa tâm, Phượng hộ vệ và ta thật sự không có gì.

Trong lòng ta luôn…”
“Nô tỳ to gan, dám nhàn hạ?”
Giọng trẻ con non nớt đánh gãy màn ẩn tình đưa tình của Ngọc Lan.

Ngọc Lan quay đầu thì thấy vẻ mặt đầy hàn ý của Duệ Nhi, trong lòng nhất thời buồn bực, mình thật vất vả mới nói ra được lời trong lòng, tiểu tử kia cư nhiên đi ra quấy rối! Bất quá, vẻ mặt không cam lòng không biểu lộ ra, “Duệ Nhi thiếu gia, ta không có nhàn hạ, ta đã làm xong việc, vừa vặn gặp Bùi công tử, cho nên mới nhiều lời hai câu.”
“Hừ, ngươi là nói ta sai?” Ánh mắt Duệ Nhi lạnh lùng đảo qua Ngọc Lan, đồng thời xẹt qua Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần nhất thời cảm thấy sau lưng ớn lạnh, vội vàng giải thích: “Tiểu nha hoàn này có chuyện gọi ta, ta dừng lại mới nghe một chút thôi.” Ý tứ là hắn cũng không có gì sai.

Ngọc Lan vừa nghe, mặt có chút trắng, ý phủi trách nhiệm trong lời nói của Bùi Nhược Thần quá rõ ràng, làm trái tim nàng có chút đau đớn! “Thiếu gia, ta không nói ngài sai…”
“Vậy nghĩa là ngươi thừa nhận chính ngươi sai?” Duệ Nhi tuyệt không khách khí, khuôn mặt không có nửa điểm tươi cười, biểu thị công khai hắn giờ phút này rất là bất mãn!
“Ta… thiếu gia, ta không phải có ý này!”
“Vậy ngươi có ý gì? Ta chỉ mới rời đi một hồi, ngươi liền làm xong chuyện ta dặn dò sao? Đừng cho là ta không biết, ngươi đã tiêu tiền bảo nha hoàn khác làm giúp ngươi, đúng không?”
Ngọc Lan cả kinh, ánh mắt nhìn Duệ Nhi thêm một phần khó hiểu, “Thiếu gia, ta, ta không có…”
Duệ Nhi vẫy vẫy ống tay áo, như một ông cụ non, nói, “Hừ, ta đã phát hiện từ sớm, chỉ là không trách tội ngươi thôi.

Lần này ngươi còn không an phận, dám đuổi theo khách tới nơi này, lén lút gặp gỡ.

Hừ, rõ ràng là không coi trọng Hội Họa Viên, muốn làm bại hoại danh dự nhà chúng ta!”
“Ta…” Ngọc Lan ngây người, nàng căn bản không biết một đứa nhỏ mới có tám tuổi cư nhiên biết lên giọng dạy đời như thế, thậm chí còn biết rõ những việc làm trước đây của nàng.
Duệ Nhi quay sang liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Bùi thúc thúc a, ta biết ngươi bộ dạng đẹp mặt, nhưng là, ngươi cũng phải kiểm điểm một chút a, đừng nơi nơi… Cái kia, mẹ ta nói là cái gì, à, trêu hoa ghẹo nguyệt! Đúng, đừng đi chung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù muốn làm xằng bậy, cũng không thể ở trong nhà của ta, bằng không, ta…”
“Duệ Nhi, đây là hiểu lầm, ta tuyệt không có tâm tư này!” Bùi Nhược Thần thầm kêu hận trong lòng, nữ nhân Ngự Thiên Dung này, dạy cái gì không dạy, sao lại dạy mấy cái từ loạn thất bát tao cho một đứa trẻ còn nhỏ như Duệ Nhi a? Trêu hoa ghẹo nguyệt? Đây là lời tiểu hài tử nên nói sao?
Duệ Nhi cong cong miệng, “Hiểu lầm? Mẹ ta nói, không có lửa làm sao có khói, một cái chìa khóa là kêu không vang a!”
A? Bùi Nhược Thần trừng lớn mắt nhìn Duệ Nhi, lại nghe Duệ Nhi tiếp tục đạo lý rõ ràng nói: “Mẹ ta còn nói, thượng bất chính hạ tắc loạn, mẹ ta là người đi đứng đường hoàng, nên ta cũng phải làm một nam tử hán đường đường chính chính, không thể học xấu, càng không thể làm một nam nhân không có tinh thần trách nhiệm! Mà tinh thần trách nhiệm là phải bồi dưỡng từ nhỏ, thế nên, ta tuy rằng còn nhỏ, nhưng hiện tại đã hiểu rằng phải có trách nhiệm với người nhà!”
“Duệ Nhi…” Bùi Nhược Thần càng nghe càng cảm thấy những lời này chính là Ngự Thiên Dung cố ý dạy cho Duệ Nhi chỉ trích chính mình, nữ nhân nhỏ nhen, dám thông qua tiểu quỷ để đả kích hắn!
“Thiếu gia, thiếu gia luôn miệng nói đi đứng đường hoàn, như vậy, bên ngoài từng có lời đồn, nói phu nhân thủy tính dương hoa, tâm địa rắn rết, nên bị Hộ Quốc tướng quân hưu, chuyện này lại giải thích thế nào?” Hai mắt Ngọc Lan chất chứa chán ghét, lời châm chọc lập tức ra khỏi miệng.
Ánh mắt Duệ Nhi nhất thời phát lạnh, tựa như đao kiếm bắn về phía Ngọc Lan, nhất thời, cư nhiên khiến người lớn gấp đôi như nàng có chút ăn không tiêu, cảm thấy thật kinh hãi.
Chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, nàng việc gì phải sợ hắn! Hừ, đúng vậy, bên ngoài chính là đồn đãi như vậy, nàng cũng không nói gì sai, chính hắn đã nói, không có lửa làm sao có khói! Nghĩ như vậy, Ngọc Lan lại đúng lý hợp tình nhìn về phía Duệ Nhi, nàng sẽ không thừa nhận mình lại thấy sợ một đứa nhỏ! “Thiếu gia, lời này đều là ta nghe người khác nói! Thiếu gia không thể trách ta!” Ánh mắt trắng trợn biểu đạt, là mẫu thân của ngươi không trinh không khiết, mới bị người ta chỉ trích!
Duệ Nhi nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

Ngọc Lan thấy mình như bị ảo giác, nụ cười này của hắn tựa hồ như châm chọc, hay còn có ý khác? Không thể nào, hắn cùng lắm chỉ là một đứa nhỏ! Ngọc Lan lại tự bơm hơi cho bản thân!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.