Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 46: Bùi Gia Kinh Hỉ 2





Ăn sáng, uống trà xong, Bùi phu nhân cho một lão mụ mụ hầu hạ bên cạnh mình đưa Cốc Vân đi xem một vòng Bùi phủ, thuận tiện giải thích quy củ Bùi gia cho nàng nghe.

Lão mụ mụ vừa dẫn Cốc Vân rời đi, nhị quản gia liền vội vã trở lại, sắc mặt vui mừng xuất hiện trước mặt Bùi gia nhị lão: “Lão gia, phu nhân, đã tìm được, bọn họ ở thành tây!”
Bùi gia nhị lão nhìn thoáng qua nhau, trăm miệng một lời: “Chúng ta lập tức đi xem!”
Nhị quản gia phi thường tri kỷ nói: “Lão gia, ta đã gọi con trai lão Lưu đến đây, hắn sẽ dẫn đường cho chúng ta.”
“Hảo, nhị quản gia làm việc quả nhiên khiến người ta yên tâm.”
Bùi gia nhị lão tâm tình kích động xuất môn.

Đi đến trước Hội Họa Viên, Bùi gia nhị lão lòng có chút căng thẳng.


Lúc trên đường đi, hai người càng nghĩ càng sợ, bọn họ là vì bị kích động nên mới đến, vạn nhất đứa nhỏ kia không phải tôn tử nhà mình, chẳng phải là rất thất vọng?
“Lão gia, để ta tiến lên kêu cửa.”
“Hảo, đi thôi!”
Đến thì cũng đã đến, không thể vì khiếp đảm mà bỏ qua hy vọng!
Nhị quản gia tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa viện vài cái, lát sau đại môn mở, một tiểu nha hoàn nhô đầu ra: “Các ngươi —— “
Nhị quản gia ha ha cười: “Chào cô nương, lão gia và phu nhân nhà chúng ta muốn đến gặp tiểu thiếu gia nhà các ngươi.”
Nha hoàn nghi hoặc nhìn bọn họ: “Thiếu gia? Thiếu gia chúng ta không nói hôm nay có khách a?”
Bùi lão gia ngẩn ra, lập tức nghĩ ra một cái cớ: “Cô nương đừng lo lắng, chúng ta không phải người xấu, chính là hôm qua ở đường cái, lão phu tình cờ gặp thiếu gia các ngươi, thiếu gia các ngươi tuy còn nhỏ, nhưng thông minh lanh lợi, tâm địa thiện lương, đã giúp chúng ta một việc nhỏ, hôm qua chúng ta chưa kịp đáp tạ, hôm nay đặc biệt đến tạ ơn.

Thỉnh cô nương dàn xếp một chút, cho chúng ta được gặp mặt.”
Nha hoàn nghe Bùi lão gia khen thiếu gia nhà mình, trong lòng vui vẻ, lại thấy hai người bọn hắn ăn mặc phú quý, nếu có ác ý, cũng không đến phiên hai quý nhân như họ đến, “Để ta đi nói cho thiếu gia một tiếng…”
“Cô nương, thiếu gia các ngươi thi ân bất cầu báo, hôm qua đã nói không cho chúng ta đến tạ ơn, nếu… Không bằng nhờ cô nương trực tiếp mang chúng ta vào gặp đi, nếu không tiện, thì để phu thê chúng ta đứng ở xa nhìn một cái, được không?”
“Này ——” nha hoàn khó xử.
“Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy thiếu gia nhà ngươi.”
Nhị quản gia hợp thời đưa lên một lượng bạc: “Cô nương thỉnh giúp thỏa mãn tâm nguyện của phu nhân nhà chúng ta.”
Nha hoàn nhìn một lượng bạc, tâm động, gật gật đầu: “Vậy cứ đến nhìn xem, nếu thiếu gia không muốn gặp, các ngươi không được quấy rầy hắn.”

Hôm nay, Bùi gia nhị lão một chút giá đều không có, cả trái tim đều bay đến bên đứa nhỏ có thể là tôn tử nhà mình, nào còn có tâm tình quản chuyện gì, cho nên ăn nói khách khí một chút với một tiểu nha hoàn, bọn họ cũng không thấy mất thân phận a!
Tiểu nha hoàn mang bọn họ đến tiểu viện nơi Duệ Nhi học tập, lúc này Duệ Nhi còn đang học, khi bọn họ đến cửa, thấy một tiểu tử đang hết sức nghiêm túc ngồi nghe lão sư giảng bài, khuôn mặt nhỏ nhắn kia a, thật sự là giống như đúc con mình ra! Bùi gia nhị lão vừa nhìn liền trừng lớn hai mắt: giống, thật sự là cực kỳ giống!
Nhị quản gia lần này được nhìn gần, cũng cảm thán không thôi, đã nói là một khuôn khắc ra đó thôi!
Tiểu nha hoàn thấy vậy, nghĩ bọn họ đang tán thưởng thiếu gia nhà mình nhu thuận, trong lòng tự hào vô cùng, hạ giọng nói: “Thiếu gia nhà chúng ta nha, tuy còn nhỏ, nhưng luôn được lão sư khen rất nhiều!”
“Phu nhân các ngươi đâu?”
“Phu nhân hôm nay đi ra ngoài, phải đi gặp một người khách!”
“Chủ tử các ngươi đâu?”
“Phu nhân chính là chủ tử a!” Tiểu nha hoàn đương nhiên trả lời.
Bùi lão gia mắt hồ ly khẽ híp: “Phu nhân các ngươi không có phu quân sao?”
Tiểu nha hoàn nhíu mày: “Không có a, khi ta tới nơi này, đã thấy phu nhân làm đương gia tác chủ.

Vốn còn có Tịch công tử hỗ trợ phu nhân quản lý cửa hàng, nhưng mới gần đây nói có chuyện cần xử lý nên đã ly khai, lâu rồi không trở về, nên phu nhân lại tự mình quản lý hết mọi sự.”
Có chuyện a!

“Kia, phụ thân tiểu thiếu gia không xuất hiện sao?”
Tiểu nha hoàn trầm tư: “Ân, lại nói, ta đã đến đây lâu như vậy, còn chưa nghe nói cha thiếu gia là ai đâu!”
Bùi gia nhị lão nghe vậy tâm liền nhảy dựng, không có cha a, vậy thật quá mức nha! Xem tuổi đứa nhỏ kia, đã chừng bốn năm tuổi, bốn năm năm trước, con bọn họ đã mười bảy, mười tám, huyết khí phương cương a, ngẫu nhiên phong lưu cũng không có gì!
Vấn đề trước mắt là con tựa hồ có chuyện gạt bọn họ, nhưng, bọn họ phải nói ra như thế nào đây? Nếu con biết hai người già bọn họ điều tra chuyện của hắn, khẳng định trong lòng sẽ không vui.

Bậc thang này cũng phải tìm cho tốt, huống chi, trong nhà vừa mới cưới một con dâu, Bùi phu nhân biết rõ nữ nhân này lòng dạ hẹp hòi, vạn nhất con dâu mới mất hứng, làm ra chuyện gì.

Nàng không sợ những chuyện khác, chỉ sợ tiểu tử trước mắt kia thật là tôn tử nhà mình, lỡ có chuyện gì vạn nhất xảy ra, mạng già này sẽ thật khổ a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.