Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 48: Bùi Gia Kinh Hỉ 4





Bùi phu nhân thúc giục nói: “Nhanh lên..”
Bùi Nhược Thần bất đắc dĩ nhắm mắt lại, Bùi phu nhân dặn thêm một câu không được nhìn lén, mới bắt đầu hành động.
Thấy con thật sự nhắm lại mắt, Bùi phu nhân nhanh tay xuất ra ngân châm đã sớm giấu trong tay, sau đó đâm lên ngón tay Bùi Nhược Thần một chút.

Bùi Nhược Thần cảm giác ngón tay tê rần, sau nghe leng keng một tiếng, liền không có tiếng động.
“Tốt lắm, Nhược Thần a, không có việc gì, ngươi đi làm việc của ngươi đi!” Bùi phu nhân ngữ khí thập phần ôn nhu.
Ôn nhu đến mức Bùi Nhược Thần cảm thấy quỷ dị, “Nương, ngươi —— “
“Hiện tại ngươi cái gì cũng đừng hỏi, chờ có kết quả rồi, mẫu thân sẽ tìm ngươi nói chuyện!” Bùi phu nhân mặt mang tươi cười, thập phần hòa thuận nói.
Càng như thế này, Bùi Nhược Thần càng cảm thấy bất an, lại cũng không thể tiếp tục truy vấn, dù sao mẫu thân hắn là người nếu đã không muốn nói, thì ngươi có dụ dỗ thế nào cũng vô ích, “Vậy con đi ra ngoài trước.”

“Đi đi!”
Bùi phu nhân nghiêm trang nhìn theo bóng con ra khỏi cửa viện, Bùi Nhược Thần vừa ly khai, Bùi lão gia liền từ trong phòng đi ra, vỗ tay một cái, trong phòng lập tức hiện hai bóng đen, “Lão gia.”
“Hai người các ngươi đem thứ đến Hội Họa Viên, nghĩ biện pháp lấy một giọt máu của tiểu hài tử kia, nhìn xem nó có thể dung hợp với máu của thiếu gia không.

Nhớ kỹ, đừng kinh động bọn họ.”
“Vâng, lão gia.”
Hai hắc y nhân thật cẩn thận bưng chiếc bát nọ ly khai đại viện.

Bọn họ là ám vệ của Bùi lão gia, bình thường không xuất hiện, chỉ khi có chuyện khẩn cấp hoặc trọng yếu mới hiện thân.
Bùi phu nhân ở nhà đi tới đi lui đợi ám vệ hồi báo, trái tim đều dâng lên cổ họng, không biết mình nên chờ mong điều gì, vừa hy vọng là tôn tử của mình lại vừa có chút lo lắng điều đó thành sự thật.
Tôn tử thôi, đương nhiên là muốn, chính là, nay đã biết mẫu thân của đứa nhỏ là vị Hộ Quốc phu nhân bị hưu, nếu tiểu gia hỏa kia là tôn tử bọn hắn, như vậy cũng có nghĩa là con mình từng có gian tình với phu nhân của Hộ Quốc tướng quân! Kia thực không phải chuyện tốt a!
Nhưng hễ nghĩ đến gương mặt oa nhi kia, bọn họ lại tâm động không thôi, có thể có bộ dạng tương tự như thế, sao có thể không thích a!

Một canh giờ sau, ám vệ rốt cục trở lại, bưng về chén nước, “Lão gia, hai giọt máu có dung hợp.”
Bùi gia nhị lão nghe thế, trái tim mới thả lỏng xuống, thực là tôn tử của bọn hắn a, ha ha ha… Bọn họ có tôn tử!
Bùi phu nhân kích động nhìn Bùi lão gia: “Phu quân, ngươi có nghe thấy không?”
Gương mặt nghiêm túc Bùi lão gia cũng lộ ra trấn an tươi cười, “Phu nhân, ta đương nhiên nghe được!”

“Thật tốt quá!” Bùi phu nhân vui mừng quá mức, không tự chủ giữ chặt tay Bùi lão gia, thậm chí không biết kế tiếp nên nói cái gì biểu đạt kích động trong lòng.
Cuối cùng vẫn là Bùi lão gia tỉnh táo trước, phân phó ám vệ đi xuống, đóng cửa lại, bắt đầu cùng Bùi phu nhân hảo hảo tính toán nên xử lý chuyện này như thế nào.
Nếu là nữ tử bình thường, bọn họ chỉ cần cho con lấy nàng về nhà làm thiếp là được, hiện tại vấn đề là, nữ tử kia không phải nữ tử bình thường, không chỉ là một hạ đường phụ bị hưu, mà còn là Hộ Quốc tướng quân hạ đường phụ, trọng yếu hơn, con mình lại là biểu ca của Hộ Quốc tướng quân!
Chuyện này cả luân lý và phụ đức đều cùng dính dáng, thật phiền toái!
Bùi gia nhị lão nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ không ra biện pháp gì hay, vì danh dự của gia tộc, bọn họ hẳn là nên che dấu việc này, không cho kẻ nào vạch trần mới phải.

Nhưng mà, tôn tử a, kia rõ ràng là tôn tử a, bọn họ như thế nào bỏ được đâu?
Bùi Nhược Thần buổi chiều vừa vào cửa nhà đã bị người bên cạnh Bùi lão gia kêu đi, đi trong phòng, thấy nhị lão nghiêm trang ngồi, trong lòng kỳ quái: “Cha, nương, các ngươi kêu con đến có chuyện gì quan trọng —— “
“Nhược Thần, ngươi nói thực ra, ngươi có phải có chuyện gì gạt chúng ta?” Bùi phu nhân lãnh nghiêm mặt nhìn hắn.
Bùi Nhược Thần sửng sốt.

Gạt? Sự tình gì? Chuyện của hắn vốn không cần từng chuyện đều báo cáo cho cha mẹ a, công việc bề bộn như vậy, ai biết là chuyện nào?
Bùi lão gia thấy hắn giả bộ hồ đồ, cũng không muốn quanh co lòng vòng, trực tiếp giơ cái bát kia ra.


Bùi Nhược Thần thấy trong bát có một chút đỏ, tựa hồ là máu ở trong nước.

Đây là… Nhớ tới chuyện mẫu thân làm lúc trưa, Bùi Nhược Thần hỏi lại: “Đây là máu của ta?”
“Đúng vậy, với lại, không chỉ có máu của ngươi, còn có một máu của một đứa nhỏ, đứa nhỏ kia năm nay đã năm, sáu tuổi…” Bùi lão gia vừa chậm rãi nói, vừa cẩn thận đánh giá biểu tình của con.
Bùi Nhược Thần vừa nghe đến đứa nhỏ, trong lòng liền chấn động, nghe thêm đứa nhỏ năm, sáu tuổi, vẻ mặt càng thêm cổ quái.

Hắn đã đoán được ý của cha mẹ, lấy máu nghiệm thân! Tin tức này khiến hắn rất chấn kinh, hắn thật không ngờ cha mẹ cư nhiên biết đến đứa nhỏ kia tồn tại, còn có một biện pháp tốt như vậy chứng minh quan hệ của bọn họ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.