Lúc hắn còn nhỏ nàng từng nói với hắn, “Là một thương nhân, đừng dễ dàng tin ai. vì có một ngày, hắn sẽ đâm sau lưng đệ. Phải đặt lợi ích lên trên tất cả”.
Nhưng mà nàng cũng từng cười hì hì và nói, “người tỷ thương nhất là đệ”.
Hắn cười khổ. Hắn đã sai người đi điều tra rồi quả thât như những gì nàng nói.
Nàng ngồi trên giường mặt cứ gục xuống, “Lâm Mộc … ta không muốn … ở đây nữa”.
Hắn thở dài, “được rồi, ta dẫn ngươi đi”.
“Tạ miệng thối … sau khi ta đi rồi, ngươi giúp ta giao vật trong thư phòng của ta ở đảo Tây Dương Tử cho nương, dặn nương đừng nói gì cho đệ ấy”, nàng buồn buồn nói.
“Ta đã dặn dò hạ nhân nói là ta bán tất cả khế ước cho ngươi, mong ngươi sẽ giúp ta lần cuối này”.
Hắn gật đầu, “được”.
Nàng ngước đầu nhìn hắn, mắt sưng đến lợi hại, “ha ha thật hiếm khi ngươi chẳng những không nói sốc ta mà còn bao che giúp ta”.
“Thật là một đứa ngốc, ta cảm thấy thương xót Lưu thị khi có 2 đứa con đều ngốc như các ngươi”, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, còn nhích ra xa giống như sợ nàng lây bệnh ngốc.
Nàng: “ …… ” thật muốn rút lại lời khen vừa nãy.
Lâm Mộc vuốt đầu nàng, “nhịn làm gì khóc ra sẽ thoải mái hơn”.
Nàng xụ mặt, giọng nói cũng đứt quãng, “ta … là một nữ nhân … mạnh mẽ … ”.
“Sẽ … sẽ không khóc … “, vừa nói xong thì nàng khóc rống lên.
Lâm Mộc bị vẻ mặt ngốc nghếch của nàng chọc cười, “Ngốc có thể chữa nhưng mù rồi thì không”.
Nàng mếu máo, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, “ta có muốn vậy đâu, nhưng nó cứ không chịu nghe lời ta”.
Nhìn nàng xấu hơn cái mặt mèo, hắn chịu không nổi cười ha hả.
“Cái tên miệng thối chết tiệt … ngươi cười cái gì”, nàng bực bội, nàng đang rất thương tâm, hắn lại còn rắc muối lên vết thương của nàng.
“Cái mặt ngươi trông thật tức cười”, hắn không khách khí ôm bụng cười ngả nghiêng.
“Ngươi”, bị chọc đến cười ra tiếng.
Lâm Mộc cười khẽ, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, “vừa khóc vừa cười thành cái gì”.
Hức hức, chỉ có Lâm Mộc tốt thôi.
Sáng sớm hôm sau …
“Xe tới rồi, đi thôi”, Lâm Mộc vẫy vẫy tay.
“ta… muốn nhìn đệ ấy một chút”.
Một lát sau, nàng đi ra với vẻ mặt tươi cười như thường ngày, “xuất phát thôi”.
“Đến nơi rồi”, hắn dìu nàng ra xe.
Bộ dạng nàng sắp toi rồi, trên xe xóc nẩy như chơi tàu lượn siêu tốc.
“Oa”, hai mắt nàng sáng lên.
“Nơi này của ngươi đẹp thật, rất giống mấy chỗ ẩn cư của thần tiên”.
Nhà làm bằng trúc, bày trí đơn giản. Một phòng khách, một phòng bếp và 2 gian phòng ngủ.
Chỗ phía bên sườn kia có thể ngắm mặt trời mọc nữa.
Thấy nàng hí hửng khám phá hết chỗ này lại chỗ kia, chạy mệt rồi ngồi xuống ghế thở hồng hộc.
Chọc hắn cười không ngừng, đôi lúc nàng vô tư cười nói như trẻ con, đôi lúc lại mị hoặc như yêu tinh, có khi lại khổ sở vừa khóc vừa cười.
Ngày tháng này, sống với nàng chắc sẽ rất phong phú.
“ọc ọc”, nàng ngại ngùng.
“ha ha, đói rồi sao. Ta đi nấu chút đồ ăn cho ngươi”.
“A, ta muốn phụ”, nàng hăng hái chạy theo.
Một lát sau, hắn đổ mồ hôi hột, “ngươi giúp ta làm điểm tâm là được rồi. Món bánh su mà lúc trước ngươi làm ăn rất ngon”.
Nàng cười ngượng, vừa làm bánh su vừa nhìn hắn xào xào nấu nấu. nam nhân vào bếp thật là quyến rũ nha.
Nàng cứ lo thưởng thức cảnh đẹp, tay giở nắp nồi mà không dùng vải bọc.
Hắn đang chuyên tâm nấu nướng thì bỗng nghe “Xoảng” một cái, giật mình nhìn nàng.
Tay bị phỏng đỏ bừng, còn bị hắn nhìn chằm chằm. Nàng xấu hổ, nhỏ giọng nói, “chỉ là không quen phòng bếp mà thôi … mấy thứ này dễ ẹt”.
Hắn thổi thổi ngón tay bị phỏng của nàng, dịu dàng nói, “Bánh này làm như thế nào, ta làm thử cho ngươi ăn”.
Tự nhiên nàng thấy hắn có ánh hào quang, chói mắt thật đấy.