Dinh thự trên đỉnh núi – nơi tổ chức tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập công ty Đỗ gia …..
Thanh Nhã giả bộ che miệng cười, “Chia tay rồi?”. Ỏng a ỏng ẹo, nện giầy cao gót, bước tới “à mà cho dù là vừa mới chia tay vẫn bị phạt đó nha”.
Nhìn con con rắn nước trước mặt, Lôi Lôi cảm thấy thật ngứa mắt, “Tôi nhớ cô đâu phải nhân viên trong công ty?”.
“A, cô mới xin vô làm lao công à”, Lôi Lôi làm một bộ dáng ngạc nhiên.
“Cô …”, cô ta trừng mắt. Lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ mặt giễu cợt, “Ồ tin tức của cô chậm thật”.
Nở một nụ cười công nghiệp, vòng vào tay người đàn ông bên cạnh, tự hào nói, “Tôi tốt bụng giới thiệu với cô, bạn trai tôi Phú Quý – người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của công ty Đỗ Gia”.
Nãy giờ cô không chú ý, cảm thấy có chút kỳ hoặc, “Chủ tịch, ngài qua lại với công ty đối thủ?”.
Người đàn ông trước mặt cô lạnh lùng đáp, “Tôi làm việc công tư phân minh”.
Nhìn người đàn ông khá nguy hiểm này, cô cũng mới chỉ gặp được vài lần. Trên căn bản không hiểu tâm tư người này, thái độ trung hòa đáp, “tôi cũng mong ngài sẽ như vậy”.
Sau khi nhập tiệc một lát, cô tránh mặt đi vào chỗ vắng người gọi cho thư ký. /thư kí Lâm điều tra gấp quan hệ của Cao Phú Quý và Trần Thanh Nhã dùm chị … và những việc liên quan đến hai người này trong những tháng gần đây./ Thư ký Lâm /dạ, chị/.
“Chị Lôi, mọi người tìm chị”, một cô gái nhỏ bước tới.
Cô cười cười, “ha ha, trốn vào đây mà vẫn bị tìm được”.
“Chị trốn không thoát đâu, 2 người kia đã bị phạt rồi, bây giờ đến lượt chị”. Cô ta kéo kéo tay Lôi Lôi.
“Ai nha, say rồi say rồi … tha cho chị đi”, bụm bụm miệng sau đó chạy vào nhà vệ sinh.
Ha ha ha, tiếng cười rầm rộ vang lên.
“Alo, chị nghe … thật vậy sao. Ừ, chị biết rồi”. Chết tiệt, lợi dụng lúc mình hôn mê, thâu tóm công ty.
Lúc đi qua phòng nghỉ, cô vô tình nghe được một âm mưu lớn. Phát hiện họ không những đánh chủ ý lên công ty Đỗ Gia còn đánh chủ ý lên tập đoàn Thanh Tuấn.
Cái gì giết người … cô bụm chặt miệng không để phát ra tiếng động. nhưng điện thoại của cô bỗng reo lên, nhanh tay tắt máy. Cô bỏ chạy một mạch.
Vài người đuổi theo cô sát nút,
“Hộc hộc”, cô nhanh chóng núp vào lùm cây.
Đến khi bọn người đó đã khuất tầm mắt, cô mới thở phào một hơi.
“A”. Nhưng nào ngờ, còn một tên núp phía sau đánh cô bất tỉnh.
Tên cầm đầu hung ác nói, “xử lý cho sạch sẽ, ném nó xuống núi”.
Những người đó ngụy tạo nhân chứng và chứng cứ. Cô say rượu, loạng choạng ngã xuống vách núi.
Cuộc điều tra của cảnh sát phải trì hoãn không thời hạn do không tìm được thấy thi thể. Cuối cùng bị ém nhèm đi mất.
Nhà kho Trần gia – Nam Sở quốc
Một cô nương mặc y phục khác lạ, bị trói tay chân, miệng cũng bị nhét miếng vải. Phía sau cổ nổi bậc bởi một vết bầm lớn.
Vài người bước vào, một tiểu thư vải vóc lụa là được nô tỳ dìu vào.
Nhíu mày vì nhà kho dơ bẩn nhếch nhác, nàng chỉ chỉ người trước mặt, nhỏ giọng nói: “ngươi nói ả và ta giống nhau đến 7 phần”. Nháy nháy mắt ra hiệu với nô tỳ cận thân.
Ả nô tỳ hiểu ý, tay nâng nâng khuôn mặt nàng ta lên.
Tuy khuôn mặt của nàng ta có chút bẩn, nhưng vẫn nhìn rõ được ngũ quan, nàng ta gật gật đầu, “ừm … có chút giống”.
Quay lại nói với hạ nhân, “Các ngươi biết nên làm gì rồi chứ”.
Lát sau, một ma ma cầm trên tay chén dược, bóp miệng nàng mà đổ vào.
“Khụ khụ”, nàng bị sặc, ho ra tiếng nhưng đám người này vẫn tiếp tục ép nàng uống hết chén dược.
Vài ngày sau, khăn hồng chữ đỏ treo ở khắp nơi trong Trần Gia. Hôm nay là đại hôn của đại tiểu thư Trần Hoàn Ngọc và Tướng quân Giang gia Giang Tuấn, liên hôn giữa hai nhà đã được định sẵn từ nhỏ vì quan hệ thân thích của hai nhà.
Lôi Lôi mơ mơ hồ hồ bị người ta mặc lên hỷ phục tân nương còn khăn đỏ, được bà mai cõng lên kiệu hoa.
Tiếng kèn trống in ỏi rộn ràng, mọi người đều vui.
Nhưng mà khi đến Giang gia, lại không thấy tân lang ra đón dâu. Giang Tuấn đã phản đối cuộc hôn nhân này rất nhiều lần nhưng hỷ sự này vẫn diễn ra.
Cho nên hắn mượn cớ bận việc ở trại luyện binh không đến. Đám cưới mà không có tân lang … sẽ tiếp tục được sao?
Nhưng hắn đâu ngờ rằng, dưới sự chứng kiến của thân thích và trưởng bối Giang Gia người chủ trì hôn sự, hôn lễ vẫn được tiến hành theo đúng nghi thức.
Một mình nàng bái thiên địa, bái cao đường, tự giao bái. Đương nhiên dưới sự “giúp đỡ” của bà mai, nàng nửa tỉnh nửa mê làm sao có thể tự mình làm được.
Sau khi được đưa vào tân phòng, lại bị ép uống dược và dưới sự quan sát của nô tỳ cận thân Trần tiểu thư, àng an an tỉnh tỉnh mà ngồi trên giường.
Một canh, hai canh, ba canh … đèn long phụng đã cháy hết, ả nô tỳ cũng đã lui ra ngoài. Nàng đã ngã ra giường đệm ngủ khì.