Giang Tuấn một thân chiến bào đen huyền, nhìn nhìn người mặc hỷ phục.
Đỏ đến chói mắt.
Kéo khăn voan ra, vuốt ve khuôn mặt giống cô nương trong mơ của hắn, bàn tay siết chặt chiếc nhẫn trong tay.
Lúc nhỏ hắn mơ thấy nàng, dần thích nàng. Tình cờ hắn gặp được nàng ở ngoài đời thực, phụ mẫu nói nàng là vị hôn thê của hắn. Hắn đã mừng như điên, thì ra trên đời này quả thực có tiền duyên.
Nhưng mà, sau một thời gian tiếp xúc với nàng. Hắn mới phát hiện tính cách nàng lại khác quá xa so với trong mơ.
Hắn thực sự không biết phải làm như thế nào. Hắn lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không quấn quít bên cạnh hắn nữa.
1 năm trước, hắn gặp một người có tính cách giống nàng trong mơ, nhưng khuôn mặt đến vóc dáng thì lại không giống chút nào. Nàng ta cũng có chiếc nhẫn này … nhưng nàng đã ra đi mà không cho hắn một chút cơ hội nào.
“Lôi Lôi”, hắn khẽ gọi.
“ưm”, giống như một phản xạ tự nhiên trong tiềm thức. Nàng nói trong lòng, “ai … ai đang gọi ta”. Nhưng mà nàng mệt quá thực sự không thể đáp lại được.
Lòng hắn khẽ run một cái, liền xoay người đi.
Sáng sớm hôm sau, nô tỳ Tiểu Nha vào chải chuốc lại cho nàng. Tiện thể tẩy não nàng, để nàng không phá hỏng kế hoạch của tiểu thư.
Nhìn nữ nhân trước mặt, nàng ta đắc ý cười thầm. Ta nghĩ ngươi cũng không phải hạng người tốt lành gì, mặt đồ thiếu vải như vậy chắc là kỷ nữ đi. Ngươi được làm phu nhân tướng quân là nhờ phước của tiểu thư bọn ta, ngoan ngoãn mà nhận lấy.
Thật ngưỡng mộ tiểu thư được ở bên nam nhân người yêu, lưỡng tình tương duyệt.
Cảm thấy người phía sau lơ đãng, nàng quay đầu lại nhìn thấy nàng ta đang mơ gì đó giữa ban ngày.
Cốc đầu nàng ta một cái, “Ngươi đang mơ mộng cái gì?”.
Sau khi dân trà cho mẹ chồng, nàng trên đường trở về phòng thì gặp 2 tiểu thiếp của Giang Tuấn.
Lúc sáng sớm, Tiểu Nha có kể về hai người này. Họ là do mẫu thân Giang Tuấn tự quyết mà nạp vào. Hắn trước nay vẫn không nhìn họ một cái, càng không cần nói đến ân ái.
Nhưng mà 2 người này thực sự là chuyên gia lật mặt. Trước mặt mẫu thân thì ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, sau lưng thì không xem ai ra gì. Ỷ có Giang lão phu nhân chống lưng ngày càng lộng hành.
Họ thấy nàng liền không chút khách khí mà mỉa mai.
“Ngươi xem, một người tự mình gả qua đây vẫn còn mặt dầy mà đi đi lại lại trong phủ … ha ha”, một ả che miệng cười.
“A, sao muội lại nói nàng như vậy nhưng mà muội nói rất đúng nha~”.
Nhìn kẻ hát người hò, nàng cảm thấy khá ngán ngẩm. Bộ các nàng hết chuyện để làm rồi à.
Một đường lướt qua các nàng, nhẹ nhàng đi về phòng.
2 người kia trăn trối nhìn nàng: “….”.
Tiểu Nha đi phía sau nàng, quay đầu vẻ mặt xem kịch vui nhìn các nàng.
7 ngày sau …
“Phu nhân, nhân lúc thuốc còn ấm mau uống đi”, Tiểu Nha bưng một chén thuốc vào cho nàng.
“Đắng lắm, ngươi lấy cho ta chút mứt quả nha”, nàng nhăn mặt, đáng thương nhìn nàng ta.
“Để nô tỳ đi lấy”, nàng ta gật đầu.
Ngó ngó, nàng ta đã đi. Nàng đổ chén thuốc vào chậu cây kiểng.
Bóng dáng Tiểu Nha xuất hiện trong tầm mắt, nàng giả bộ chạm nhẹ chén vào môi, nhíu nhíu mày.
Nàng ta không chút nghi ngờ, cười hì hì đưa mứt quả cho nàng.
“Vâng phu nhân, nô tỳ cáo lui”, Tiểu Nha vừa đi ra tiện tay khép cửa lại.
Nàng ta vừa ra khỏi nàng mở mắt nhìn đỉnh màn giường. Rốt cuộc nàng ta cho nàng uống dược gì, mục đích của Tiểu Nha là gì …
Hai ngày trước Lôi Lôi phát hiện tình trạng bất thường của nàng sau uống được. Răm rắp nghe lời nàng ta, rót thật nhiều thông tin mà nàng không hề có một chút ấn tượng gì cả.
Nếu như nàng đoán không lầm thì nàng chỉ người thay thế cho đại tiểu thư Trần gia. Còn … bản thân nàng là ai? Thực sự nàng vẫn còn rất mơ hồ.
Đã 7 ngày trôi qua, trước mặt mọi người nàng phải giả tiểu thư khuê cát, ôn nhu hiền thục. Khó chịu muốn chết.
Nhưng điều quan trọng là nàng vẫn không thấy bóng dáng phu quân của nàng … à không, phu quân của Trần Hoàn Ngọc – Giang Tuấn.
Rốt cục là cô đại tiểu thư này đã gây thù oán với tên Giang Tuấn, mà hắn chẳng những là nàng xấu hổ trong ngày đại hôn mà còn bỏ lơ nàng coi nàng như không khí.
“Nhưng mà, hắn không xuất hiện thì ta càng khỏe”, nàng cười gian xảo.
“Hắn là ai?”,
“Thì là cái tên Giang Tuấn đó”, nàng trợn mắt nhìn hắn. “A”, nàng cứng người.
“Coi bộ phu phân không hoan nghênh ta”, hắn có chút không vui nhìn nàng.
Bật chế độ dâu hiền vợ đảm, nàng rưng rưng, “Thiếp thần nào dám không hoan nghênh chàng, thiếp thân chỉ thấy đau xót khi tướng công lạnh nhạt … chỉ muốn than oán một chút hức hức”, nàng chậm chậm nước mắt vốn không có.
“Vậy bây giờ ta bù đắp cho nàng”, bỗng nhiên bước đến sát gần nàng, ép nàng ngã ngồi trên giường.