Nàng ngạc nhiên mắt trợn trừng, chưa tiêu hóa được lời nói của hắn. Không phải, hắn và nàng ta không ưa nhau sao.
Hắn càng ngày càng tiến tới gần, nàng trố mắt lớn hơn nhìn hắn.
Bị đè trên giường, nàng nổi da gà. Cái tên này chẳng phải nổi tiếng lạnh lùng, không thích thân cận với nữ nhân sao. Này là bụng đói ăn quàng ư.
Nhìn nhìn nàng, mắt có lóe sáng, “không phải trách ta lạnh nhạt sao, để ta bù đắp lại cho nàng” … Lôi Lôi hắn nói thầm trong bụng.
A ha, mặc dù ngươi rất tuấn tú nhưng mà ta không dễ bị sắc dụ đâu. Dù sao ta vẫn không thích trở thành tiểu tam. Nàng đỏ mặt xấu hổ nói “A … nhưng mà thiếp đây không tiện cho lắm”.
Nàng bỗng sực nhớ đến các nàng. Hai mắt sáng rực, tươi cười nói, “Hay để thiếp thân gọi 2 vị tỷ muội An An và Thanh Thanh đến hầu hạ chàng”.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, giọng lành lạnh, “nàng đẩy ta cho nữ nhân khác?”.
Cầm khăn tay chậm chậm nước mắt, nàng ủy khuất nói“thiếp chỉ nghĩ cho chàng thôi”.
Hắn tối mặt, tức giận bỏ ra khỏi phòng.
Cuối cùng hắn cũng đi “Phù”, nàng thở ra một hơi.
3 hôm trước … Quán trà Ôn Cát
“Tiểu Đào, muội đang đeo gì mà lạ vậy?”, một vị cô nương tò mò hỏi.
“Không biết nữa, cái này là Lang ca tặng cho muội. Không biết làm bằng gì nhưng tinh xảo và lấp lánh lắm”, nàng ta hai mắt lấp lánh, miệng cười như hoa.
Hắn đang ngồi uống trà thì nhìn thấy đồ vật quen thuộc. Cái này không phải là … hắn ngạc nhiên, vội chạy tới bắt lấy tay nàng ta, “cô nương cho tại hạ hỏi cái này ngươi từ đâu mà có?”.
“A”, nàng ta vừa định hét lên thì thấy ngương mặt của người đang nắm tay nàng ta. Mặt bỗng chuyển thành màu đỏ, nói lắm bắp, “Là.. là người quen tặng cho ta … hắn nói mua được trong hội đấu giá”.
Hắn gấp gáp đi điều tra, quả nhiên thu được manh mối. Nhưng mà lại có liên quan đến Đại tiểu thư Trần Gia.
Vất vả hai ngày cuối cùng cũng có kết quả.
“ha ha”, hắn cười lớn. Thật là không thể ngờ tới.
… Viện Hoàn Ngọc
“Phu nhân, chén tổ yến này người thực sự không ăn sao?”, Tiểu Nha nghi ngờ.
“Không … ngươi ăn đi”. Không phải nàng chê tổ yến làm từ nước miếng của chim yến, vì là biết chim yến là một trọng những loài chim chung thủy. Tổ yến là nhà của đôi chim yến, thế vì sao lại ăn nhà chúng, chia rẽ chúng nó.
Mấy ngày sau, ngày nào cũng có một chén tổ yến bưng lại đây.
Nàng nghi hoặc. Khai thác tổ yến phải leo lên các vách núi, hiểm trở vô cùng. Thế nên tổ yến bán rất mắc, nhưng mà tại sao lại dư giả cho nàng ăn mấy ngày liền.
“Tiểu Nha, là ngươi tự ý nấu tổ yến cho ta”, nàng nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Nha sửng sốt, nhanh chóng đáp lời. “Ai nha, nô tỳ làm gì có lá gan đó. Là Giang tướng quân sai người làm cho người ăn đó, nghe nói là bù đắp cho người”.
“Ngươi nói tên Giang Tuấn”, nàng khó hiểu.
Tiểu nha gật gật đầu.
Cảm thấy hắn đưa bạc cho nàng thì thiết thực hơn.
Nhưng mà, hắn giống như là cố tình chơi nàng. Không biết hắn biết được từ ai hay theo dõi nàng, mà món nào nàng không thích là y như rằng ngày nào cũng được đem đến trước mặt nàng. Ở trước mặt mọi người thì nàng phải cam chịu tỏ vẻ vui mừng mà nhận lấy.
Ngày một ngày hai thì còn được, nhưng mà suốt một tháng thì thần tiên cũng phải nổi điên.
Nàng xông vào thư phòng, nắm lấy vạt áo của hắn. Cắn răng, “rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”.
Hắn nghiêm túc nhìn nàng nhìn nàng một cái, lộ ra chút ngạo mạn.
Nàng: “ …… ”, đây là trực tiếp công khai khiêu chiến với nàng sao.
“Phu nhân, nàng đây là đang làm gì?”, hắn không thèm nhìn nàng, vẫn cứ dán mắt vào đống công văn trên bàn.
Ôi, tự trấn tĩnh bản thân. Nàng mỉm cười, “thiếp đây là muốn làm gì chàng nhìn không rõ sao?”. Trong lòng nàng hét lớn, lão nương đây là muốn dạy dỗ ngươi a.
“Không cần, buổi tối nàng hầu hạ ta cho tốt làm được”, hắn cười khẽ.
Suýt chút nữa nhanh miệng chửi hắn “hầu hạ em gái ngươi”, nhưng mà là một người khoan dung và độ lượng, nàng nở một nụ cười thân thiện, “Là bổn phận của thiếp mà”.
Sau khi nàng lui ra ngoài, hắn cười ra tiếng. Chọc nàng tức giận đến xù lông thật vui.
Tính toán để đối phó với nàng, nhưng mà khi hắn đến viện của nàng thì lại thấy nàng bất tỉnh trên mặt đất.
Hắn có hốt hoảng, bế nàng lên giường. Sai người gọi đại phu.
Một lát sau, Tiểu Nha cúi rầm mặt đi vào, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Giang Tuấn lạnh lùng, nhìn nàng ta. Một cỗ uy hiếp phóng tới nàng ta.
“Nô … nô tỳ … ”, nàng run rẩy nói không nên lời.
“Lôi ra ngoài đánh ả 50 trượng, đuổi khỏi phủ”, hắn nhìn người đang nằm trên giường, hờ hững nói.
“Chủ tử … tha mạng cho nô …”, nàng khóc rống lên, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị thị vệ lôi ra ngoài.