Lúc xế chiều, Lôi Lôi đã đến biên giới Nam – Thành Sở.
Vì sợ hắn đuổi tới tính sổ với nàng, mà nàng đã không dừng lại nghỉ chân. Xe ngựa cũng không chuẩn bị tốt, sốc nảy như chơi tàu lượn, nửa cái mạng già của nàng muốn toi rồi.
Đảo Tây Dương Tử nằm ở gần biên giới hai nước nên chốc lát nàng đã đứng trước cổng Vinh.
Ô, nhưng nàng quên mất. Vì để đảm bảo an toàn cho Đảo Tây Dương Tử, tất cả người ra vào đều phải báo danh xác nhận thân phận.
Nàng không thể khai tên Lôi Lôi càng không thể báo thân phận Giang phu nhân Nam Sở.
Thật tức chết nàng mà. Nàng chỉ muốn nhìn đệ đệ từ xa mà thôi.
Nàng dựa vào trí nhớ của mình để đi tìm Mộc Mộc. Lăn lộn tới sáng cũng đã đến nơi.
Căn nhà trúc vẫn ngăn nắp sạch sẽ như trước, chắc hắn mới vừa rời khỏi. Nàng định ngồi trở về, nhưng vì buồn chán quá nàng liền đi dạo xung quanh.
Ô, nàng đổ mồ hôi. Đây là cái gì? bia mộ sao. Nhìn không giống lắm.
Từ xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nàng tươi cười, vẫy vẫy tay với hắn, “Mộc Mộc ~ “.
Hắn bị ảo giác sao, hay là nằm mơ. Sao lại nghe thấy tiếng của nàng?
Thấy hắn đứng sừng sờ không nhúc nhích, nàng nổi ý trêu chọc, “tiểu nương tử, nàng quên ta rồi sao?”.
Hắn trố mắt nhìn, tay run run chỉ vào nàng, “ngươi ngươi”.
“A”, trước mắt tối sầm. Mặt đập vào ngực hắn, ăn đau nước mắt cũng chảy ra.