Tam Phu Ký Nàng ngồi phía trước rót rót trà cho hắn. Lâm Mộc điềm tĩnh chậm rãi uống trà. Hắn sao lại chẳng có chút phản ứng? do nàng diễn qua kém sao. Lôi Lôi có chút bực, nhưng cũng may nàng đã chuẩn kế hoạch dự phòng. Lâm Mộc xoa xoa trán, cảm thấy hơi choáng váng sau đó liền ngã lên trên bàn. Nàng lại gần, sờ sờ mặt hắn, nỉ non “Mộc Mộc, coi như là ta có lỗi với ngươi … ngươi quên ta đi được không?”. “Ta chỉ là một con người đến từ thế giới khác”. “Ta không xứng đáng để ngươi phải đối tốt như vậy” “Xin lỗi Mộc Mộc”, giọng nàng run run. Vừa định quay người bế Tiểu Nam bỏ đi thì nàng bị một bàn tay kéo lại. Nàng trố mắt, hốt hoảng, “a, ngươi ngươi không phải đã uống thuốc mê rồi sao”. “Lôi Lôi, nàng đã quên ta là đại phu rồi sao”, hắn cười như không cười. Nàng cắn cắn môi, chửi thầm. Lúc trước lăn lộn trên thương trường, ai cũng nói ta gian xảo, ta thấy tên này còn trên ta một bậc, hắn thành tinh luôn rồi. Siết chặt tay nàng, hắn cười khẽ, “nàng cũng đã quên trước kia nàng nhờ ta diễn một vở kịch tương tự như thế?”. Nàng: “ …… ”. chết tiệt sao lại quên mất chuyện đó. “Lôi Lôi, ta đối xử dịu dàng với nàng … không có nghĩa ta sẽ dung túng nàng”, trong ánh mắt hắn có vài tia tức giận. A, sao lại chóng mặt như vậy? Nàng lảo đảo bám vào người hắn. không lẽ … Nàng ngước lên nhìn, thì trước mặt tối sầm. Bế nàng trong lòng, hắn nói khẽ “thứ của ta, không ai có thể cướp”. …. ….. “Ưm, đau đầu quá”, nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, lại không có tia sáng hay chỗ hở nào. Đây là … một căn phòng kín. “Mộc Mộc”, nàng có chút sợ hãi. Tiểu Nam giống như nghe thấy tiếng của nàng, bổng nhiên òa khóc. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, nàng hơi lo lắng. Lâm Mộc sẽ không làm gì Tiểu Nam chứ? Nàng hét lớn, “Mộc Mộc, ta biết sai rồi … ta sẽ không bỏ đi nữa. Ta sẽ ngoan ngoãn ở bên ngươi”. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, một nam nhân trên tay bồng hài tử bước vào. ….. …... …… Nhìn nhìn nữ nhân đang lãng vãn trước mặt, Tạ miệng thối cảm thấy có chút chướng mắt. Cố tình lớn giọng, “ngươi định chơi đùa với con rối đến khi nào?”. Tay đang rót trà của nàng ta cứng đờ, ý cười trên miệng cũng biến mất. Ánh mắt ác độc phóng tới trên người Tạ Dương Lâm. Trên mặt Tiểu Thiên hơi khó chịu, nhìn hắn không chút thiện cảm, “ngươi … nàng là tỷ tỷ của ta không phải con rối”. “Ài, ta biết chút tin tức của Lôi Lôi, nhưng bây giờ có lẽ là dư thừa rồi”, hắn cười rộ lên, đứng dậy bước ra phía cửa. “Khoan đã, ngươi biết tin tức của nàng?”, mặt Tiểu Thiên có chút biến sắc. Nàng ta chưa kịp cản trở đã bị Tiểu Thiên đuổi ra ngoài. “Nàng vẫn còn ở cùng với tên đại phu kia … còn có cả hài tử rồi. Gia đình 3 người trông hạnh phúc lắm nha”, trong giọng nói hắn tràn đầy châm chọc. Tiểu Thiên tức giận đập bàn, hắn đã cho người giám sát tên Lâm Mộc kia kết quả lại để cá lọt lưới. Tiểu Thiên có chút khó hiểu, “ngươi cũng thích nàng”. Hắn cười ha ha, “Người ngốc như nàng … khẩu vị của ta cũng không mặn đến như vậy”. Tiểu Thiên: “ …….. ”. Cảm thấy gia tộc họ Tạ thật đáng thương khi có một tên ăn ở không suốt ngày lông bông lo chuyện người khác như hắn. ….. …... …… Lôi Lôi ôm ôm eo hắn, “ Mộc Mộc, ta biết sai rồi. Ngươi đừng nhốt ta ở trong đây được không ta sợ tối lắm”. Lâm Mộc có chút do dự. Nàng nhanh chóng cướp lời của hắn, “Mộc Mộc, ta ở phòng ngươi có được không?”. Không đợi hắn đồng ý, nàng ôm Tiểu Nam cười cười, “Tiểu Nam đói bụng rồi phải không? Nương cho con ăn nha”. Mười ngón tay đan xen, nàng nhìn hắn cười hì hì, “Mộc Mộc, ngươi xem nó là đệ nhất tham ăn có phải không?”. Vài ngày sau, rốt cục hắn cũng buông lỏng cảnh giác với nàng. Nàng có thể tự do đi lại nhưng mà Tiểu Nam thì luôn bên cạnh hắn. Hắn mượn cớ Tiểu Nam còn nhỏ mà thường xuyên chiếu cố nó. Chết tiệt. Hắn biết rõ nàng sẽ không trốn đi mà bỏ mặc Tiểu Nam mà. Hôm nay, nàng đòi làm làm điểm tâm cho hắn ăn. Nài nỉ cực khổ lắm mới được đích thân xuống chợ để mua đồ. Nàng còn đang lo lắng không biết phải cầu cứu ai thì bỗng dưng nhìn thấy Tạ miệng thối. Oa, nàng rưng rưng nước mắt. Thấy hắn không những rất thuận mắt mà còn phát sáng. Nhưng mà phía sau hắn còn có đệ ấy. Tại sau đệ ấy lại ở đây. Trước mắt dần nhòe đi, nàng dụi dụi mắt. Cái tên chết tiệt này, đúng là không nên khen hắn mà. Tiểu Thiên mặc dù trông có chút tiều tụy nhưng vẫn soái như lúc trước. Nhìn nhìn lại mình, nàng muốn kiếm cái lỗ chui xuống cho rồi. Mới sinh con xong không lâu, nên nàng vừa mập vừa xấu. Xuề xòa, lượm thượm vô cùng. Xấu hổ, nàng lấy tay che che mặt. Chạy đến trước mặt bọn hắn, mà bàn cách rời khỏi đây. Không khí có chút ngượng ngạo.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.